← Ch.0994 | Ch.0996 → |
Thần Dạ lắc đầu, tiếng cười tràn ngập cô tịch cùng hận ý:
- Đao Linh, nếu cuối cùng Tử Huyên phải chết, ngươi nghĩ ta vẫn còn như trước kia sao, ngươi sẽ nhìn thấy ta càng thêm điên cuồng so với bây giờ!
Đao Linh cực kỳ bất đắc dĩ, hào quang chợt lóe xông vào cuộc đại chiến bên kia.
Mà Tà Lực nhìn thấy Thiên Đao lóe ra bạch sắc quang mang đi xa, ánh mắt của hắn lại lóe lên. Hiện tại người của Tà Đế Điện hiểu rất rõ cuộc đại chiến năm xưa, hơn nữa đều không xa lạ đối với đủ loại thủ đoạn của các vị đại đế năm đó.
Tuy Tà Lực không biết Thiên Đao, nhưng lại cho hắn cảm giác thật quen thuộc.
- Tiểu tử, bổn tọa có thể cho rằng hết thảy những gì đã phát sinh nơi này đều do ngươi, như vậy ngươi cùng Tà Đế Điện nhất định không chết không ngừng!
- Hắc hắc...
Thần Dạ cười lên điên cuồng, không chết không ngừng, đây cũng là mối hận trong lòng hắn đối với Tà Đế Điện.
Đột nhiên thanh âm long ngâm vang vọng, vạn trượng hắc mang tụ tập, cả bầu trời như bị hắc mang bao phủ, phảng phất giống như thiên địa quay về thời kỳ hỗn độn.
Khoảnh khắc sau mọi người rõ ràng nhìn thấy được một đạo ảnh tử vô cùng khổng lồ đang chậm rãi thành hình.
- Tà Lực, hôm nay nếu ngươi không chết thì ta mất mạng!
- Thần Dạ...
Bước chân Tử Huyên chợt khựng lại, thần sắc Tà Phong cùng Trọc Ly cũng thoáng ngây ra, gặp phải tấn công của địch nhân giống như cũng không nhận thấy.
- Tử Huyên cô nương, hai vị, bây giờ không phải lúc lo lắng cho chủ nhân của ta, nhanh chóng giết bọn hắn mới có thể đến giúp chủ nhân...
Nghe được thanh âm điên cuồng kia, Tà Lực cười to:
- Tiểu tử, dũng khí đáng khen, chỉ tiếc ngươi không đủ thực lực, cho nên mệnh trung chú định ngươi không thể không chết!
- Vậy thì tiêu thất đi!
Tiếng cười hạ xuống, Tà Lực vươn tay, hướng ngay trung tâm hỗn độn khí nặng nề siết chặt.
Nương theo tiếng vang, không gian kịch liệt chấn động, từng khe không gian không ngừng lan tràn ra ngoài, chỉ khoảnh khắc phiến hư không vỡ vụn, cùng với đạo ảnh tử khổng lồ bên trong.
Mà đạo ảnh tử khổng lồ bị thống khổ thật lớn bao quanh, từng thanh âm gầm rú thê lương không ngừng vang lên, cho dù khe không gian lan tràn đến lại không hề lộ ra nửa điểm phòng ngự.
Ngay lúc mọi người lâm vào lo lắng, rõ ràng nhìn thấy khi khe không gian sắp bao trùm thân ảnh khổng lồ kia, đột nhiên lại hoàn toàn tiêu tán.
- Tiểu tử này quả thật có chút kỳ quái.
Ánh mắt Tà Lực gắt gao co rụt lại, với thực lực của hắn muốn giết một cao thủ hoàng huyền nhị trọng thật dễ dàng, cho dù là hoàng huyền đỉnh phong cũng đừng mơ tưởng an toàn rút lui.
Tà Phong thu hồi ý khinh thị, thân hình chợt động xông thẳng tới trước.
Tà khí ngập trời khởi động khắp không gian, một cự chưởng xám trắng mấy trăm trượng ngưng tụ thành hình, sau đó nặng nề đánh tới.
- Hống!
Thanh âm vang vọng, hắc ám vô tận nhất thời hướng ảnh tử khổng lồ dung nhập hoàn toàn.
Chỉ tích tắc mọi người rõ ràng nhìn thấy khi toàn bộ hắc mang tiêu tán, một đầu hắc sắc cự long dài hơn vạn trượng xuất hiện.
- Đây là...chân long!
Mọi người nháy mắt cảm ứng được cỗ khí tức uy nghiêm, phảng phất như trải qua vô số năm tháng thành hình uy áp cường đại.
Dĩ thân hóa rồng.
Dù Thần Dạ tu luyện Bách Chiến Quyết đến cảnh giới đại thành thì có thể hóa long, nhưng phải nhận lấy đau đớn vô cùng, vì thế không ngừng phát ra tiếng hí hô thê lương.
Hiện giờ hắn hóa long, dù thân thể đã vô cùng cường hãn nhưng mọi người cũng thấy được trên thân hình đều có vết máu phủ kín.
Chân long vạn trượng hiện thân, long uy tản mát làm yêu thú trong vài ngàn dặm đều nơm nớp lo sợ phủ phục dưới đất, vô số thanh âm gào thét biểu lộ ý kính sợ đối với chí tôn Yêu tộc trên bầu trời.
- Cho dù bản thể của ngươi là chân long nhất tộc, hôm nay đừng hòng sống rời đi nơi này.
Tâm thần Tà Lực run rẩy, ánh mắt sát khí, bàn tay lại nắm chặt, cự chưởng càng gia tăng uy lực cường đại hơn rất nhiều.
Tà Đế Điện xưa nay luôn muốn tiêu diệt Long tộc chẳng thua kém gì tiêu diệt những thế lực khác.
- Hống!
Hắc sắc cự long rít gào, thân hình vạn trượng bắn ra, thân ảnh khổng lồ trực tiếp vọt thẳng tới cự chưởng xám trắng.
- Bồng!
Cự chưởng đánh lên long đầu, khiến hắc long không tự chủ được phát ra tiếng đau đớn, thân thể khổng lồ bị đẩy lui mấy ngàn thước, một kích cao thủ tôn huyền lục trọng đúng là đáng sợ.
Một chưởng bức lui hắc long nhưng trong mắt Tà Lực không có chút ý hưng phấn, mặc dù rất ít người tiếp xúc với chân long, nhưng truyền thuyết về Long tộc chưa từng giảm bớt.
Long tộc cường đại chẳng những là vì thực lực, còn vì chính thân thể cường hãn của bọn họ.
Dù Tà Lực tràn đầy tự tin cũng không cho rằng chỉ một chưởng có thể đánh trọng thương hắc long, bởi vậy thân hình hắn vừa động lại bắn ra thật nhanh.
Long nhãn đầy dữ tợn, long vĩ hung hăng quất mạnh ra ngoài.
- Cút!
Tà Lực vung tay nhanh như chớp, một trảo như tùy ý lại trực tiếp chộp long vĩ vào trong tay.
Nhưng lực lượng khổng lồ vẫn chấn lui hắn ra sau không ngừng.
Nhưng dù sao hắn cũng là tôn huyền lục trọng, bị đánh lui ra hơn trăm thước đã ngừng lại, cỗ lực lượng trùng kích kia vẫn không làm hắn bị thương.
- Lực lượng Long tộc quả nhiên cường đại, đáng tiếc thực lực của ngươi còn quá yếu!
Tà Lực cười khinh miệt, quát khẽ:
- Lên!
Một chữ vang lên, hắc long lại bị Tà Lực cứng rắn kéo lên cao.
Đột nhiên Tà Lực vung tay ném ra, thân thể cự long vạn trượng bị hắn vung ngã xuống một tòa sơn mạch bên dưới, tạo thành vực sâu không đáy.
- Xuy...
Ngay lúc chân long bị ném xuống đất, miệng rồng mở ra, hắc sắc quang mang mang theo lực hủy diệt bắn thẳng về hướng Tà Lực.
- Không biết tự lượng sức mình!
Tà Lực lắc đầu, ống tay áo vung lên đánh tan điểm sáng, sau đó thân ảnh lại bắn xuống.
Nhưng thoáng chốc thân ảnh Tà Lực đã dừng phắt lại, trên khuôn mặt âm sâm hiện ra vẻ khiếp sợ, đột nhiên phun ra ngụm máu tươi.
Nương theo ngụm máu tươi còn có một đoàn sương mù tối đen u ám.
Tuy rằng đúng lúc bức ra dị vật, nhưng thân thể Tà Lực vẫn cảm thấy thập phần không thoải mái.
Tà Lực cảm ứng được trong thân thể mình giống như bị gieo xuống mầm móng, một khi mầm móng nảy mầm mọc rễ, kết quả của hắn sẽ cực kỳ thê thảm.
Ở bên dưới hố sâu, cự long xoay quanh thân hình bay lên, nghe được tiếng phun máu, trong lòng Thần Dạ cười lạnh, đạo quang mang tối đen vừa rồi chính là do lực cắn nuốt ngưng kết mà thành.
Tuy Tà Lực nương vào tu vi cao thâm bức ra ngoài, nhưng thương tổn lưu lại không phải chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi.
Nhìn thấy vẻ giễu cợt trong mắt hắc long, ánh mắt Tà Lực càng thêm tàn nhẫn tàn khốc.
- Tiểu tử, nếu ngươi rơi vào trong tay bổn tọa, bổn tọa thề ngươi nhất định sẽ thật thảm thật thảm...
- Ha ha...
Thần Dạ bừa bãi cười to:
- Lão gia hỏa kia, ta nói rồi, hôm nay ngươi không chết thì ta chết, đừng nói nhảm đi, lại đến!
Vừa dứt lời, hắc long như điện quang bắn tới lần nữa.
Hắc long khổng lồ trực tiếp bắn mạnh tới thân ảnh phía trước, tốc độ cùng lực lượng nhìn qua giống như chưa từng bị thương.
← Ch. 0994 | Ch. 0996 → |