← Ch.0189 | Ch.0191 → |
Trong tiếng hét phẫn nộ, một đạo hào quang ngũ sắc từ trong tay áo của Phong Tam Nương phóng ra cực kì nhanh chóng. Chỉ sau thoáng chốc, chúng đã biến hóa thành một cái Ngũ Thải Ti Đái, nó mang theo ý tứ liều mạng mà nhằm về phía một trảo.
- Phá Diệt Đao!
Hào quang tắng lóng lánh đã hóa thành đao mang dài khoảng mấy trượng. Nó cũng mang theo khí thế bá đạo mà bổ về phía thủ trảo còn lại!
- Rầm rầm!
Trong hai tiếng nổ trầm đục, ba bóng người nhanh chóng bắn lui mạnh từ trong hỗn loạn!
- Tiểu oan gia, đi!
Lời tuy như thế, nhưng mà Ngũ Thải Ti Đái bị đánh tan kia lại biến trở về hào quang năm sắc mà quay chung quanh ba cỗ Khôi Lỗi kia. Sau khi cực kì nhanh chóng thêm cho chúng một vòng thì nó mới mạnh mẽ bắn ngược quay về.
Mắt nhìn theo bóng lưng của Phong Tam Nương cùng người thiếu niên ở chỗ xa xa, Thu Chấn ý định giết người ngập trời:
- Phong Tam Nương, tiểu tử kia, trừ phi các ngươi rời khỏi trấn Thanh Dương. Nếu không, rốt cuộc lão phu sẽ bắt bọn ngươi bắt, để cho kiếp nầy của các ngươi vĩnh viễn chịu cảnh bị hành hạ!
Ở chỗ sâu trong rừng cây, có rất nhiều cây cổ thụ chọc trời. Còn có vài cây đại thụ kết liền tán với nhau ở trên đỉnh, từ đó có thể dùng trúc để dựng nên một ngôi nhà nhỏ tinh xảo!
Hai đạo bóng dáng chật vật từ xa xa phóng tới cực kì nhanh chóng.
Sau khi lượn quanh vài vòng dưới đại thụ rồi cả hai mới được một người ở trong đó dẫn dắt đi lên trên trên đỉnh đại thụ.
- Chỗ này quả đúng là một nơi thật tốt!
Nhìn thế giới thần tiên trên đỉnh đại thụ, người thiếu niên không nhịn được tán thưởng một câu.
Tu vi của Phong Tam Nương không hề nghi ngờ là cao hơn người thiếu niên. Nhưng mà sau khi hắn đồng thời tu luyện được công pháp thân thể thì mặc dù cùng đều chịu công kích như nhau, nhưng vết thương của Phong Tam Nương so sánh người thiếu niên thì nghiêm trọng hơn một chút.
- Tiểu oan gia, nhìn dáng vẻ ngươi thì từ nhỏ nhất định là có cuộc đời xa hoa xa xỉ!
Nghe vậy, người thiếu niên ngây ra một lúc. Cái này mà cũng có thể nhìn ra được sao? Chính mình toàn thân từ đầu đến chân, có chỗ nào có một chút dáng dấp của cuộc đời xa hoa xa xỉ?
Thấy điệu bộ này của người thiếu niên, Phong Tam Nương bật cười rồi nói:
- Được rồi, đừng sững sờ, tháo cái khăn che mặt kia ra. Nhìn là ta cảm thấy khó chịu.
Một tiếng cười này không chỉ có phong tình vạn chủng, hơn nữa không ngờ lại mị hoặc làm người thiếu niên kìm lòng không đậu, lần thứ hai đắm chìm mê muội ở trong đó.
- Tiểu oan gia, liệu có phải tỷ tỷ rất xinh đẹp?
Người thiếu niên không khỏi gật đầu!
- Vậy ngươi có muốn nhìn xuống nữa hay không?
Trong âm thanh của Phong Tam Nương tràn ngập vô tận dụ dỗ.
- Muốn!
Người thiếu niên mở miệng đáp lại với vẻ phát ra từ nội tâm.
- Như vậy, để tỷ tỷ cởi trang phục ra để ngươi nhìn đầy đủ, được không?
- Hảo!
- Tiểu hỗn đản, ngươi quả nhiên là một tên tiểu sắc lang!
Một cái vỗ xuống nặng nề đập vào trên đầu người thiếu niên, Phong Tam Nương hung tợn nói:
- Nam nhân, quả nhiên đều không phải thứ tốt, làm khó tỷ tỷ ta có vài phần kính trọng đối với ngươi!
Người thiếu niên lập tức tỉnh táo lại, hồi tưởng vừa rồi chính mình thất thố như vậy, hắn vội vàng ngượng ngùng cười cười xấu hổ. Đồng thời, ở chỗ sâu trong con ngươi, một vẻ đề phòng sâu sắc nhanh chóng hiện ra lơ lửng.
Vẻ mị hoặc cùng phong tình của Phong Tam Nương chính là trời sinh, không giống Nhị hoàng tử có được là vì nhờ đến công pháp nào đó, Cho nên, Thiên Đao cũng là vô phương ngăn cản....
Vẻ đề phòng kia của hắn bị Phong Tam Nương nhìn thấy rõ ràng. Lập tức, nàng khẽ cười nói:
- Vừa rồi là giỡn với ngươi, ngươi đừng hơi đâu để ý a. Ta biết, ngươi là một chính nhân quân tử.
Người thiếu niên gãi chỗ đầu vẫn còn có hơi đau đớn. Mình là chánh nhân quân tử, cái này, nàng cũng nhìn ra được? Biểu hiện mới vừa rồi của mình, hình như cũng không khác nhau cùng tay ăn chơi chứ?
Phong Tam Nương nghiêm nét mặt nói:
- Mỗi người, trong nội tâm đều sẽ có dục vọng. Hơn nữa nam nhân càng nhiều dục vọng, quyền lợi, tài sản, tu vi võ đạo, nữ nhân, . v.. v.......
- Hết thẩy nam nhân, dục vọng xưa nay, trước là tài phú, rồi đến quyền lợi, sau đó mới là nữ nhân! Chỉ có số ít người, dục vọng của bọn họ mới là tu vi võ đạo cao cao tại thượng!
Lời này, người thiếu niên có hơi không ủng hộ. Đó là một thế giới Huyền Khí, sau khi có được tu vi võ đạo uyên thâm thì mới có tư cách đi đàm luận các mặt dục vọng khác. Nếu không, tất cả cũng chỉ là mong ước mà thôi!
Liếc mắt nhìn người thiếu niên, Phong Tam Nương tiếp tục nói:
- Có lẽ mỗi người, đều mơ mộng có một tu vi vô địch khắp thiên hạ. Tuy nhiên, hạn chế trong tư chất, giới hạn trong các loại điều kiện, nên có quá nhiều người cho đến cuối đời cũng không có khả năng trên con đường võ đạo thu được thành tựu rất kiệt xuất. Ta nói như vậy, ngươi có đồng tình không?
Người thiếu niên gật đầu, xác thật như vậy!
- Cho nên, con đường võ đạo vĩnh viễn là số ít nhân tài mới có thể chân chánh đi được. Còn những người khác, chẳng qua là đứng ở chỗ này nhìn phong cảnh xa xôi thôi. Nhưng mặc dù là chỗ xa xôi, nhưng cũng có thể để cho vô số người có khả năng thu được dục vọng mà bọn họ mơ ước!
Phong Tam Nương thản nhiên cười một tiếng, lại nói:
- Mà ngươi, thuộc về số ít người, ở trong mắt ngươi, ta xem ra chỉ có một thứ. Thứ chỉ có duy nhất đó chính là võ đạo!
- Có lẽ con người của ta, có thể khơi gợi dục vọng của ngươi, nhưng đó chỉ là dục vọng nguyên thủy nhất của nhân loại mà thôi. Từ trong mắt ngươi ta nhìn thấy được chính mình không phải một nữ nhân xinh đẹp làm cho người ta thất hồn lạc phách, mà chỉ là một khối Khô Lâu phấn hồng mà thôi! Những người như ngươi vậy, có lẽ hèn hạ vô sỉ, có lẽ không chừa thủ đoạn nào, nhưng cũng sẽ không bởi vì nữ nhân mà làm ra những chuyện trái với ý nguyện của chính mình. Cho dù nữ nhân này chính là tiên nữ trên trời hạ phàm!
Nói tới đây, đôi mắt Phong Tam Nương có hơi ảm đạm đi. Không biết bởi vì là mị lực của chính mình không cách nào làm cho thiếu niên này quì xuống dưới gấu quần mình, hay là nàng gặp phải một người nam nhân mà cuộc đời này của nàng đều không cách nào thay đổi!
Mà không thể không nói, nữ nhân này, ánh mắt đích xác sắc bén!
Sau một lát trầm lặng, người thiếu niên thản nhiên nói:
- Phong cô nương, chúng ta có lẽ trước cứ chữa thương đi. Vạn nhất bị người của Thu gia tìm được, thì với trạng thái hiện tại của chúng ta có thể không đối phó được.
- Cứ yên tâm đi, nơi này, bọn họ không tìm được.
Sau khi Phong Tam Nương trả lời liền lại hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Thần Dạ!
- Thần Dạ?
Phong Tam Nương lại mở to đôi mắt dễ thương mà cười nói:
- Chỉ dựa vào cái tên này, liền có thể nhìn ra được, người trong nhà ngươi có mong đợi rất lớn đối với ngươi!
Thần Dạ không khỏi lại ngây ra một lúc lần thứ hai!
← Ch. 0189 | Ch. 0191 → |