← Ch.0414 | Ch.0416 → |
Có Tử Huyên bên người, Thần Dạ tin tưởng chỉ cần Mạc Lăng Sơn cao thủ Lực Huyền không đi qua xa là dược, huống chi bọn họ có việc cần người nên cũng không làm quá phận.
Hắn nói câu kia, nếu như tới cuối cùng Mạc Lăng Sơn còn muốn đổi ý không tuân thủ hứa hẹn, vậy cũng nên cho hắn trả cái giá thảm trọng mới được.
Một đêm trôi qua tức thì, sau khi hừng đông thì Thần Dạ đi ra khỏi gian phòng, liền gặp được hạ nhân Mạc gia đang chờ.
- Thần công tử, Tử Huyên cô nương, gia chủ bảo ta mời các ngươi đi qua.
Nhìn thấy Thần Dạ ba người đi ra, người nọ nói.
Thần Dạ gật gật đầu, nói:
- Dẫn đường!
Đi vào trong phòng khách, không chỉ có phụ tử Mạc Lăng Sơn ở đây, còn có sáu người!
Có ba người ngồi, theo thứ tự là một lão giả, một trung niên nhân, một người khác là phu nhân trung niên. Sau lưng ba người này có ba người trẻ tuổi đang đứng..
Có thể ngồi trước mặt Mạc Lăng Sơn thì hiển nhiên ba người này, chính là gia chủ các thế gia có phân lượng tại thành Hiên Quang này.
Khi Thần Dạ cùng Tử Huyên còn có Linh Nhi xuất hiện, nhìn sáu người lạ lẫm trong sảnh, ánh mắt lập tức nhìn qua bọn họ, đương nhiên, sáu đôi mắt nhìn qua người Thần Dạ cùng Linh Nhi thì sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tử Huyên.
Hai người trẻ tuổi sau lưng lão giả và nam tử trung niên kia giờ phút này ánh mắt nhìn qua Tử Huyên không nháy mắt, một lát sau lửa nóng không chút che dấu hiện ra trong mắt của bọn họ.
Thành Hiên Quang rất lớn, mỹ nữ cũng không hiếm thấy, nhưng muốn muốn như Tử Huyên là không gặp nhiều.
Hai ánh mắt khi khiến thần sắc Tử Huyên phát lạnh, thời điểm không vui thì lại cảm ứng được bên cạnh người của nàng có hàn ý nồng đậm, trong lòng nàng lại vui mừng.
Nàng vừa cười thì hai tên trẻ tuổi kia thiếu chút nữa không cầm giữ được tâm thần của mình.
- Thần công tử, Tử Huyên cô nương, các ngươi tới, ha ha, đến đây, ta giới thiệu một chút.
Mạc Lăng Sơn vội vàng đứng dậy nghênh tiếp hai người đi vào phòng khác, sau đó chỉ vào lão giả kia, nói ra:
- Vị này chính là môn chủ Đại Nguyên Môn Luyện tiền bối.
- Trước mặt Mạc gia chủ thì lão phu không dám xưng là tiền bối!
Lão nhân họ Luyện này nói thế nhưng mặt cười mà lòng không cười, ánh mắt của hắn đảo qua người Thần Dạ ba người thì thu hồi lại, bộ dáng kia không đặt bọn họ vào mắt.
Mạc Lăng Sơn cười nhạt, lại chỉ vào phu nhân trung niên.
- Đây là tông chủ Âm Quỳ Tông, Âm Mị!
Âm Mị thái độ tốt hơn lão giả một chút, đợi đến lúc Mạc Lăng Sơn giới thiệu xong thì nàng đứng lên, che miệng cười nói:
- Không thể ngờ trong thành Hiên Quang của chúng ta lại có hai trẻ tuổi tuấn ngạn, ha ha, nhất là tiểu oa tử này càng xinh đẹp khả nhân, làm cho người ta yêu thích không buông tay, đến đây, cho a di ôm một cái nào.
Tiếng cười vô cùng nhu hòa, trong ánh mắt cũng phi thường ôn nhu, nhưng mà lại tràn ngập hấp dẫn khác, dưới ánh mắt soi mói của nàng, người có huyết khí phương cương sẽ xuất hiện tà hỏa..
- Đây là?
Phát giác được trong người dị động, trong lòng Thần Dạ ngưng trọng, lực lượng linh hồn bạo phát áp chế tà hỏa kia.
- Âm Mị, ngươi muốn tìm chết sao?
Đối mặt ánh mắt của Âm Mị, không phân biệt nam nữ đều bị mê hoặc, Tử Huyên lúc này ngẩng đầu lên, trong đôi măt của nàng hiện ra hỏa diễm tinh linh, cảm giác nóng rực khiến nhiệt độ tăng cao.
Nghe được Tử Huyên nói mang theo sát ý, Âm Mị giống như gặp quỷ, cánh tay vươn ra định ôm Linh Nhi bỗng nhiên rụt về, lập tức nói:
- Có điểm đắc tội, xin chớ trách!
Sau khi nói xong liền lập tức ngồi xuống, cũng không còn bộ dáng làm càn như lúc trước, mà là như con mèo nhỏ nhu thuận.
Nhìn thấy biến cố này, kể cả Mạc Lăng Sơn thì người trong đại sảnh đều ngạc nhiên không thôi, bọn họ không hiểu Thần Dạ ba người, nhưng cực kỳ hiểu Âm Mị.
Nữ nhân này không chỉ có tu vị cao thâm, Âm Quỳ Tông có được một loại mị thuật cao minh, làm cho người ta khó lòng phòng bị, cho dù tu vị của Mạc Lăng Sơn cao hơn nàng không ít, không tới mức vạn bất đắc dĩ thì cũng khách khí với Âm Mị.
Không nghĩ tới vừa thấy mặt một nữ tử trẻ tuổi này thì nàng ta lại kiêng kỵ như vậy, cho dù cô gái này tu vị cũng không kém.
Nhưng mà lúc này hai tên trẻ tuổi có mục đích với Tử Huyên lúc này cũng triệt để áp chế không hảo ý trong lòng.
- Thần công tử, Tử Huyên cô nương, vị này chính là môn chủ Ma Hình Môn Nghiêm Kim tiên sinh!
Mạc Lăng Sơn thu liễm tâm thần, tiếp tục giới thiệu, nhưng mà giọng nói của hắn không cao, thậm chí không có đếm xỉa tới.
Trong lòng hắn đối với Thần Dạ ba người, nói cho đúng là đối với Tử Huyên có đề phòng nhất định.
Thân là cao thủ Lực Huyền, Mạc Lăng Sơn có ngạo khí và bá đạo của mình, lần này có việc cầu người, cho nên hắn chỉ có thể hạ thấp tư thái, nhưng chỉ thế mà thôi, Tử Huyên tuy bất phàm, nhưng tu vị chưa đạt tới Lực Huyền thì không khiến cho Mạc Lăng Sơn xem nàng bình khởi bình tọa với mình.
Nhưng qua một màn này thì hắn hiểu được cô gái này có thực lực không thể không khiến hắn cẩn thận.
- Ha ha, hai vị tốt!
Trải qua biến cố của Âm Mị, Nghiêm Kim thập phần khách khí, không dám chậm trễ.
Mời Thần Dạ ba người nhập tọa thì Mạc Lăng Sơn thản nhiên nói:
- Hôm nay thỉnh ba vị đến đây là trao đổi một chuyện. Tử Huyên cô nương đã đáp ứng thay thành Hiên Quang xuất chiến, nhưng điều kiện là phải cho bọn họ hai danh ngạch tiến vào Long Huyết Đàm. Việc này ta không thể toàn quyền làm chủ, cho nên mời ba vị thương lượng.
- Hai danh ngạch?
Trong phòng khách là chủ nhân ba phương thế lực, ba hậu bối phía sau bọn họ biến đổi, ánh mắt biến thành âm hàn.
- Không được!
Trên thủ vị bên trái, Chung Luyện một ngụm liền là cự tuyệt, hắn nhìn Mạc Lăng Sơn trầm giọng nói:
- Mạc gia chủ, Hắc Long sơn Huyết Long Đàm năm năm mới có thể tiến nhập một lần, cho nên chỉ có năm cái danh ngạnh tiến vào!
- Nhiều năm trước Mạc gia trở thành thế lực cường đại nhất của Hiên Quang thành, sau đó suất lĩnh mọi người nhất cử đánh bại cao thủ Hiên Quang thành, đạt được tư cách tiến vào Huyết Long Đàm, vì vậy những năm này Mạc gia có hai cái danh ngạch, mà tam phương thế lực chúng ta là mỗi phương một cái!
Chung Luyện lạnh lùng nói:
- Bọn họ thay chúng ta xuất thủ, muốn lấy một cái danh ngạch làm thù lao, cái này mặc dù rất khó tiếp nhận nhưng chúng ta không không thể không làm như vậy, bây giờ lại muốn thêm một cái danh ngạch nữa, đó là không thể nào. Trừ phi Mạc gia chủ nguyện ý buông tha cho hai cái danh ngạch của Mạc gia, như thế lão phu ngược lại là không phản đối.
Nghe vậy tâm thần của Mạc Lăng Sơn nhẹ nhàng lạnh lẽo, buông tha cho một cái danh ngạch này đã để cho hắn hết sức đau lòng, còn muốn buông tha cho cái thứ hai sao?
- Nếu như không cho bọn hắn cái danh ngạch thứ hai, Tử Huyên cô nương liền sẽ không đáp ứng hỗ trợ xuất chiến, cho nên thỉnh ba vị tới đây thương lượng một chút xem có thể lấy ra những vật quý hiếm khác để thay thế cho cái danh ngạch thứ hai này hay không.
Sau khi trầm mặc, Mạc Lăng Sơn thản nhiên nói.
← Ch. 0414 | Ch. 0416 → |