← Ch.0389 | Ch.0391 → |
Nhìn thi thể mềm nhũn ngã xuống trên đất kia, thần sắc của Vân Sơn rốt cục xuất hiện một chút âm trầm, chợt nhìn về phía mọi người, nghiêm nghị nói:
- Đây là các ngươi đang ép lão phu hạ đòn sát thủ sao?
- Ha ha!
Diệp Thước lãnh đạm cười nói:
- Người của Thiên Nhất môn các ngươi biết hạ thủ lưu tình từ lúc nào vậy? Vân Sơn tiền bối, ngày đừng nên tức giận, hành động mới vừa rồi chỉ là muốn chứng mình cho ngài thấy, nhiều con kiến hôi cũng có thể cắn chết một con voi.
- Ha ha, tốt, rất tốt, nhiều con kiến hôi đúng là có thể cắn chết voi!
Vân Sơn giận dữ cười to:
- Như vậy thì lão phu muốn xem thử, bọn kiến hôi các ngươi đến tột cùng là làm thế nào để cắn chết được đầu voi như lão phu!
Trong cơn tức giận, thiên địa thật giống như bị phá vỡ, từng đạo năng lượng cực kỳ đáng sợ nhanh chóng thẩm thấu từ bốn phương tám hướng mà đến, lúc đầu bé nhỏ không đáng kể giống như gió nhẹ, chỉ một khoảng thời gian sau liền biến thành một trận gió mạnh vô tận, tràn ngập vào mỗi một ngóc ngách khắp thiên địa.
Hư không nơi này nhất thời không ngừng bị xé rách, ngay cả Thần lão gia tử cùng Lâm lão cũng cảm thấy tử thần đang xuất hiện ở quanh thân.... Cao thủ Lực Huyền thật sự là quá kinh khủng!
Nhưng đối mặt với những thứ này Thần lão gia tử cũng không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhìn về phía không trung, hắn thản nhiên nói:
- Vân Sơn huynh, cái này là ngươi muốn giết chết cả bọn ta đấy sao?
- Một đám phế vật đã không có giá trị lợi dụng, Thần Trung, ngươi cho rằng lão phu sẽ bỏ qua cho bọn ngươi hay sao?
Nghe vậy, Thần lão gia tử không tiếng động cười to:
- Vân Sơn huynh, các ngươi làm thế không có gì hơn là nhận được tấm ái chủ bài trong tay Mộ Diệp, chẳng lẽ lão huynh ngươi không nghĩ muốn nhanh chóng phá giải lá bài tẩy kia hay sao?
- Ầm!
Cuồng phong vô tận ngập trời đột nhiên nổ tung lên, một đạo thân ảnh liền từ trong đống hỗn loạn này, một bước đạp lên đám mây xuất hiện ở trước Thần lão gia tử.
Kèm theo sự đáp xuống của hắn, trong hư không phảng phất như xuất hiện một vũ trụ hắc động cự đại, trong nháy mắt liền hút hết tất cả cuồng phong vô tận bị nổ tung vào bên trong, ngay sau đó thiên địa đã khôi phục lại nguyên trạng ban đầu.
Nhất cử nhất động của cao thủ Lực Huyền đều vô cùng cường đại như thế!
- Thần Trung sư đệ, nhưng lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?
- Ha ha, Vân Sơn huynh, cuối cùng bây giờ ngươi đã nhớ tới Thần Trung là sư đệ của ngươi rồi sao?
Thần lão gia tử cất tiếng cười to, nhưng lại không dây dưa quá nhiều ở vấn đề này, cho dù những lời nói của Vân Sơn có khó nghe đến thế nào thì vẫn có một sự thật là, cho dù nhiều người bọn họ liên thủ cũng không có một phần hy vọng chiến thắng cao thủ Lực Huyền, nếu không thì ông cần gì phải ẩn nhẫn đến như vậy chứ.
- Vân Sơn huynh, Thiên Nhất Môn lựa chọn Mộ Diệp mà không phải lão phu không có gì hơn chính là vì con át chủ bài trong tay Mộ Diệp kia, mà các ngươi lựa chọn hợp tác với Thần Nguyên là vì sao, cũng chỉ là vì hắn có thể trợ giúp các ngươi vén được bức màn bí mật về lá bài tẩy kia, ta nói có đúng không?
Vân Sơn chưa nói cái gì nhưng sắc mặt của hoàng đế và Thần Nguyên đã trở nên kinh biến, hơn nữa thân thể của Thần Nguyên cũng trở nên run rẩy.
- Gia gia, cái gì ngài cũng biết sao?
- Ở trong hoàng triều Đại Hoa này, chỉ cần lão phu muốn thì không có chuyện gì laõ phu không biết.
Nghe âm thanh run rẩy kia, trong lòng Thần lão gia tử nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện tình thân.
Cả người Thần Nguyên giống như là muốn bước qua...
- Thần Trung sư đệ, cuối cùng ngươi muốn nói cái gì?
Vân Sơn nhíu mày hỏi.
- Rất đơn giản, hôm nay những người này nhất định phải bình an rời khỏi hoàng thành đế đô!
Thần lão gia tử chỉ vào đám người Thần Dạ thản nhiên nói.
- Gia gia!
Trong lòng Thần Dạ quýnh lên, tuy rằng không rõ ràng vì sao lão gia tử lại có thể nắm chắc đến như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, cái giá phải trả cho sự nắm chắc này nhất định không nhỏ.
Thần lão gia tử khoát khoát tay, lạnh lùng nhìn về phía Vân Sơn.
Trầm mặc một hồi, Vân Sơn nói:
- Thần Trung sư đệ, ngươi hãy biểu hiện thành ý của ngươi đi!
Nghe vậy Thần lão gia tử cười nói:
- Vân Sơn huynh, huyết mạch của lão phu hắn là phải tinh thuần hơn so với Thần Nguyên chứ?
Sắc mặt của hoàng đế và Thần Nguyên lại càng thêm tái nhợt, quả nhiên cái gì ông ấy cũng biết.
- Gia gia!
Trong lòng Thần Dạ hoảng hốt, huyết mạch cái gì chứ, vừa nghe thấy đã khiến người ta cảm thấy kinh sợ rồi, mặc kệ là có nguy hại đến tính mạng của lão gia tử hay không, thì Thần Dạ hắn đều tuyệt đối không cho phép.
- Vân Sơn huynh, như thế nào?
Thần lão gia tử cười nhìn Vân Sơn.
- Ha ha!
Vân Sơn cười to:
- Thần Trung sư đệ đã có thành ý như thế, sao lão phu lại không đáp ứng cơ chư? Được rồi, lão phu sẽ để bọn họ rời đi!
- Vân lão, không thể!
- Gia gia, không được!
- Sao thế, lão phu làm việc mà còn cần ngươi tới khoa tay múa chân hay sao?
Nhìn qua hoàng đế, Vân Sơn lạnh lùng nói.
Cáo thủ Lực Huyền, phóng tầm mắt cả thế gian cũng có thể được coi là cao thủ, vậy nên hoàng đế của Đại Hoa khi ở trước mặt của Vân Sơn không hề có sĩ diện, huống chi hoàng triều Đại Hoa vẫn còn đang chịu sự khống chế của Thiên Nhất Môn.
Nhưng mà, mặc dù thân mình là con rối nhưng hoàng đế cũng không muốn vĩnh viễn trở thành một quân cờ bị sắp đặt, nếu như trước kia, cho dù có không tình nguyện thế nào thì hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận. Với thân phận của hắn, ngoại trừ Thần lão gia tử và Lâm lão ra, ở đây vẫn chưa có người nào hiểu rõ sự cường đại của Thiên Nhất Môn.
Thế nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa, quân cờ nắm giữ lá bài tẩy trong tay tự nhiên cũng muốn trở thành người đánh cờ.
- Vân lão...
Vân Sơn phất phất tay chặn ngang lời nói của hoàng đế, ánh mắt của hắn đặt ở trên người đám Thần Dạ, sau khi nhìn chăm chú một lát liền nhàn nhạt cười nói:
- Có thể thả bọn họ rời đi, nhưng Thần Trung sư đệ, lão phu cũng có một điều kiện!
Mấy người trẻ tuổi này, mặc dù Vân Sơn không muốn nhưng trong lòng không thừa nhận bọn họ vì đại cũng không được, thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng, cho nên hắn phải đeo lên trên dầu mấy lão hổ này một tầng gông xiền, để cho bọn họ không thể trở thành mãnh hổ quay lại cắn người được.
Mi tâm của Thần lão gia tử không khỏi trở nên lạnh lẽo!
Thấy vậy Vân Sơn hờ hững nói:
- Thời gian ba năm chính là ranh giới cuối cùng của lão phu, ba năm sau Thần Dạ nhất định phải đi tới Thiên Nhất Môn, nếu không nghe lời thì khoản giao dịch này liền trở thành phế thải. Thần Trung sư đệ, đừng tưởng rằng lão phu sẽ làm theo ý của ngươi, nếu không có ngươi thì vẫn có một người Thần gia khác nguyện ý hợp tác với lão phu, cho dù hiệu quả không quá tốt nhưng cũng có thể chấp nhận được.
← Ch. 0389 | Ch. 0391 → |