← Ch.0349 | Ch.0351 → |
- Nhưng, tâm không đồng đều, khi hành sự sẽ có rất nhiều biến cố, điều này không rõ ràng, nhưng lại đáng sợ nhất, cho nên, ta hi vọng, mỗi người các ngươi đều phải hiểu rõ ràng.
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Nếu có người không nghĩ rõ ràng, như vậy Thần Dạ khẩn cầu nên dằn sự không thoải mái này xuống đáy lòng, cuối cùng có một ngày, Thần Dạ sẽ cho mọi một câu trả lời rõ ràng.
Tô Lập sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Tiểu thiếu gia yên tâm, lời ngài nói... thuộc hạ sẽ truyền ra ngoài không sót một chữ!
- Đa tạ Tô thúc thúc, ta trước cáo từ!
Nghe vậy, Tô Lập vội hỏi:
- Tiểu thiếu gia, hôm nay trong thành, đều là người của Lý gia, cũng sắp đến khi trời tối rồi, ngài có nên chờ một chút không, hoặc là, ngài muốn gặp người nào, thuộc hạ phái người đón đến đây là được?
- Nếu vậy mục tiêu sẽ quá lớn, ta còn không muốn ai biết được thân phận thật sự của ta!
Đại Thiên Phủ hỗn loạn, tuy nói đương kim hoàng thất ở chỗ này không chú ý quá nhiều, nhưng không có nghĩa là thế lực khác không chú ý, dù sao, ở ngoài sáng thì quyền khống chế Đại Thiên Phủ thuộc về Thần gia, những thế lực đối nghịch với Thần gia nhất định sẽ bố trí người ở đây.
Phức tạp phiền toái, Thần Dạ không thể không đề phòng một chút.
- Như vậy, tiểu thiếu gia phải cẩn thận, bảo trọng!
Thần Dạ gật gật đầu, thả người nhảy lên, rất nhanh liền lao ra ngoài phủ đệ.
Tô Lập vẫn đứng nguyên tại chỗ, sau một hồi, từ trong lòng móc ra một hạt châu đen kịt, tâm thần đốn động, một đạo huyền khí năng lượng, chậm rãi rót vào trong hạt châu, sau đó, hạt châu phá không mà ra, như thiểm điện lướt về phía sườn đông Đại Thiên Phủ!
Bên ngoài thành, trên một ngọn núi thấp bé, một trung niên trầm ổn đứng thẳng, ở phía sau hắn là một hạp cốc, trong hạp cốc thình lình là một quân doanh nghiêm chỉnh.
Thì ra, trú quân của Đại Thiên Phủ dĩ nhiên lại trú đóng ở dây.
Trung niên nhân yên lặng đứng vững, cho đến mặt trời lặn về tây, lướt xuống sườn hạp cốc, đúng lúc này, một cái bóng từ đằng xa phá không mà đến, năng lượng chấn động kỳ lạ kia khiến mi tâm hắn chấn động một cái.
Lúc cái bóng kia sắp đến, trung niên nhân thiểm lược mà ra, thò tay bắt lấy nắm nó vào tay.
- Tô Lập sao lại vận dụng truyền tin linh châu?
Giơ hạt châu màu đen lên, thần sắc trung niên nhân có chút ngưng trọng, chợt tay khẽ động, huyền khí năng lượng bạo tuôn ra, sau khi bao lấy hạt châu thì tin tức bên trong tự động tiến vào đầu hắn.
- Thì ra là tiểu thiếu gia đi tới Đại Thiên Phủ...
Trong lời của trung niên nhân lập tức tràn ngập sát ý đầm đặc:
- Lý gia? Nếu tiểu thiếu gia mất một sợi tóc, bổn tọa cũng phải nhổ tận gốc bọn ngươi!
...
Sau khi đi ra khỏi Phủ chủ phủ, mượn nhờ năng lượng Thiên Đao, Thần Dạ hoàn toàn ẩn nấp khí tức bản thân, cẩn thận từng li từng tí xuyên qua nửa tòa thành trì, lúc đi vào nhà Linh Nhi, màn đêm đã buông xuông, nhưng đồng thời, trên không trung, trăng tròn đã lên cao!
Hào quang sáng tỏ ôn nhu chiếu khắp đại địa, nhưng lại khiến trên không viện tử bắt đầu khởi động lấy một vòng khí tức thê lãnh.
- Thần Dạ, ngươi đến rồi!
Của đẩy ra, ở trong viện tử, Tử Huyên cô độc đứng ở đó, dung nhan xinh đẹp rõ ràng hiện ra vẻ vô lực thật sâu, cho dù sau khi nhìn thấy Thần Dạ, hi vọng phù hiện mà ra cũng chỉ có thể đem bất lực biến mất chút ít.
- Linh nhi người đâu?
Thần Dạ lập tức hỏi.
Tử Huyên chỉ vào gian phòng, cả người càng thêm trầm mặc!
Thần Dạ cũng là im lặng, đêm trăng tròn, độc đan ở trong cơ thể Linh nhi sẽ bởi vì Thái Âm chi khí bạo phát, đến lúc đó nàng sẽ sống không bằng chết. Thân là mẫu thân trơ mắt nhìn nữ nhi chịu khổ, nàng nhưng không thể ra sức, phần đau khổ này ngoại trừ Tử Huyên ra, những người khác không cách nào cảm nhận được chân thật nhất.
Hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, thời gian cũng tự hành trôi qua... Từ từ trăng tròn treo giữa trời cao!
- Hừ!
Trong lúc bất chợt, một đạo thanh âm hừ lạnh từ trong phòng vang lên, tuy rất nhẹ nhưng lại làm cho Tử Huyên như lâm đại địch, phảng phất như kinh lôi nổ vang bên tai, cả người kia bỗng nhiên run rẩy, phản xạ có điều kiện hướng về trong phòng chạy đi.
- Tử Huyên, giao cho ta!
Một tay của Thần Dạ kéo lấy Tử Huyên, nhẹ giọng nói.
Tử Huyên dùng sức lắc đầu, trong đồng tử kia đã không còn nước mắt, lại để lộ ra trống rỗng càng thêm khiến cho lòng người rung động, Thần Dạ có thể nhìn thấy rõ ràng bối rối cùng buồn bã của nàng...
- Tin tưởng ta, yên tâm, ta nhất định sẽ để cho Linh nhi không ở trong gian khổ như trước!
Ngắn nhìn Tử Huyên, Thần Dạ dứt khoát kiên quyết...
Trong phòng, Linh nhi tựa như ngủ thiếp đi, lẳng lặng nằm ở trên giường, từng đạo khí tức kinh khủng rồi lại quái dị phảng phất ngưng tụ, hội tụ ở quanh người nàng.
Đây là khí tức của độc đan, Thần Dạ từng cảm thụ qua rồi!
Độc đan đã phát tác, ở dưới sự bao phủ của khí tức này, thân thể của Linh nhi phảng phất như co giật lại, cuốn vào thật chặt, giờ phút này Linh nhi cực kỳ suy yếu, ở linh hồn cảm giác lực, Thần Dạ có thể phát hiện rõ ràng sinh cơ của nàng đang từng bước yếu bớt...
Kèm theo sinh cơ yếu bớt, Thần Dạ tựa hồ có thể tự mình cảm nhận được chút ít đau đớn kịch liệt mà giờ khắc này Linh nhi phải thừa nhận, kích thích linh hồn lực của hắn đều mơ hồ đau đớn.
Nhưng trên khuôn mặt tái nhợt thế nhưng chỉ hiện lên đau đớn nhè nhẹ, hiển nhiên là Linh nhi đang khắc chế, nàng không muốn để cho mẫu thân vì nàng mà lo lắng...
- Linh nhi!
Thần Dạ tiến lên đem tay của Linh nhi nhẹ nắm lấy, nói:
- Nếu đau mà nói, cũng đừng có chịu đựng, cứ việc kêu ra đi!
- Đại ca ca, ngươi đã trở về rồi a!
Linh nhi từ từ mở mắt, lập tức lộ ra một cái tiếu dung xinh đẹp, tất cả vẻ đau đớn trên khuôn mặt lập tức biến mất sạch sẽ.
- Đại ca ca, ta không khó chịu, thật đó, một chút cũng không có.
Nghe nói như thế, Thần Dạ thiếu chút nữa rơi nước mắt, trong lúc lơ đãng, lực đạo cầm tay Linh nhi mạnh thêm vài phần.
- Đại ca ca, cám ơn ngươi, nhiều năm như thế trừ mẫu thân ra, ngươi liền là thật tâm đối tốt với ta nhất.
- Sau này ta sẽ vẫn đối tốt với ngươi như vậy!
Thần Dạ cố nén nước mắt nói.
- Có thật không? Đại ca ca sau này liền đối tốt với ta như vậy?
- Tại sao lại không chứ?
Đối mặt với tiểu nữ hài nhi nhu thuận mà có hiểu biết, Thần Dạ đã từ sâu trong nội tâm có một loại tình cảm thương tiếc, thủ hộ nàng một đời như thế cũng là nguyện ý.
Nghe được Thần Dạ nói như vậy, Linh nhi hân hoan cười, cho dù ánh mắt chính là ảm nhiên nhưng không ngăn được nụ cười nở rộ. Nhưng là không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười lập tức biến mất không thấy gì nữa, cả người cũng không có nửa điểm thần thái.
- Linh nhi, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Trong lòng Thần Dạ thở dài:
- Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ để cho ngươi mạnh khỏe.
- Ta dĩ nhiên tin tưởng Đại ca ca rồi.
- Tốt lắm, vậy ngươi nghe lời của ta, không cần nghĩ nhiều.
← Ch. 0349 | Ch. 0351 → |