← Ch.0788 | Ch.0790 → |
Niệm Thần không để ý đến bất đắc dĩ của Thần Dạ, ánh mắt của nàng giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm vào phía sau đài cao, một mảnh trang viên kia hơi có mấy phần khí phái, chiến ý ở trong đồng tử cũng là theo thời gian trôi qua mà càng ngày càng mãnh liệt!
Mặt trời lên cao, người có tu vi hơi yếu đã ở dưới ánh mặt trời nóng rực, trên trán thẩm thấu ra mồ hôi nhợt nhạt, nhìn ở trên đài cao kia đến nay vẫn là không có một bóng người, phần lớn mọi người đều có chút không nhịn được.
Chỉ có trước mọi người, mấy người gọi là Tứ đại công tử kia vẫn là khí định thần nhàn, mí mắt cũng chưa từng nháy động một chút.
Thanh niên ở chỗ Bắc phương kia lại càng ở trong đồng tử toát ra vị đạo thoải mái.
Bắc vực nam bộ, trong một đời trẻ tuổ, Tứ đại công tử này danh tiếng hiển hách, nghiêm nhiễn đã là nhân vật cấp bậc nhân tài kiệt xuất, đều là người trẻ tuổi, tuổi tác xê xích cũng không phải là quá lớn, Thần Dạ tất nhiên đem bọn họ hảo hảo đánh giá một phen.
Người ở phía đông này, vóc người thon dài, mặc một bộ tuyết bạch sắc trường bào, hai tay chắp sau lưng, lộ ra vẻ tiêu sái vô cùng, óng, ở sau khí độ tiêu sái này dũng động từng tia lạnh lẽo phảng phất ngay cả chính hắn đều không thể chế trụ.
Lạnh lẽo này có lẽ cũng không nồng đậm, nhưng trong phạm vi chung quanh hắn mười mấy thước không người nào nhihs tới gần, rõ ràng là lạnh lẽo đến bức người!
Một đầu tóc đen, mặt như quan ngọc, mày kiếm nhẹ nhíu, trong anh tuấn để lộ ra khí tức sắc bén, mà nhìn cả người lại lộ ra vẻ cực kỳ lão luyện, cùng với niên kỷ của hắn hết sức không tương xứng.
Người này là Hàn công tử, Liễu Hàn Nguyệt!
Chỗ phía nam là một gười trẻ tuổi mặc hắc sắc trường sam, mày kiếm sáng ngời, lấp lánh hữu thần, nét mặt giống như là đao gọt, góc cạnh hết sức rõ ràng, bàn về anh tuấn so ra kém Liễu Hàn Nguyệt, song, gương mặt này lại vô cùng khó dằn lòng được mà nhìn lần thứ hai.
Lại bất đồng với sắc bén như kiếm nhận của Liễu Hàn Nguyệt, người trẻ tuổi này làm cho người ta cảm giác hậu trọng, vừa nhìn một cái sẽ cảm thấy là một người đàng hoàng, nụ cười của hắn cũng làm cho người ta có cảm giác thật thà, sẽ không đề phòng.
Nhưng lại liếc mắt nhìn lại có thể phát hiện, ở sau thật thà kia, cất giấu là một loại bền bỉ vô luận đả kích như thế nào cũng sẽ không bị đánh bại.
Hắn là Thiết công tử, Phương Uyên Thước!
Chính tây phương, người này đưa lưng về phía Thần Dạ, cho nên không thấy rõ ràng dung mao của hắn là như thế nào, chỉ riêng bàn về vóc người lộ ra vẻ gầy yếu một chút, nếu như nữ tử hơi cường tráng một chút là có thể vượt qua người trẻ tuổi này rồi.
Mặc dù nhìn chỉ là phía sau nhưng cảm giác cấp cho Thần Dạ không thua kém với Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước!
Hắn liền bình tĩnh mà đứng, nhưng thật giống như là đang tiến vào một loại trạng thái nào đó, nắng gắt ở trên bầu trời chiếu xuống dĩ nhiên là không chiếu tới trên người của hắn.
Riêng một chiêu này cũng để khiến cho trong lòng người đối với hắn có cảnh giác thật lớn.
Người này tên là Vẫn Đông Lưu, ở bên trong tứ đại công tử hắn được xưng là Yêu công tử!
Người trẻ tuổi ở phía bắc kia nhưng là một người ở bên trong tứ đại công tử để cho người có chút nhìn không thấu.
Bàn về trong anh tuấn ẩn hàm khiếp nhân chi ý, hắn so ra kém Liễu Hàn Nguyệt. Bàn về bền bỉ trong bình thường, Phương Uyên Thước ở trên xa hắn. chỉ riêng về bất phàm thể hiện qua bóng lưng của Vân Đông Lưu, người trẻ tuổi này cũng chưa từng có.
Tương đối mà nói người trẻ tuổi này bình thường vô cùng!
Có lẽ là có chuyện ở trong lòng, nhìn tới tuy coi như là bình tĩnh, khí định thần nhàn, nhưng màu sắc ở trong đồng tử hắn thể hiện ra hiển lộ bất an ở trong nội tâm hắn.
Nếu so sánh về tâm tính, ở bên trong Tứ đại công tử hắn tựa hồ yếu đi một bậc.
Trừ cái này ra, người trẻ tuổi này toàn thân trên dưới nhìn qua cũng không có một chỗ kỳ lạ, nếu như cứng rắn muốn tìm ra một chút đặc điểm khác biệt ở trên người hắn, đại để chính là liền lấy hắn đã biểu hiện ra, đứng thẳng ở trước mọi người có danh tiếng tứ đại công tử, hắn liền không có chút ý tứ nào.
Còn có liền là bảo kiếm mà người trẻ tuổi này ôm ở trong ngực, cảm ứng lên cũng chỉ là một thanh trường kiếm bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nếu như ném đi, tin tưởng cũng sẽ không có người nào đi lấy thanh kiếm này của hắn.
Dĩ nhiên nhìn người không thể nhìn mặt ngoài, trên thực tế cũng thế, bất kể là người trẻ tuổi này hay là ba người kia đều cho Thần Dạ một cỗ cảm giác nguy hiểm.
Có cảm giác này tồn tại, như vậy cái người tên là Tôn Vĩ được xưng là Kiếm công tử này tất nhiên có chỗ bất phàm mà không ai biết!
Xông xáo thế gian đã nhiều năm rồi.
Người trẻ tuổi ưu tú Thần Dạ đã gặp qua rất nhiều, Thiết Dịch Thiên, Phong Ma, Liễu Nghiêm, Tiết Vô Nghịch, Chung Kỳ, Tiêu Vô Yểm, Huyền Y, vân vân, đều là người vô cùng xuất sắc, Tử Huyên càng là khiến cho người ra rung động.
Nhưng trong những người này có chính là thân nhân cùng huynh đệ bằng hữu của hắn, mà niên kỷ của Tiêu Vô Yểm cũng so sánh với Thần Dạ thì lớn hơn một ít, về phần Huyền Y, so sánh với những người này còn yếu hơn một chút.
Vì vậy từ trên người bọn họ, Thần Dạ không cảm giác được khí tức nguy hiểm, cho dù là Tiêu Vô Yểm cũng là chưa từng cho hắn cảm giác như thế.
Tứ đại công tử này không hẹn mà cùng mang cho Thần Dạ một cỗ cảm giác nguy hiểm!
Cũng không phải là nói tu vi của bốn người Liễu Hàn Nguyệt ở trên Tiêu Vô Yểm, bốn người bọn họ, cảnh giới Lực Huyền lục trọng xấp xỉ với Thần Dạ, ở trên tu vi cũng không có cái áp lực gì.
Nguồn gốc nguy hiểm là ở bốn người này cộng thêm Thần Dạ, tuổi tác chênh lệch không phải là quá lớn, tu vi xấp xỉ, giống như là chiến ý của Niệm Thần đối với Tam Thiên Thanh Huyễn lưu, Thần Dạ đồng dạng là như thế!
Có thể ở bên trong niên kỷ như vậy đã đến được loại trình độ này, không đề cập đến bối cảnh ở phía sau bọn họ mạnh mẽ bao nhiêu, thủ đoạn cùng lá bài tẩy vốn có của tự thân bọn họ nhất định là không giống bình thường.
Trên thực tế bản thân bọn họ cũng đủ để làm cho người ta cảm giác được nguy hiểm!
Con đường võ đạo có nhiều khó khăn, mỗi một cái võ giả trong thế gian đều là vô cùng rõ ràng, không đề cập đến cảnh giới cao hơn, riêng là Địa Huyền cho tới Lực Huyền đã có người cố gắng cả đời đều chưa hẳn có thể đạt tới.
Bốn người Liễu Hàn Nguyệt có thể ở lúc còn trẻ như vậy liền vọt vào cảnh giới Lực Huyền, thiên phú tất nhiên không cần nhiều lời, có ai dám bỏ qua?
Xông xáo thế gian nhiều năm rốt cuộc để cho Thần Dạ gặp phải người thích hợp, lại không phải là bằng hữu, có lẽ sau này có thể sẽ cùng những người khác trong bốn người này trở thành bằng hữu, nhưng trước mắt còn là không phải.
← Ch. 0788 | Ch. 0790 → |