← Ch.0401 | Ch.0403 → |
Nhưng Thần Dạ có lòng tin với chính mình, lại càng có lòng tin đối với lực lượng linh hồn của bản thân, sau khi hồn biến, hồn phách không thể nghi ngờ mà lớn mạnh hơn rất nhiều. Ngay cả bản thân Thần Dạ cũng không biết, vì sao khi hồn biến ở ranh giới sắp bị hỏng lại đột nhiên phục hồi như cũ, hơn nữa hắn cảm ứng được, tựa như sự thay đổi hình thái lần thứ hai của hồn ------ đã cách trạng thái ngưng hình không xa.
Sự biến hóa này làm cho Thần Dạ có chút kinh ngạc.
Khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng hồn phách lớn mạnh lại là sự thật, cũng là một việc rất tốt. đương nhiên biến hóa này có thể tồn tại một biến cố, nhưng hiện tại Thần Dạ không quản được nhiều như vậy.
Nhờ vào sự giúp đỡ của hồn phách cường đại, ngay cả Lý Thiên Hòe cũng có thể tu luyện Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến, vậy thì bản thân mình cũng không có lý do nào lại không làm được như thế.
Một đao một mũi tên hung hăng va chạm vào nhau trong thế giới hư vô!
Lần va chạm này cũng không gây ra động tĩnh gì quá mức kinh thiên động địa, nhưng mà càng ngày càng thêm nguy hiểm.
Bởi vì trong nháy mắt đụng vào nhau này, chấn động đáng sợ biến thành mũi tên nhọn lại muốn nổ tung lên, sau đó tất cả chấn động dường như lại khuếch tán ra một luồng năng lượng cực đại, bao vây toàn bộ thanh đao do lực lượng linh hồn biến thành.
Lần này không chỉ là dò xét thử Thần Dạ cuối cùng là có tư cách tu luyện Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến hay không, mà đồng thời cũng là một lần đấu sinh tử.
Nếu như lực lượng linh hồn của Thần Dạ không cách nào phá tan năng lượng trói buộc do chấn động đáng sợ biến thành, như vậy thì người phía trước vĩnh viễn sẽ bị chôn ở chỗ này....
Sau khi bao vây lực lượng linh hồn của Thần Dạ, chấn động đáng sợ lại không dừng lại ở đó, mà là dùng xu thế vô khổng bất nhập ra sức thẩm thấu.
Xem ra lực lượng linh hồn không chỉ phải phá vỡ năng lượng trói buộc này để ra ngoài, mà còn phải ngăn cản sự thẩm thấu bất thường này.
Đối diện với mấy cái này, Thần Dạ lại có vẻ rất yên bình, nếu như hồn phách hôm nay chỉ là hồn phách bình thường thì với tu vi của Thần Dạ, tự nhiên là muốn lo lắng không thôi. Nhưng hồn biến giờ đã đạt tới giai đoạn sơ hình, đã chịu đựng qua lễ rửa tội lần thứ nhất của thiên lôi, vậy nên chấn động đáng sợ tuy phách đạo vô song nhưng lại khó có thể thẩm thấu qua.
Sự thật cũng là như thế, dưới sự bao vây của chấn động đáng sợ, bất luận nó có thẩm thấu và đánh sâu vào như thế nào, thì lực lượng linh hồn vẫn bảo trì tư thái lúc đầu, sừng sững bất động như là cự thạch!
Cứ đánh sâu vào như vậy, giằng co hơn mấy phút đồng hồ, đại khái là sau khi biết rằng mình bất lực, chấn động đáng sợ nhanh chóng lui về phía sau, trong nhát mắt liền trở lại vị trí lúc đầu của nó.
Cùng lúc đó, lực lượng hồn phách biến thành trảm đao lại giống như cuồng phòng gào thét đi tới, trong nháy mắt liền xuất hiện ở phía trước trường cung và mũi tên nhọn.
Nhìn qua hai cái này, Thần Dạ nhẹ thở ra một hơi, mặc kệ trong lòng có chắc chắn như thế nào, thì hôm nay sắp sửa giành được hắn mới thật sự buông lỏng.
Quang mang thanh sắc vô tận mà sáng chói, bao vây lấy trường cung và ba mũi tên nhọn, bắt đầu chậm rãi ngọa nguậy, cuối cùng lại biến thành một thu tịch màu xanh có chút hư ảo, lại tản ra khí tức cổ xưa, trôi lơ lửng ở trước người của hắn.
Giờ phút này Thần Dạ không hề do dự nữa, lực lượng linh hồn nhẹ nhàng cử động, quyền sách màu xanh nhanh chóng bay tới, giống như một loại vô hình tan vào trong lực lượng của linh hồn.
Rốt cục Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến đã vào trong tay hắn rồi!
Trong nháy mắt thu tịch này hoa tan vào lực lượng linh hồn, một loại thông tin phô thiên cái địa nhanh chóng xuất hiện ở trong đầu của hắn, phương thức tu luyện cũng cực kỳ rõ ràng nhanh chóng lướt qua.
Tốc độ mặc dù nhanh nhưng lại như đã khắc dấu vào sâu trong linh hồn của Thần Dạ, bởi vì chỉ cần Thần Dạ nghĩ tới liền có thể không tốn một chút sức lực mà hiểu rõ.
- Thì ra là như vậy!
Sau khi lấy được đầy đủ phương thức tu luyện của Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến, Thần Dạ nhịn không được mà kinh hô lên một tiếng, vũ kỹ cường đại như thế này cư nhiên là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hóa ramba mũi tên nhọn của Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến chính là đại biểu cho ba loại chiêu pháp.
Lý Thiên Hòe cũng lĩnh ngộ mà thi triển ra ngoài, bất quá chỉ là chiêu pháp đầu tiên có uy lực nhỏ nhất, mà mặc dù có uy lực nhỏ nhất vẫn dễ dàng làm cho quỷ thi không có sức chiến đấu, điều này làm cho người khác càng thêm khao khát đối với chiêu thức này.
Thần Dạ không tự chủ được mà thầm cảm thấy may mắn!
Ba chiêu thức Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến, chiêu thức sau có uy lực mạnh hơn chiêu thức trước, mà bên cạnh đó tu vi cũng có một hạn chế nhất định. Với thực lực của Lý Thiên Hòe, cho dù hắn tu luyện chiêu thức thứ hai của Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến thì cũng không thể kích phát ra ngoài, bởi vì cái đó ít nhất cần phải có tu vi ở cảnh giới Lực Huyền.
Với tu vi hiện tại của Thần Dạ, hắn cũng chỉ có thể thi triển ra chiêu thức thứ nhất của Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến giống như Lý Thiên Hòe mà thôi.
Cũng may là Lý Thiên Hòe chỉ có thể đạt tới tình trạng như vậy, nếu không thì, với uy lực của Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến, chỉ cần hắn có thể thi triển ra chiêu thức thứ hai, như vậy chỉ sợ là ngay cả thực lực của Tử Huyên cũng khó có thể thừa nhận.
Uy lực của Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến thật sự quá cường đại!
Sau khi có chút thất vọng, Thần Dạ nhanh chóng chế trụ lại tâm tình của mình, chợt nhắm mắt lại, tâm thần nhập định, bắt đầu toàn tâm tu luyện Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến.
Theo sư tiến vào tu luyện của Thần Dạ, quang mang thanh sắc như có như không chậm rãi từ trong mi tâm của hắn chui ra, lượn lờ ở quanh thân, lam cho gian phòng tối này trở nên vô cùng chói mắt.
Thời gian liền lặng lẽ xẹt qua ở trong loại yên tĩnh này...
Bên ngoài gian phòng, Tử Huyên cùng Linh nhi vẫn không hề rời đi!
Sau khi thấy Thần Dạ cảm thấy hứng thú với Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiến, lại nghe được một ít lời nói của Thần Dạ, trong lòng của Tử Huyên tạm thời buông lỏng rất nhiều.
Chỉ cần là con người thì nhất định sẽ có thời điểm mềm yếu vô lực, nhất thời suy sụp cũng không phải là chuyện xấu gì, chỉ cần Thần Dạ còn có ý chí chiến đấu vô tận là được rồi.
Tuy rằng trong lòng vẫn còn lưu lại một ít bi thương không thể xóa đi, nhưng Tử Huyên tin tưởng Thần Dạ nhất định có thể vứt bỏ hoàn toàn, dù sao thì Thần Dạ cũng là một người ưu tú.
Tử Huyên tự nhận xuất thân bất phàm, trong những năm gần đây cũng thấy quá nhiều người trẻ tuổi tuấn kiệt, trong đó có những người so với Thần Dạ lại càng vĩ đại hơn, nhưng lại không thể nào so sánh được với Thần Dạ.
Vì vậy xuất thân của hai bên vốn vẫn tồn tại sự chênh lệch cực lớn.
Đường đường là con cháu của trấn quốc vương hoàng triều Đại Hoa, cái thân phận này vô cùng chói mắt ở trong hoàng triều Đại Hoa, nhưng đặt ở nơi khác quả thực lại không đáng giá để nhắc tới!
← Ch. 0401 | Ch. 0403 → |