← Ch.0600 | Ch.0602 → |
- Nghĩ lại Chung Khiếu ta, trong nửa đời này đạt đến đẳng cấp oai phong tứ phương ra sao. Những gì ta muốn, chỉ cần ở trong phạm vi hải vực Phong Thành này liền chưa từng có chuyện không chiếm được. Thế nhưng đến cuối cùng, hi vọng của ta, huy hoàng của ta, tất cả của ta, tất cả mọi thứ không ngờ đều đã bị hủy ở trong tay con gái mà ta đã từng được cho là kiêu ngạo vì nó!
- Ta hận a!
Một tiếng thê lương, nói lên nỗi đau khổ đến vô cùng ở sâu trong nội tâm Chung Khiếu. Trước đó, lại có ai có thể nghĩ rằng Chung Khiếu thân là chủ nhân Chung gia, vậy mà trong những năm gần đây đã phải gánh chịu như thế. Đó là một loại trạng thái cuộc sống không phải của con người.
Lão đích xác đáng hận, mà nay xem ra, càng thật đáng buồn hơn!
Sau khi nghe xong Chung Khiếu nói ra hận ý trong lòng, Tử Huyên thản nhiên nói:
- Ngươi hận nàng, bởi vì là nàng đã phá tất cả của ngươi. Thế nhưng có bao giờ nghĩ tới, nếu như không có lòng tham của ngươi thì có lẽ tất cả điều này, căn bản là không sẽ phát sinh. Nói cho cùng, muốn hận thì ngươi nên hận một mình ngươi.
Thần sắc Chung Khiếu ngây ra, trong ánh mắt lập tức có vẻ hơi mờ mịt:
- Đúng vậy, tất cả đều là ta tự làm tự chịu. Nếu như chẳng phải ta có lòng tham, chỉ giữ những điều này thì như vậy hiện tại, ta nhất định là có vợ hiền ở bên, con cái hiếu thuận, hưởng thụ rất nhiều niềm vui con đàn cháu đống mà có được quyền lực!
- Ha ha, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, là ta rất tham lam, ta đáng chết!
Trong lúc cười to, Chung Khiếu bỗng nhiên cầm lấy mũi thương trước mắt, lập tức dùng sức đâm vào trong mi tâm của chính mình. Máu tươi phun trào ra đã mang đi hết sức sống của lão!
Gia chủ Chung gia, một đời kiêu hùng tung hoành hải vực Phong Thành, nhưng đến cuối cùng lại dùng một loại phương thức thảm thiết mà người khác không tưởng tượng được để kết thúc tính mạng của lão...
Giết chết một kẻ thù lớn, thế nhưng trong lòng Tử Huyên cũng không thể bình tĩnh trở lại. Nàng liền xoay người, lại phát hiện Chung Kỳ đã sớm đi, mà Thần Dạ cùng Linh Nhi, cũng là không thấy.
- Chào Chung cô nương a! Sao lại đi một mình, vậy cô nương muốn đi chỗ nào đây?
Ôm Linh Nhi, Thần Dạ cười nhìn Chung Kỳ kia đang lúc không biết muốn đi hướng nào.
Sắc mặt Chung Kỳ thoáng ngẩn ra, hiển nhiên là không ngờ rằng Thần Dạ lại chờ mình ở chỗ này. Sau một lát, nàng cười nhạt nói:
- Phụ thân của ta đang muốn nói ra, là ai phái người đến làm thương tổn Tử Huyên và con gái của tỷ ấy. Tại sao ngươi không nghe, ngược lại chạy đến nơi này?
- Giai nhân muốn đi, dầu như thế nào thì ta đều phải tiễn đưa a! Hơn nữa, người kia đến tột cùng là ai thì Tử Huyên nhất định sẽ nói cho ta biết. Ta cần gì phải bởi vì sự kiện kia, mà ảnh hưởng tới việc giữa ngươi cùng ta?
Thần Dạ cười nói:
- Chung cô nương, ngươi muốn đi mà cũng không có lời chào với ta, tựa hồ rất không phải bằng hữu đó?
- Bằng hữu?
Chung Kỳ cười như có như không:
- Giữa chúng ta, cũng vẫn còn coi là bằng hữu?
Thần Dạ nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Bằng hữu chính là bằng hữu, đương nhiên, cũng chia ra người tốt hay người xấu, còn ngươi? Linh Nhi đến đây, gặp một lần Chung Kỳ tỷ tỷ của ngươi.
- Ta cùng với mẹ nó chính là giao tiếp ngang hàng, ngươi lại bảo nó gọi ta là tỷ tỷ. Thần Dạ, ngươi cố tình lại muốn chiếm tiện nghi của ta?
- Chỉ là một câu xưng hô mà thôi, không có gì phải so đo.
Thần Dạ cười cười, nói tiếp:
- Chung cô nương, giới thiệu cho ngươi một phen. Nó tên là Linh Nhi, năm nay chín tuổi. Nếu như Tiên Thiên độc kia không giải được thì hẳn là nó không sống quá mười lăm. Tính cho đầy đủ, vậy cũng chỉ có kỳ hạn sáu năm.
- Ha hả, Chung cô nương, ngươi đến gần một chút, nhìn thật kĩ nó một chút đi. Một đứa bé con mà phải trải qua nỗi đau vượt quá sức người. Loại cảm giác này, ngươi có hề nghĩ tới rốt cuộc là như thế nào không?
Chung Kỳ nhướn mày lên mà hỏi:
- Thần Dạ, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
- Không có a, ta chỉ muốn để ngươi nhìn thật kĩ Linh Nhi một cái. Nó là một cô bé kiên cường, ngươi hẳn là muốn nhận biết nó.
Thần Dạ cười nói.
- Ta đã sớm nhận ra nó. Chứng thật là mầm non không tệ. Tiên Thiên độc chẳng những đã được giải, lại còn có thể bồi dưỡng cơ may cho nó một phen. Xem ra, ông trời chiếu cố cho nó rất tốt.
Chung Kỳ nói bình thản. Giờ khắc này, ngay cả chính nàng cũng không biết tâm tình trong lòng ra sao.
Thần Dạ lắc đầu, đáp:
- Ta không cảm thấy đây là ông trời chiếu cố. Nếu như có khả năng, ta tình nguyện để cho tới bây giờ nó liền không hề phải chịu đựng nỗi khổ kia một phen. Chung cô nương, ngươi có thể biết rõ ràng, cái gì là sống không bằng chết? Ngươi lại có biết hay không, bị cha đẻ vứt bỏ thì là một loại cảm thụ như thế nào?
- Ta biết, ta hiểu!
Chung Kỳ đúng là cuối cùng lại trả lời như thế!
- Phải vậy không?
Thần Dạ cười hỏi.
Nhìn dáng vẻ Thần Dạ đang đứng ở xa xa, Chung Kỳ lạnh lùng nói:
- Khi ta còn bé cũng có một gia đình ấm áp gia, có phụ thân thương yêu, mẫu thân che chở. Hơn nữa chính mình siêu phàm như thế nên ta từng cho là, cuộc đời của ta sẽ vô cùng tốt đẹp.
- Thế nhưng không nghĩ tới, cha ta sau này cưới Nhị nương. Bản thân Nhị nương sau khi vào cửa, bà ta chẳng những đoạt đi tất cả những gì tốt đẹp mà ta và mẫu thân ta vốn có được, lại vẫn còn từ từ bức tử mẫu thân ta. Nhưng những điều này, cha ta một mực cũng không để ý.
- Ha hả, vì chuyện sống không bằng chết, vì việc bị phụ thân vứt bỏ thì ta đã từng trải qua nên có thế nào không hiểu!
Thần Dạ thở dài nói:
- Nếu cái gì ngươi cũng đã đều hiểu rõ ràng, như vậy có một số việc ngươi cũng không nên làm.
Nghe vậy, Chung Kỳ lên tiếng cười một tràng:
- Thần Dạ, từ sau sự kiện kia thì ta còn hiểu một đạo lý khác. Đó chính là, những thứ chính mình muốn, nếu như không phải chính mình đi tranh thủ thì người khác cũng sẽ không dâng không công lên tận miệng.
- Từ sau lần đó, phàm là những thứ ta muốn có được thì bất kể dùng bất cứ thủ đoạn gì, ta chỉ cần kết quả!
- Xem ra tâm địa của Chung cô nương đã là kiên định. Những lời này của ta hẳn là đều nói vô ích.
Thần Dạ làm ra vẻ thốt lên một tiếng bất đắc dĩ.
- Thế nào, ngươi còn muốn thử dẫn đường ta a?
Chung Kỳ thản nhiên nói:
- Ngươi đến đây, là muốn giúp Linh Nhi và Tử Huyên đòi một cái công đạo ư? Ta vốn không muốn đối địch với các ngươi sớm như vậy. Ngươi đã không muốn bỏ qua cho ta thì ta cũng chỉ có thể đánh một trận.
Thần Dạ để Linh Nhi sang một bên, chợt lạnh lùng nói:
- Ta cũng muốn bỏ qua cho ngươi, ngươi xinh đẹp động lòng người như thế, nếu giết ngươi thì có lẽ ông trời đều phải cảm giác tiếc nuối. Tuy nhiên, tâm tư của ta không cho phép làm như vậy!
← Ch. 0600 | Ch. 0602 → |