← Ch.0627 | Ch.0629 → |
Nếu không, trong lời nói của hắn sẽ không có được sự tự tin như thế. Càng sẽ không nói cho ba người Thần Dạ, rằng chỗ này là được mở ra lần đầu tiên.
Tại sao lại mở ra, Thần Dạ tất nhiên biết, định là nguyên nhân vì Thiên Đao!
Liền vào lúc trong lòng Thần Dạ có ý nghĩ này, Thiên Đao ở trên cột đá Bạch Ngọc kia bỗng đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ. Một lực lượng bá đạo ở trình độ cao nhất phảng phất muốn xé rách bầu trời đang quanh quẩn ở trong thiên địa.
Trong khoảnh khắc đó, màn năng lượng ngăn cách cột đá Bạch Ngọc kia với Thần Dạ liền do lực lượng bá đạo này công kích mà tiêu tan bặt vô âm tín. Thiên Đao lập tức loé sáng bay đi.
Tuy nhiên, phương hướng mà nó bay đi cũng không phải Thần Dạ, mà là vào bên trong cung điện kia.
Tốc độ cực nhanh, làm ngay cả Thần Dạ là chủ nhân của hắn, mà cũng đều là vô phương dùng tâm thần nắm bắt được bóng dáng của Thiên Đao. Chỉ sau một cái chớp mắt, Thiên Đao đã nhập vào đến chỗ sâu trong cung điện.
Bắt đầu từ giờ khắc này, mọi sự liên lạc giữa Thần Dạ cùng Thiên Đao đều không còn tồn tại một chút nào.
- Ha hả, mặc dù trạng thái không còn ở đỉnh cao, thế nhưng sự kiêu ngạo tận xương cốt kia thì vẫn còn. Danh tiếng của Thiên Đao, quả nhiên danh bất hư truyền!
Sắc mặt của Thần Dạ vừa mới có hơi biến hóa thì lập tức ngơ ngẩn. Chủ nhân của đạo âm thanh này không ngờ lại biết đến Thiên Đao...
- Người trẻ tuổi, nếu muốn thu hồi Thiên Đao thì cũng không khó. Lại đây đi, chỉ cần ngươi có thể gặp lại Thiên Đao, như vậy, liền cứ việc thu hồi nó đi. Nếu không nghe lời, ha hả, nó sẽ ở lại nơi này suốt đời. Cho đến sau này có người nào đó có khả năng thành công mang nó đi.
Giọng nói càng ngày càng xa. Đến cuối cùng, phảng phất là dường như truyền đến từ chân trời...
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang Thiên Đao đi.
Đã không có âm thanh trả lời hắn. Thế nhưng trong lòng Thần Dạ đã thấy yên tâm hơn một chút. Cho dù nói như thế nào, Thiên Đao tiến vào trong cung điện này, ít nhất không phải là một chuyện xấu.
Có lẽ năng lượng khiến cho Thiên Đao có thể khôi phục, liền ở chỗ này!
- Vào cung điện đi!
Thần Dạ gật đầu, bước dài một bước rồi lập tức lao tới đại môn cung điện. Bất luận như thế nào, Thiên Đao nhất định là phải cầm đi. Bởi vì nó gửi gắm nỗi đau lớn nhất kiếp nầy kiếp trước của Thần Dạ...
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Còn chưa chờ ba người Thần Dạ tới gần đại môn cung điện. Thì hai bên cửa chính, hai con sư tử bằng đá cao gần mười thước kia bỗng nhiên cử động, khí thế hào hùng của bách thú như cơn cuồng phong thổi quét ra mãnh liệt.
- Thùng thùng!
Sư tử bằng đá đã sống lại, mỗi một bước chân đạp xuống đất của bọn chúng đều hình như là động đất. Nó khiến cho sân điện này bắt đầu chấn động kịch liệt.
Bóng ma khổng lồ trực tiếp che kín tầm mắt ba người Thần Dạ, những cơn áp lực hung dữ từ trên người hai con sư tử bằng đá dùng thế bão táp mà đè ép xuống điên cuồng mãnh liệt.
- Ba kẻ nhân loại tiểu bối, nếu muốn đi vào thì phải hỏi qua xem huynh đệ chúng ta có đồng ý hay không!
Con sư tử bằng đá ở bên trái không ngờ lại mở miệng phun ra tiếng người!
Không những như thế. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Thần Dạ cùng mẹ con Tử Huyên, thân thể khổng lồ của hai con sư tử bằng đá đột nhiên cử động một cái. Tức thì, có hai bóng người liền bỗng đột ngột chuyển hóa ra như vậy.
Giờ khắc này, sắc mặt của Thần Dạ và Tử Huyên trở nên cực kỳ khó coi!
Đến khi yêu thú có khả năng tự do Hóa Hình mà không mượn trợ bất cứ ngoại vật gì. , thì điều đó đã nói lên, tu vi của yêu thú ít nhất đã đạt tới cảnh giới Hoàng Huyền!
Một cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền, Thần Dạ cùng Tử Huyên coi như là dùng hết toàn lực đều không có khả năng có một cơ hội chiến thắng nhỏ nhoi nào. Huống chi lại phải đối mặt tới những hai con, hơn nữa, là hai đại yêu thú cao thủ Hoàng Huyền.
- Linh Nhi, đi sang bên cạnh chờ!
Nếu như Linh Nhi có thể hỗ trợ như thế thì giờ này khắc này, Thần Dạ ít nhất cũng sẽ không phản đối. Thế nhưng hiện tại Linh Nhi cũng chịu bó tay.
Tất cả những gì khó có thể tin nổi của nó, phảng phất đã biến mất bặt vô âm tín cùng với việc phiến thần tích này xuất hiện.
Như thế, cũng là khiến cho Thần Dạ càng hiểu rõ ràng hơn, chủ nhân đạo âm thanh vừa rồi kia đáng sợ ra sao.
So với Linh Nhi, hắn càng như là chúa tể của thiên địa này. Nhân vật tồn tại như vậy, cho dù Thần Dạ xưa nay có tính cách điềm tĩnh thì cũng khó tránh khỏi trong lòng sẽ có căng thẳng, thậm chí... Che giấu sự sợ hãi!
- Nương, Đại ca ca, hai người cẩn thận một chút!
Linh Nhi thấy tình thế nghiêm trọng, cũng là ngoan ngoãn đi tới chỗ thật xa, không để mang đến cho hai người bất cứ lo lắng nào.
Hai con sư tử bằng đá, mặc dù đã hóa thành hình người thì hình thể cũng là cực kỳ cao lớn. Ngoài ra ít nhất thân là cao thủ Hoàng Huyền, hơn nữa dựa theo người bên cạnh tự xưng là cường đại tồn tại cấp Thần thì, mức độ dũng mãnh của thân thể bọn họ sẽ hơn xa Hổ Thiên cùng Mặc Thành.
Thế nhưng cảm giác trực quan nhất mà chúng mang cho Thần Dạ và Tử Huyên, liền phảng phất dường như bọn họ đang đứng ở phía trước hai cỗ máy giết chóc hình người. Cỗ lực lượng áp bách kia quả là cực kì khủng bố!
- Mỗi người một con, đều cẩn thận một chút. Tử Huyên, cung điện này chúng ta tất nhiên là phải đi vào. Nhưng tất nhiên nếu không thể dùng thủ đoạn khéo léo, hoặc là mạnh mẽ lọt vào thì cũng nhất định phải đảm bảo, chúng ta là đường đường chính chính tiến về phía trước!
Không cần Thần Dạ nói, thì Tử Huyên cũng hiểu rõ ràng. Hai con sư tử bằng đá ở chỗ này, vẻn vẹn chỉ là dùng để canh cửa. Còn ở trong cung điện, nhất định còn có những thứ ngăn trở khác.
Lấy thủ đoạn khéo léo, hoặc là thực sự có cơ hội dùng sức mạnh cưỡng ép đi vào thì đối với hai người mà nói, đều thực sự không phải là thắng lợi.
Bởi vì, nếu bên trong có ngăn cản, thì mức độ nguy hiểm nhất định là còn cao hơn hai con sư tử bằng đá.
Nếu như ngay cả hai gia hỏa này đều là vô phương đối phó, như vậy, cho dù tiến vào cung điện thì điều phải đối mặt, cũng là một con đường chết.
Vào lúc này đây mà nói, hai con sư tử bằng đá, rất có thể sẽ ở trong một đoạn thời gian rất dài, trở thành động lực để thu được thực lực càng cường đại hơn mà hai người bức thiết mong muốn.
Chỉ có như thế, cuối cùng mới có thể đi vào cung điện. Rồi Thần Dạ mới có thể lần thứ hai đem được Thiên Đao về!
- Chiến đi!
Thần Dạ nổi giận gầm lên một tiếng. Toàn thân hắn di động, hóa thành sao băng mà phóng nhanh ra.
- Bịch!
Thần Dạ lao lên trước nhằm về phía một con Thạch Sư (sư tử đá). Vào giờ này khắc này, các đối thủ phải đối mặt chính là cao thủ cao hơn hắn vài cảnh giới. Bởi vậy, vào lúc xuất thủ hắn chưa từng có bất cứ thăm dò gì. Bởi vì thử dò xét, trước mặt cao thủ Hoàng Huyền, với thực lực của hắn thì quả thực chính là muốn chết.
← Ch. 0627 | Ch. 0629 → |