← Ch.0387 | Ch.0389 → |
Nhưng cũng chỉ là khiếp sợ mà thôi, mắt nhìn tia chớp màu đen trong nháy mắt sẽ tới trước người của hắn, tay phải của Linh tiên sinh nhanh như tia chớp lộ ra, một bàn tay to xuất hiện cầm lấy tia chớp màu đen kia, chợt năng lượng Huyền khí dữ dội tuôn ra, nhìn hành động này rõ ràng cho thấy hắn muốn cứng rắn bóp nát tia chớp màu đen này!
- Rầm rầm!
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang dội, mắt thường có thể thấy được quang mang lóe ra từ trong tia chớp màu đen nhanh chóng trở nên ảm đạm, sau đó cư nhiên lại hiện hình ở trong hư không.
Thì ra là một cây Nguyễn tiên!
Nhưng một cây Nhuyễn tiên như vậy, tuy rằng không có uy thế nhưng vẫn không hề bị đánh tan khi năng lượng của đại thủ nổ tung, nhưng chỉ một lúc sau đã nhanh chóng quay trở lại quấn lên bên hông của tiểu Nha.
Cùng lúc đó, cước bộ của Linh tiên sinh bị lực phản chấn đẩy lui về phía sau vài bước, nhìn về phía tiểu Nha, nghẹn ngào nói:
- Thần Binh, cư nhiên lại là Thần Binh!
Nếu như không phải là Thần Binh, Linh tiên sinh tuyệt đối tin tưởng thực lực một chưởng này của mình nhất định có thể đánh gãy cây nhuyễn tiên màu đen kia, điểm này, cho dù có là linh bảo Tiên Thiên cũng không cách nào làm được.
Chân mày của Thần Dạ cũng khẽ nhíu lại, Thần Binh sao?
Mặc dù hai đại thần vật điện Cổ Đế và Thiên Đao trong tay hắn đều là Hồn Nguyên chi bảo, còn trân quý và cường đại hơn cả Thần Binh. Thế nhưng, bởi vì hai cái này đều ở trong trạng thái trọng thương nên không thể phát huy ra uy lực Hồn Nguyên chi bảo.
Biểu hiện của Nhuyễn tiên thật sự khiến hắn cảm thấy kinh chấn.
Trong tay của tiểu Nha có Thần Binh, đây không thể nghi ngờ chính là chuyện tốt, thế nhưng điều này cũng thể hiện cao thủ sau lưng tiểu Nha là một người bất phàm! Tuy Thần Binh không phải là đỉnh phong, nhưng cả hoàng triều Đại Hoa, có lẽ không ai có thể có được Thần Binh.
Cường đại giống như người của Thiên Nhất môn, Thần Dạ thấy cũng chỉ có linh bảo Thiên Thiên của Hỏa Thần mới có thể khiến bọn họ cảm thấy là Thần Binh trân quý.
Có thể tùy tiện đưa Thần Binh cho tiểu Nha, có lẽ bị cao thủ đứng sau lưng tiểu Nha vô cùng sủng ái nàng, nhưng không phải được sủng ái đã lại là chuyện tốt, tồn tại hơi thở tàn ác thì bản thân sẽ không thể nào bình thường!
- Thần Nguyên, người Thần gia các ngươi quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp!
Nhìn tiểu Nha, hoàng đế không nhịn được mà khẽ than, trong đầu lại hiện ra thân ảnh của một thiếu nữ.
Thần Nguyên kim lòng không đậu gật đầu, hắn vạn lần không ngờ đến tiểu nha đầu được nhặt về năm đó, ngày nay không chỉ trổ mã thành xinh đẹp như vậy, mà tu vi của nàng cũng không hề tầm thường, về phần Thần Binh kia lại càng làm người ta cuồng dại không dứt.
Mà lúc này, không chỉ có một mình Linh tiên sinh, mà ánh mắt của hai người Huyễn tiên sinh và Trầm Nhất Sơn đang đại chiến ở chỗ khác cũng bắt đầu lộ rõ vẻ tham lam có thể thấy được.
- Ha ha, tiểu tiện nha, giao Thần Binh ra thì bổn tọa có thể tha chết cho người!
Vừa nghe vậy, tiểu Nha liền bĩu môi, cười duyên, :
- Cẩu vật, nếu muốn thì sao không tự mình đến đây mà lấy? Ta ở chỗ này, nếu ngươi có bản lĩnh giết chết ta... vậy thì chớ nói Thần Binh, trong tay ta còn có đồ vật tốt hơn nữa!
- Hắc hắc, đã như vậy thì bổn tọa cũng sẽ không khách khí nữa.
Linh tiên sinh quái dị cười một tiếng, thân ảnh lướt động tựa như u linh, có lẽ Thần Binh kích thích hắn nên hắn bây giờ phảng phất như được ăn thuốc bổ cực địa, trong đồng tử lóe ra vẻ phấn khởi cực độ!
Quang mang thanh sắc lại lần nữa ngưng hình thành một tấm lươi, vừa lóe ra liền chụp về hướng đỉnh đầu của tiểu Nha.
- Tiểu Nha!
Thần Dạ vô cùng khẩn trương, không chút nghĩ ngợi liền lao người ra, cũng không để ý mình bây giờ còn có năng lực để đi ứng phó với công kích cường đại như thế không
Điều làm hắn cảm thấy sợ nhất chính là, hiện tại tiểu Nha cũng không có ý tử xuất thủ phòng ngự, tựa hồ như công kích hung mãnh này không phải là nhằm vào nàng.
- Lão Lâm, cung không sai lệch lắm, chúng ta nên xuất thủ thôi.
Trong thiên lao, một trận tiếng thở dài vang dội, chợt hai đọa thân ảnh ầm ầm phá nát thiên lao, nhanh như chớp xuất hiện trong không gian.
Thần lão gia tử cùng Lâm lão vừa mới hiện thân, Thần lão gia tử đã nhanh chóng đến bên cạnh tiểu Nha và Thần Dạ, mà Lâm lão lại lướt tới hướng Huyễn tiên sinh.
- Thần Trung, ngươi muốn tìm cái chết sao?
- Ha ha, Linh Thanh, chỉ bằng ngươi thì vẫn chưa có tư cách nói những lời này với lão phu đâu!
Thần lão gia tử cười to, mang theo Huyền khí chấn động cùng phách đạo kinh thiên động địa nặng nề đánh về phía tấm lưới màu xanh.
- Ầm!
Tấm lưới màu xanh từng khiến Thần Dạ phải dùng hết năng lực toàn thân, không tiếc để Thiên Đao cùng điện Cổ Đế lại lần nữa bị thương thật nặng mới khó khăn hóa giải được, cư nhiên lại trực tiếp bị đánh tan bởi một quyền của Thần lão gia tử.
Còn lực phản chấn lại khiến cước bộ của Linh tiên sinh mạnh mẽ lui về phía sau, trực tiếp thôi lui xa hơn mười thước!
Một chiêu liền bức lui kẻ địch!
Ánh mắt của đám người Thần Dạ kéo căng, thực lực của lão gia tử như thế này, cho dù không có cách nào chống lại Thiên Nhất môn nhưng làm sao lại cam nguyện bị vây ở trong hoàng cung này chứ?
Ban đầu Thần lão gia tử nói là vì bảo vệ bình an của mọi người trong Thần gia, cho nên mới để bản thân mình bị kiềm hãm...
Đánh lui Linh tiên sinh, Thần lão gia tử cũng không tiếp tục truy kích mà khẽ ngẩng đầu, nhìn về một nơi hư không, một lát sau mới thản nhiên nói:
- Vân Sơn huynh, đã nhiều năm không gặp rồi, ngươi đã ở hoàng cung một lúc lâu như vậy mà vẫn không muốn gặp lão hữu một chút sao?
Tiếng nói vừa truyền ra khiến tâm thần của Thần Dạ run rẩy mãnh liệt, hắn nhìn thấy trong hư không đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, chợt có một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện từ trong hư không đang bị vặn vẹo đó.
Không gian không ngừng vặn vẹo, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, là một vị lão giả!
Lão giả này mặc ma bào, nhìn qua giống như đã gần đất xa trời, tựa hồ như lúc nào cũng có thể đi gặp Diêm Vương gia, thế nhưng ở bên trong vẻ tang thương này lại cất giấu một sự cảm giác lạnh lùng mà thường nhân không thể nhận ra.
Chính là có sự tồn tại của luồng lạnh lùng này, mới làm cho người khác biết được lão giả này không phải là lão nhân bình thường!
Dĩ nhiên sự rét lạnh không dễ bị phát hiện nên có rất ít người biết được đây là một cao thủ võ đạo, nhưng ngay sau đó, không cần nói đến Thần Dạ, đám người có thiên phú xuất sắc như Diệp Thước đều có thể nhận thấy được lão giả này rất cường đại, cho dù là người nình thường cũng có thể thấy vô cùng rõ ràng.
Bởi vì sau khi lão giả này hiện thân, cũng không nhanh chóng lướt xuống phía dưới như những người khác, mà chỉ lẳng lặng đứng ở trong hư không.
Không cần sự trợ giúp của bất kỳ thứ gì mà lại có thể trực tiếp đứng yên trong hư không, kia rõ ràng chính là dấu hiệu đặc biệt của cánh giới Lực Huyền!
← Ch. 0387 | Ch. 0389 → |