← Ch.0714 | Ch.0716 → |
Nhưng bây giờ sớm bị người biết được... Tiêu Vô Yểm giống như đã trông thấy có vô số người đang nghị luận, chê cười hắn vậy!
Một vòng tức giận ngập trời nhanh chóng hiện ra trong mắt hắn, nhưng Tiêu Vô Yểm cuối cùng vẫn có chuẩn bị mà đến, sau nháy mắt thần sắc đã thoáng bình tĩnh lại.
- Ngươi mới vừa đạt đến Thông Huyền, hơn nửa năm đã là cảnh giới Lực Huyền, Thần Dạ, ngươi quả thực bất phàm, thủ đoạn càng phi thường quỷ dị, nhưng những thứ này đều không đủ để người sống sót rời đi đâu.
Đám người đứng ngoài xem xôn xao, Hắc y nhân Thần Dạ, hắn độ tuổi như vậy đã có tu vị cảnh giới Lực Huyền đã đủ kinh người rồi, nhưng so với lời Tiêu Vô Yểm vừa nói thì khiếp sợ trước kia vẫn còn quá nhẹ!
- Một trận chiến này, hắn nếu là có thể sống sót, coi như là Tiêu Lang Anh tự mình ra tay, ta cũng phải vì hắn ngăn lại.
Xa xa, Diệp Mang chăm chú nhìn chằm chằm vào Hắc y nhân trẻ tuổi kia, trong mắt có một tia lôi dẫn bắt đầu khởi động.
Mắt nhìn Diệp Mang, Thanh Mộc lão quái cũng cười nói:
- Có lão phu ở đây, một trận chiến này, mặc dù không phải đối thủ của Tiêu Vô Yểm thì hắn cũng không chết được!
- Lão gia hỏa, ngươi muốn cùng ta tranh giành?
- Thiên tài bực này, ai không muốn đạt được?
Thanh Mộc lão quái thản nhiên nói.
...
Mắt nhìn chỗ đối diện, Thần Dạ xùy~~ cười nói:
- Muốn giết ta, Tiêu Vô Yểm, bằng ngươi còn chưa đủ tư cách.
Nghe vậy, Tiêu Vô Yểm lạnh lùng nói:
- Có hai vị tiền bối cao nhân Thanh Mộc và Diệp Mang ở đây, Tiêu gia ta còn không làm ra những chuyện mất thân phận kia, nếu như ngươi lo lắng ông nội của ta Tiêu Lang Anh thì không cần đâu, lão nhân gia ông ta nếu muốn ra tay, ở đây không người ai có thể bảo vệ ngươi được!
- Hôm nay, chúng ta công bình đánh một trận, phân ra sinh tử!
- Vậy thì cứ như ngươi mong muốn!
Thần Dạ tà tà cười cười, u mang bọc vào, một thân hóa thành tàn ảnh, phi tốc lướt ra ngoài thành, phía sau hắn Tiêu Vô Yểm theo sát tới!
Toàn bộ Lăng Tiêu Thành, lập tức có vô số người lao về phía hai người.
- Tất cả mọi người, không được rời khỏi Lăng Tiêu Thành nửa bước, nếu không, đừng trách lão phu đại khai sát giới!
Tất cả mọi người mới vừa vặn đứng dậy, hai đạo năng lượng thất luyện vô cùng cường đại đã từ trên bầu trời ép xuống, chợt, toàn bộ Lăng Tiêu Thành, ngoài Lăng Tiêu Điện ra, mọi người đều bị phong tỏa lại, có lẽ không coi là tường đồng vách sắt, nhưng sau khi nghĩ đến chủ nhân hai đạo năng lượng thất luyện này cũng không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.
- Thần Dạ huynh đệ tuy có chiến tích chém giết Địa Huyền cao thủ nhưng Tiêu Vô Yểm cũng không phải người bình thường, một trận chiến này?
Một chỗ, Dương Thành có chút lo lắng nói.
Phong Kình nói:
- Ta ngược lại không lo lắng Thần Dạ Huynh Đệ sẽ thua trong tay Tiêu Vô Yểm, cho dù Tiêu Vô Yểm quả thật bất phàm, ta lo lắng chính là, Thanh Mộc lão quái và Diệp Mang..."
Nhìn qua phương hướng Thần Dạ và Tiêu Vô Yểm rời đi, Hổ Lực khoát tay áo, nói:
- Hai lão gia hỏa này làm người rất có nguyên tắc, cho dù bọn họ chỉ là hợp tác lợi ích với Thần Dạ huynh đệ, nhưng chỉ cần lần hợp tác này đã định thì bọn hắn cũng không thay đổi đâu.
- Ý Tiêu Vô Yểm hình như là Tiêu Lang Anh hiện giờ đang chú ý việc này, lão gia hỏa này mới chính là chuyện xấu lớn nhất.
Nghe vậy, Phong Kình cười khổ nói:
- Quả thật là vậy, vô luận chúng ta làm gì cũng đều tốn công vô ích thôi.
- Mặc dù như vậy nhưng chúng ta cũng không thể buông tay, Tiêu Lang Anh mà thôi, trong Đông Vực thế giới cũng không phải không ai có thể đánh với hắn một trận!
Trên không trung bên ngoài thành.
Ở đây không còn ai chú ý, Tiêu Vô Yểm cũng triệt để bỏ qua tất cả phòng bị, nhìn qua Thần Dạ, âm thanh lạnh như băng, lộ ra từng tia hàn khí.
- Một trận chiến này, ta sẽ khiến cho Chung Kỳ và Tử Huyên biết rõ, ta ưu tú hơn ngươi nhiều!
Thần Dạ vốn thần sắc còn lộ ra vài phần nhẹ nhõm nhưng vì nhắc đến Tử Huyên nên bỗng nhiên nơi mi tâm, ấn ký đen kịt trở nên vô cùng rõ ràng, một cổ âm trầm tàn nhẫn phảng phất như bị người dồn đến tuyệt lộ, tiến tới làm ra quyết đoán sinh tử quyết đoán đột nhiên xuất hiện.
- Tiêu Vô Yểm, ngươi đáng chết!
Mỗi chữ mỗi câu, Thần Dạ cơ hồ đều cắn răng rống ra.
Chung Khiếu, Chung Kỳ, Minh Hoa bà bà, tất cả đều đáng hận, nhưng chỉ có Tiêu Vô Yểm, mới đáng hận nhất, đáng chết nhất!
Hắn từng là vị hôn phu của Tử Huyên, là phụ thân huyết mạch tương liên mà mặc kệ Linh Nhi có thừa nhận hay không thì sự thật đó vẫn không thể nào thay đổi.
Hắn vốn nên là thủ hộ giả bền chắc nhất bên người mẹ con Tử Huyên, phải là người vì bọn nàng ngăn lại mưa gió, nhưng chính thủ hộ giả này lại khiến mẹ con Tử Huyên phải khổ sở.
Tiên Thiên chi độc, khiến người sống không bằng chết, nhưng sự bội bạc của hắn mới thật sự là chí mạng, khiến người chết tâm.
Ở trước mặt Tử Huyên và Linh Nhi, Thần Dạ không dám quá phận, sợ khiến mẹ con hai người lại lần nữa nhớ lại ký ức đau lòng này, hiện giờ các nàng không ở đây, phần lo lắng này cũng không cần thiết nữa.
- Tiêu Vô Yểm!
Thanh âm Thần Dạ rất khàn, bên ngoài thân thể hắn, đạo u mang kia liền bừng lên hào quang vạn trượng
Bất quá, hào quang chính là tường hòa chi khí, nhưng trong u mang này lại tràn ngập âm trầm như trong Cửu U địa ngục, lạnh như băng... Hơn nữa khiến cho cả phương Thiên Địa này càng thêm đen kịt!
Phàm là bị u mang bao phủ, linh khí trong trời đất trong nháy mắt đều biến mất vô tung vô ảnh, tiếng kêu gào, thống khổ liên tục không dứt, trực tiếp khiến nơi này như trở thành một phương Hoàng Tuyền Địa Ngục vậy.
- Sát!!!
Sát ý kinh thiên như cuồng phong cuốn tới!
Nhiều năm như vậy, vô luận gặp phải chuyện gì, vô luận người muốn giết cỡ nào thì sát cơ trong lòng Thần Dạ cũng chưa từng nồng đậm như hôm nay.
Những người kia tuy rằng đáng chết, nhưng mặt khác chuyện bọn hắn làm đều có đạo lý của mình.
Nhưng bỏ mặc vợ con... vậy thì chẳng có đạo lý nào để nói cả!
Bành.
Thiên Địa phảng phất như không chịu được sát cơ đậm đặc, từng đợt tiếng nổ rất nhỏ lập tức nối liền không dứt.
Hai mắt Tiêu Vô Yểm có chút nhíu lại, có một chút ngưng trọng.
Đã đến tìm Thần Dạ, hắn đối với thực lực của mình tự nhiên cực kỳ tin tưởng, nhưng vậy cũng không có nghĩa là Thần Dạ không có lực đánh một trận.
Vừa rồi tốc độ hai người một trước một sau rời khỏi Lăng Tiêu Thành cùng với sát ý ngưng tụ thành thực chất hiện giờ đều khiến Tiêu Vô Yểm biết rõ, đối thủ hôm nay thật sự không đơn giản,
Nhưng như vậy mới phải, nếu như đối thủ quá yếu bị mình dễ dàng đánh chết, truyền ra ngoài không những không xua tan sỉ nhục của mình mà ngược lại thanh danh sẽ càng tệ hơn nữa.
- Thần Dạ ah, ngươi cả đời này, đã chú định, sẽ trở thành đá kê chân cho Tiêu Vô Yểm ta đi lên rồi.
Thanh âm rơi xuống, thân thể Tiêu Vô Yểm liền bạo lướt tới.
Nhìn qua hắc sắc thân ảnh ở ngay trước mặt, Tiêu Vô Yểm vươn chưởng như điện, kình khí hùng hậu quanh quẩn, như một thanh dao nhọn sắc bén trùng trùng điệp điệp cắt tới đầu bóng đen kia.
← Ch. 0714 | Ch. 0716 → |