← Ch.0893 | Ch.0895 → |
Vốn tưởng rằng, đó là do sau khi Quỷ Chân Nhân tặng mình một hồi tạo hóa, cho nên mới nhanh chóng như vậy. Thì ra cũng không phải như thế. Không ngờ tất cả chuyện này, dĩ nhiên đều là Trưởng Tôn Nhiên nỗ lực đại giới như vậy mới đổi đến được.
Chính mình vẫn luôn phụ nàng. Nhưng từ đó tới giờ không có nghĩ tới, nguyên lai nợ nàng lại là to lớn như vậy.
Thần sắc của Niệm Thần cũng trở nên kinh hãi. Băng Tâm Công gì đó, đến tột cùng là thần kỳ ra sao, nàng hoàn toàn không để ý tới. Kiếm Tôn nắm giữ công pháp, so với Băng Tâm Công không chút nào thua kém. Nhưng Trưởng Tôn Nhiên đã đem thân thể trân quý nhất của nữ tử cho Thần Dạ..
Tôn Vĩ và Hoàng Vũ nhìn Niệm Thần, trong lòng không khỏi rất là yêu thương.
Kiền lão nói:
- Đây là sự thực. Ngày đó tiểu thư đã làm như vậy đấy. Lão phu có khuyên can tiểu thư, nhưng tiểu thư không nghe. Các ngươi phải biết rằng, tiểu thư tư chất hơn người, đặc biệt cùng Băng Tâm Công có duyên. Bởi vậy cũng bị trở thành người được tài bồi thành tân môn chủ tương lai. Nhưng mất đi Băng Tâm Côn, g tiểu thư sđã không thể nhập nhất tuyến thiên. Không thể từ nơi đó thu được truyền thừa...
- Chẳng những không thể thu được truyền thừa. Không có Băng Tâm Công tiến nhập Nhất Tuyến Thiến. Chết là kết cục duy nhất!
- Trưởng Tôn cô nương tiến nhập Nhất Tuyến Thiên, biết rõ là chết, nàng vì sao còn muốn tiến vào? Ngươi...còn có những người khác, vì sao không ngăn cản?
Thần Dạ quát hỏi.
Kiền lão khổ sáp gật đầu:
- Chuyện này ngoài lão phu ra, không có ai biết được nữa. Tiểu thư trở lại Tà Dương Môn, chưa từng cùng với bất luận kẻ nào nhắc tới. Lão phu không muốn để nàng tiến vào. Nhưng tính tình tiểu thư...Tiểu thư nói, nàng tiến vào trong Nhất Tuyến Thiên, chết đi, cao thủ trong chúng ta sẽ không biết được. Tiểu thư đã từng vì Thần tiểu thiếu gia ngươi mà làm chuyện đó. Bọn họ chỉ biết nói tiểu thư tiếp thu truyền thừa thất bại mà chết. Toàn bộ tội lỗi đều sẽ không đổ lên trên đầu của ngươi được...
Thần Dạ chậm rãi nhắm mắt lại. Dung nhan của Trưởng Tôn Nhiên không tự chủ được hiện lên trong đầu. Cùng với nữ tử này giữa hai bên có quá nhiều ân oán tình thù. Nàng vốn dĩ có thể sống thật tốt. Vì nàng đã dự đoán được tất cả. Tận tình không kiêng nể gì mưu hoa, nhưng lại bởi vì bản thân.
Biết rõ phải chết. Nàng đều vì chính mình đoạn tuyệt toàn bộ phiền phức. Thần Dạ vô thanh cười lớn. Hắn không muốn nợ bất luận kẻ nào. Nhưng trên thực tế, một đường này đi đến, người bị hắn phụ đã rất nhiều rồi.
- Thần tiểu thiếu gia, ngươi nhanh đi theo lão phu một chút chạy đến Tà Dương Môn đi sao! Tiểu thư cứu người, chẳng khác nào trong thân thể ngươi có bóng dáng của Băng Tâm Công. Lão phu tin tưởng, ngươi có thể ở trong Nhất Tuyến Thiên bình an đem tiểu thư đưa ra.
Kiều lão cầu xin nói:
- Hiện tại chỉ có ngươi, mới có thể cứu được tiểu thư...Nhiều năm qua, tiểu như đã chịu quá nhiều đau khổ, thật vất vả gặp được Tà Dương Môn ta, nàng mới có cơ hội tân sinh. Nàng không thể chết đi như vậy a!
Tần Tân Nguyệt khẽ nhíu mày một cái, nói:
- Kiền lão đi thôi sao! Không thể phủ nhận, Trưởng Tôn Nhiên cô nương đối với Thần Dạ nỗ lực quá nhiều. Cứu cũng là phải làm. Nhưng Nhất Tuyến Thiên ta đã nghe qua. Trừ phi người tu luyện thành công Băng Tâm Công mới có thể bình an ở bên trong. Thần Dạ vẫn chưa tu luyện qua môn công pháp này. Cho dù theo như lời ngươi nói có bóng dáng của môn công pháp này, lại cũng không thể bảo đảm hắn tự do ra vào được. Càng đừng nói cứu người!
- Vậy lẽ nào liền trợn mắt trừng trừng nhìn tiểu thư chết đi!
Kiền lão giận dữ hét lên. Hắn cũng biết Tần Tân Nguyệt nói không sai, nhưng lúc này đây là cơ hội duy nhất.
Tần Tân Nguyệt trầm giọng nói:
- Ngươi đem sự tình Trưởng Tôn cô nương làm mất đi tấm thân xử nữ nói cho các cao thủ Tà Dương Môn, bọn họ hẳn là có biện pháp cứu Trưởng Tôn cô nương ra. Về phần lửa giận theo đó mà phát đến với Thần Dạ, những chuyện này chúng ta có thể chống đỡ.
Kiền lão lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi. Ngươi không phải người của Tà Dương Môn. Không biết bí mật cảu Nhất Tuyến Thiên, càng không biết những gì tiểu gánh vác. Tiểu thư là người được chọn để tài bồi thành tân môn chủ tương lai. Nói cách khác, nàng tiến nhập Nhất Tuyến Thiên là thẳng đến nơi truyền thừa. Địa phương kia, không ai có thể đi vào, bao gồm cả môn chủ của Tà Dương Môn ta.
Tần Tân Nguyệt còn định nói tiếp gì đó, đã bị Niệm Thần ngăn cản lại. Nàng nhẹ giọng nói:
- Thần Dạ ngươi mau chóng đi theo hắn đến Tà Dương Môn cứu Trưởng Tôn Nhiên đi sao! Cả đời này của nàng xác thực rất không dễ chịu.
Thần Dạ chậm rãi mở mắt ra, nhìn Niệm Thần nói:
- Ngươi có bằng lòng theo ta cùng đi Tà Dương Môn hay không?
Trong lòng Niệm Thần nhất thời có chút run rẩy lên. Nhưng nàng lắc đầu, nói:
- Ngươi nói rất đúng. Chuyện Tà Đế Điện, Kiếm Tông cần làm đủ chuẩn bị. Mà Vộ Thượng kiếm thế của ta cũng cần thanh tâm tu luyện mới có thể tiến hóa thành công, theo ngươi đến đó bôn ba, sẽ khiến ta phân tâm!
- Ngươi an tâm đi làm chuyện của ngươi. Đợi Vô thượng kiếm thế của ta đại thành, sau đó ta sẽ đi Trung Vực tìm ngươi.
Thần Dạ yên lặng chỉ trong chốc lát, cuối cùng không có nói thêm cái gì. Cùng với ba người Tần Tân Nguyệt cáo từ một tiếng, sau đó liền mang theo Kiền lão hướng về phía Tà Dương Môn nhanh như thiểm điện chạy đến.
Nhìn theo người yêu trong lòng mình đi xa. Niệm Thần đón gió đứng thẳng. Một lát sau, nhẹ nhàng cầm lấy tấm khăn che mặt che lấp ở bên vai nàng.
Đằng sau tấm khăn che mặt là một khuôn mặt vô cùng tinh xảo, đủ để khuynh đảo chúng ính. Da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, phiếm ra hồng nhuận có chút khỏe mạnh mà động nhân. Cho dù là tinh thần buồn bã đau thương đều khiến người ta mê luyến...
Phương bắc có giai nhân khuynh quốc khuynh thành!
- Tiểu sư muội, hắn đã đi xa rồi!
Sau một hồi, Tôn Vĩ đi tới phía sau Niệm Thần, ôn nhu nói.
- Ta biết, nhưng ta vẫn muốn nhìn hắn một chút như vậy, mặc dù hắn đã không ở đây nữa.
Thanh âm dịu dàng của Niệm Thần nhẹ nhàng vang vọng lên:
- Đã từng, ta và hắn ở rất gần rất gần, gần đến mức chỉ cần ta muốn hắn sẽ ở bên cạnh ta. Thế nhưng, Thần gia cùng Hoàng thất đối lập, căn cơ của hắn bị phế cùng với ta...càng dẫn đến trong thời gian mấy năm, ta và hắn ở trong Đế đô thật giống như hai người xa lạ.
- Khi ta lại một lần nữa gặp được hắn, ta thấy trên khuôn mặt hắn lại tràn đầy dáng tươi cười tự tin trước đây. Ta cho rằng, lần thứ hai gặp lại, sau đó ta đối với hắn sẽ không lại có tình cảm nhi nữ. Dù sao toàn bộ tình cảm đã từng có đều chỉ là khi còn nhỏ, nhưng không nghĩ tới...
- Ta còn rõ rang nhớ kỹ, ở trong Trấn Quốc vương phủ, hai chúng ta sau mấy năm lần đầu chính thức gặp lại. Khi ta thấy hắn, ánh mắt hắn nhìn ta và vẻ xa lạ trong thần sắc, thậm chí là khi bất hòa, trong lòng ta đột nhiên đau nhói.
← Ch. 0893 | Ch. 0895 → |