← Ch.0205 | Ch.0207 → |
Thế nhưng Thần Dạ cũng tuyệt đối thật không ngờ, tia sáng tím bạc này lại cũng biến hắn trở thành mục tiêu công kích. Mặc dù nói, tia sáng tím bạc chỉ là tách ra một đạo rất nhỏ bé ở trong đó....
Vẻn vẹn là một vệt hào quang rất không có ý nghĩa trong tia sáng tím bạc đang trực tiếp bắn tới, nhưng lúc đó Thần Dạ rõ ràng cảm giác được đấy là một đạo thần lôi, đây căn bản là cả toàn bộ bầu trời đang đè ép xuống....
Có lẽ uy lực của một tia sáng tím bạc này cũng không đến nỗi lớn như vậy. Thế nhưng uy thế này lại đích thực như thiên địa!
Mắt nhìn tia sáng tím bạc đang chiếu đến, trong lòng Thần Dạ, lần đầu tiên trong đời hắn không thể có bất cứ chiến ý nào. Ở trong tia sáng tím bạc như có ẩn chứa uy thế thiên địa cường đại, trực tiếp làm cho Thần Dạ không thể có được chiến ý, đành phải từ bỏ việc ngăn cản....
- Chủ nhân!
Trong cơ thể, Đao Linh sốt ruột hét lớn!
- Đao Linh, ta cũng không im lặng, ngươi yên tâm!
Thần Dạ vẫn đang nhìn tia sáng tím bạc chiếu xuống. Lúc này, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, mà nói:
- Uy thế thiên địa, không ngờ khủng bố như thế!
Những lời này, phảng phất như là sợ người khác nghe được. Bởi vậy, âm thanh của Thần Dạ đã hạ thấp đến không thể lại thấp hơn!
Chỉ là một câu bình thường mà người ta hay kêu lên như vậy, nhưng lại làm cho Thiên Đao Chi Linh vào khoảnh khắc này có cảm giác như trút được gánh nặng. Đối mặt với uy thế thiên địa, bất cứ người nào, cho dù là cao thủ Chí Tôn vô thượng thì hoặc nhiều hoặc ít, trong lòng đều sẽ có loại áp lực vô phương nói lên thành lời.
Dù sao, chính là đối mặt với trời và đất!
Trời và đất là cái gì, đó là hai tồn tại duy nhất vĩnh hằng không thay đổi trong thế gian!
Bọn họ có lẽ không cường đại, mà lại vô cùng cường đại. Bọn họ có lẽ bản thân không có uy lực quỷ thần khó lường, nhưng bản thân bọn họ lại là quỷ thần khó lường. Bản thân bọn họ, đó là tồn tại tối cao nhất.
Bất luận kẻ nào cũng có thể thay trời đổi đất. Tuy nhiên, xuyên thấu qua bản chất mà nhìn hiện tượng, thì ông trời chưa từng biến đổi. Mà mặt đất, ngay cả trăm nỗi bể dâu làm cho mặt đất biến đổi theo thời gian năm tháng. Thế nhưng, mặt đất từ đầu đến cuối vẫn là mặt đất, nó làm sao từng đổi thành tên gọi khác đây?
Uy thế thiên địa, không người có thể bỏ qua, càng không người có thể khinh thường, Thần Dạ cũng không ngoại lệ!
Thần Dạ kêu lên, không phải do ở trong lòng hắn đã có khả năng nhìn ra uy lực của thiên địa đang phai nhạt. Mà là, liền ở trong tích tắc kia, hắn đã có khả năng làm được một chuyện, là thản nhiên đi đối mặt với uy thế của thiên địa.
Loại cảnh giới mà Đao Linh xem ra, nó căn bản không nghĩ tới. Nhưng Thần Dạ hiện tại liền có khả năng làm được!
- Có lẽ, chủ nhân nói không chừng cũng có thể đủ đạt tới loại tình trạng như lão chủ nhân!
Đao Linh đang đầy chờ mong.
Mắt nhìn tia sáng tím bạc giáng xuống như tia chớp, Thần Dạ chậm rãi vươn tay. Vào lúc hào quang trắng tỏa sáng lấp lánh, Thiên Đao chậm rãi hiện lên khí thế đến cùng cực!
- Phá Diệt Đao!
Đao mang tuôn trào dữ dội, lập tức đã to hơn mười trượng. Rồi sau đó bóng dáng Thần Dạ vừa động, hắn trực tiếp xuất hiện ở phía trước tia sáng tím bạc kia. Hai tay cầm chuôi đao, tức thì hắn chém mạnh xuống!
Đao mang với kích cỡ hơn mười trượng lập tức điên cuồng gào thét lao ra. Cuối cùng nó mang theo lực lượng bá đạo với sức mạnh vô địch, nặng nề va đập vào tia sáng tím bạc kia ở cùng một chỗ!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Âm thanh động trời điếc tai vang vọng!
Đao mang của Thiên Đao, trong khoảnh khắc đánh tới bị nện đến cứ như vậy mà bị xé rách xẻ ra. Sắc mặt của Thần Dạ lập tức tái nhợt, toàn thân như một người say rượu lảo đảo ngã xuống trên mặt đất.
Lúc này nhìn lên giữa không trung, chỉ thấy tia sáng tím bạc kia phảng phất chưa bao giờ bị đánh, không hề nhấp nháy chút nào, chút xíu biến hóa cũng không từng xuất hiện.
- Cường đại như thế sao?
Thần Dạ không khỏi lạnh lùng cất tiếng cười, thân hình lần thứ hai khẽ động. Nhằm vào tia sáng tím bạc đang vọt tới cực kì nhanh chóng kia, hắn bay như thể lướt tới. Tức thì, một quyền nện ra. Không gian lập tức bởi vậy mà chấn động cuồn cuộn, âm thanh một tiếng Long Ngâm quanh quẩn trong không trung.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Nắm đấm như đầu của Giao Long, mang theo một bóng ma không sao đoán ra nổi liền hung hăng nện về phía tia sáng tím bạc!
Tốc độ quyền như thế, phảng phất làm cho mỗi một góc không gian đều phải vặn vẹo một chút. Nhưng cũng lại trực tiếp hình thành một cơn lốc mãnh liệt. Mà lúc cơn lốc này bắt đầu điên cuồng khởi động, chỉ thấy tia sáng tím bạc rốt cục đã xảy ra chấn động kịch liệt, trong một khoảnh khắc sau đó, giống như có một đạo âm thanh răng rắc vang vọng. Ngay sau đó, có một vết nứt nhanh chóng từ giữa xẻ toạc ra.
- Bịch!
Vết nứt xuất hiện, Thần Dạ từ giữa xuyên qua không gian vượt qua. Nương theo bóng dáng của hắn vào lúc này đã xuất hiện ở một tia sáng tím bạc khác, đạo hào quang ẩn chứa uy thế thiên địa này bắt đầu ầm ầm tiêu tan.
Xoay người lại nhìn đạo hào quang đang tiêu tan, Thần Dạ không khỏi há to miệng thở phì phò. Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng, chính mình giờ này khắc này đang suy yếu. Nhưng mà, có thể đánh tan tia sáng tím bạc, có lẽ đã làm cho trên khóe miệng hắn thoáng hiện vệt cong thể hiện sự mừng rỡ.
Có thể trực diện trả lời tia sáng tím bạc, xác thật đáng giá cho người ta mừng rỡ a!
Đương nhiên, cũng không phải nói, hiện nay uy lực Thiên Đao trong tình huống thi triển võ kỹ thì so ra vẫn còn kém uy lực của Giao Long Thể. Mà vấn đề là, tia sáng tím bạc trước đây đã từng chịu qua một kích, nhìn thì như không có bất cứ biến đổi nào, nhưng kì thực, uy lực của nó đã xa không được như xưa.
Nhưng vào lúc này, ngay sau khi tia sáng tím bạc bị mạnh mẽ tách ra, thì đột nhiên có một cỗ khí tức rất kỳ lạ, lại thập phần kì dị cổ quái vừa xuất hiện. Không đợi Thần Dạ điều tra rõ ràng, như thể cảm ứng được, khí tức này liền tiến vào trong thân thể của hắn.
- Vật gì vậy?
Thần Dạ vội vàng trấn tĩnh tâm thần. Với tâm thần bình tĩnh, hắn tinh tế đi cảm thụ khắp nơi. Thế nhưng, toàn thân đều đã tra xét mọi ngóc ngách mà cũng không hề phát hiện, khí tức vừa rồi tiến vào trong thân thể đã chui vào xó xỉnh nào.
Thân là người võ đạo, ngoài ra sau khi đạt tới Huyền Cảnh thì độ nhạy của hắn không phải người bình thường có khả năng so sánh nổi. Coi như là hô hấp bình thường, sau khi không khí tiến vào thân thể, nếu thật sự hắn muốn dò xét, đều cũng có thể tìm ra vết tích.
Tuy nhiên hiện tại cũng là không tìm ra nổi vết tích nào. Thế này cũng quá kỳ quái sao?
Sau khi dò xét một lượt không có kết quả, Thần Dạ cũng chỉ có thể lui ra. Chỉ cần vẫn còn tồn tại ở trong thân thể của mình thì rốt cuộc cũng sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, thân thể của mình, không hề bởi vì khí tức này tiến vào mà có bất cứ biến cố gì, dẫu sao cũng có thể tạm thời yên tâm được.
← Ch. 0205 | Ch. 0207 → |