← Ch.0615 | Ch.0617 → |
Đó là một loại tư thế hoàn toàn liều mạng, là thà làm ngọc vỡ, không là ngói lành!
Tất nhiên nhiều năm qua, cũng không bởi vì dạng tính tình này mà xảy ra đại sự gì. Thế nhưng như lời Hổ Thiên đã nói thì đã chỉ rõ ràng cho hắn. Nếu mà không thay đổi, vẫn cứ tiếp tục kiên cường khí khái thì tới một ngày nào đó, hắn sẽ có hại.
Mà đến lúc đó có hại, không chỉ có là chính mình bỏ mạng!
- Hổ Thiên tiền bối, đa tạ!
Nhìn thấy Thần Dạ nghe lọt vào tai, trong mắt Hổ Thiên lộ vẻ tán thưởng khen ngợi!
Là người, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có khuyết điểm. Thần Dạ không ngoại lệ, Tử Huyên không ngoại lệ, Hổ Thiên lão cũng không ngoại lệ!
Nhưng có quá nhiều người, không muốn nhìn thẳng vào khuyết điểm của chính mình, nhất là những lớp người trẻ tuổi ưu tú này. Họ tự cho là thiên tư hơn người, được nhận ngàn vạn chú ý nên đã nuôi dưỡng thành tính cách cao cao tại thượng. Đừng nói người ngoài, cho dù trưởng bối nói vài câu, ngoài mặt thì vâng lời, kỳ thật trong lòng không cho là đúng.
Thần Dạ có thể khiêm tốn đón nhận đồng thời thừa nhận, này không nghi ngờ là cực hiếm có khó được.
Hổ Thiên có lẽ có hơi rõ ràng, tại sao với tuổi của Thần Dạ mà có được thành tựu siêu phàm như thế.
Hổ Thiên cười nói:
- Còn có một câu nói, cũng là muốn nói cho ngươi nghe.
- Xin tiền bối giảng giải!
Thần Dạ ôm quyền, cung kính nói.
Hổ Thiên lập tức nói nghiêm túc:
- Trong đời người ta sẽ có rất nhiều chuyện muốn làm. Trong số những việc lặt vặt này, có một chút là ngươi lúc trước đã muốn làm, nhưng càng nhiều hơn vẫn là những việc không thể tránh được, tuy nhiên, ngươi đều làm được!
- Vào lúc đối mặt những việc không thể tránh được, ta tin tưởng với tính cách của ngươi, thì cũng sẽ không bị buộc đến mức tuyệt cảnh rồi tiến tới điên cuồng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có khiêu khích đến điểm mấu chốt của ngươi.
- Điểm cực kì quan trọng nhất liền ở chỗ này. Người bình thường đều cho là, khi chạm đến điểm mấu chốt, như vậy, bất kể là ai, bất kể tu vi rất cao thì vào khi đó đều sẽ bùng phát dữ dội.
- Tuy nhiên ta nói, khi mà lang sói ngập trời thì thì cần phải đuổi lang xuống, chứ thực sự không phải là nghịch lang dựng lên! Vì võ đạo tức là nghịch thiên, nhưng tiểu huynh đệ, bất kể là Võ Giả đỉnh cao như thế nào thì bọn họ đều đang nghịch thiên. Nhưng ông trời, có thể bị nghịch sao?
- Trời, vẫn là trời lúc đầu. Mà đất, vẫn là đất lúc đầu, chưa từng đích thực thay đổi sao?
Những lời nói này, chẳng những khiến cho Thần Dạ suy nghĩ sâu xa tiếp. Mà Tử Huyên cùng Linh Nhi, đồng dạng có suy nghĩ sâu xa!
Đúng vậy, bất kể là cao thủ nghịch thiên như thế nào, cho dù là ngang vai ngang vế cùng với ông trời, hoặc là cao hơn trời. Thế nhưng trời, không phải là một mảnh trời như vậy sao? Nó sao có thể thay đổi?
Người cũng như trời!
Sống tốt, cũng là một người. Sống không tốt, cũng là một người. Bất kể như thế nào, người đều là người. Tất nhiên ở trong mắt người khác thì người cao cao tại thượng cùng với người sinh hoạt tại tầng dưới có những điều khác nhau rất lớn. Ở trong mắt những người trước thì những người sau này rất khó được chấp nhận là người. Thế nhưng bọn họ cũng không là người sao?
Đều là người, điều duy nhất khác nhau chính là cuộc sống chính có được tuyệt vời hay không!
Tuy nhiên, chỉ có còn sống thì mới có tư cách được gọi là người!
Đã chết, dù kiểu nào cũng thế, ngay cả những ai trước đây cao cao tại thượng, đã từng danh chấn cả thế gian, thì chỗ chôn thây chẳng qua cũng chỉ vài thước vuông vức mà thôi!
Hổ Thiên nói những lời thế này, là nói rất có đạo lý, là những lời mà Thần Dạ từ lúc sinh ra tới nay, cũng không từng nghe qua.
Bởi vì nhắc tới được một lần những lời như thế này, thì nói đòi hỏi phải trải qua cuộc đời phong phú, phải hiểu thấu đáo đối với thế tục hồng trần, tâm phải lạnh nhạt thì mới có đạo lý như thế.
Hổ Thiên lão.... Thấy Thần Dạ nhìn sang, giống như hiểu rõ ràng trong nội tâm hắn đang muốn gì nên Hổ Thiên lập tức cười nói:
- Đằng sau những lời này, xác thật là ta không nói ra nổi, chính là Lão Tổ tông đặc biệt bảo cho ta chuyển lại tới ngươi.
Từ trong miệng Hổ Thiên được nghe nhắc tới Lão Tổ tông kia, hiển nhiên vị trưởng giả nhìn xa trông rộng kia mà hắn chưa từng gặp mặt, nhất định phải là loại tồn tại phi phàm.
- Có cơ hội, ta rất muốn gặp mặt, chính tai mình lắng nghe lão nhân gia ông ta dạy bảo!
Âm thanh của Thần Dạ có hơi cảm khái!
Hổ Thiên thuật lại không sai, theo nhận thức của hắn, còn không có một người nào vào lúc bị chạm đến điểm mấu chốt mà còn có thể đủ duy trì tỉnh táo trong lòng, vẫn không làm chút chuyện quá khích.
Nếu Lão Tổ tông tộc Hổ Sa đã nói ra như vậy một phen, thế thì vị trưởng giả này không nghi ngờ là bậc tồn tại đáng giá người khác vô cùng khâm phục.
Đặc biệt bảo Hổ Thiên truyền lại cho mình những lời thế này, trên thực tế cũng là đối ứng được những lời Hổ Thiên trước đây đã nói. Mọi sự, hãy để cho chính mình cũng không phải cứng rắn như trước kia vậy. Mọi chuyện, đều sẽ có biện pháp giải quyết.
Cho dù đến cuối cùng vô phương giải quyết, cũng chớ để người thân đau lòng, kẻ thù sung sướng với phương thức hành động.
- Ha hả, Lão Tổ tông hiện tại không đi được, cũng không quá thuận tiện. Nếu không, lão nhân gia ông ta sẽ tự mình tới đây. Ngươi cũng không phải sốt ruột, chả mấy chốc là sẽ có cơ hội nhìn thấy lão nhân gia ông ta.
Hổ Thiên cười nói.
Chả mấy chốc? Chẳng lẽ là sau khi kết thúc Chúng Thần Chi Mộ?
Từ đó Thần Dạ cũng không nói thêm gì, sau khi trầm lặng nửa ngày hắn lại đổi đề tài mà hỏi:
- Tiền bối, đến Chúng Thần Chi Mộ, ước chừng còn cần bao nhiêu thời gian?
- Với tốc độ của Định Hải Thần Thú, năm ngày là đủ rồi.
Hổ Thiên quay sang đáp:
- Vẫn còn có thời gian, ngươi hãy điều dưỡng một phen thật tốt. Khi đối kháng cùng Mặc Thành, một điều không tốt thì sợ là sẽ lưu lại một chút phiền toái cho ngươi. Ta sẽ hộ tống các ngươi đến Chúng Thần Chi Mộ, cho nên ngươi an tâm tu luyện.
- Vậy thì liền đa tạ Hổ Thiên tiền bối.
Thần Dạ cũng không khách khí. Vào lúc làm Mặc Thành cực kì kinh ngạc, hắn dùng thủ đoạn đặc biệt để làm nổ tung một đám long khí kia. Mặc dù chúng đích thực sẽ tiêu tan mà không trở lại trong cơ thể hắn, nhưng nếu nói một chút ảnh hưởng cũng không có, thì làm sao có thể?
Thân là cao thủ Hoàng Huyền, mà còn là tộc Yêu Thú, kiến thức của Hổ Thiên không phải đám người Phong Lăng có thể so sánh được.
Đám long khí kia hiện nay chỉ sợ là đang bên bờ hỗn loạn, nếu như không tiếp tục dẫn dắt và khống chế thêm, thì đám gia hỏa kia rất có khả năng sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Thần Dạ.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất sẽ là từ từ tiêu tan!
Đến sau khi Thần Dạ tiến vào tu luyện, cha con Hổ Thiên cùng Tử Huyên Linh Nhi cũng là dành riêng cho hắn một không gian.
← Ch. 0615 | Ch. 0617 → |