← Ch.1200 | Ch.1202 → |
Phàm là những thiên địa linh khí bị rung động bao phủ đều giống như trước kia, tự động tiến hành biến hóa càng sâu, nhưng mà biến hóa này giống lúc trước như đúc, dù cho tâm thần Thần Dạ chưa từng buông lỏng qua, cũng không cách nào cảm nhận được thâm ý ẩn chứa trong đó.
Chuyện này khả năng không lớn, nhưng cảnh này là do Tiêu Hàn Thủy lưu lại, là cảm ngộ cả đời của hắn về hồn biến, nếu như chỉ là phương thức tu luyện thì không cần lưu lại cho Thần Dạ.
Sau khi hồn biến đạt tới cấp độ nhất định, Thần Dạ tin tưởng hắn cũng sẽ đạt tới cảnh giới này.
- Nhất định là bỏ qua cái gì đó.
Thần Dạ là người chấp nhất, trong nội tâm đã nhận định trong đó có huyền cơ, vậy hắn thề phải hiểu rõ nó, mà trong lòng của hắn cũng hiểu, nếu như hiện tại không thể lĩnh ngộ, sau này càng khó lĩnh ngộ.
Vì vậy thời gian tâm thần Thần Dạ giống như bị lưu đày, cứ nhìn chằm chằm vào bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy mà vượt qua.
Trong không gian hư vô, hào quang màu tím nhàn nhạt bao phủ các nơi, làm cho cả thế giới đều bày ra cảm giác xinh đẹp.
Trong thế giới này, tâm thần của Thần Dạ không biết ngây ngốc bao lâu, không có thời gian quan tâm tới cái gì khác, càng không có khái niệm thời gian, tâm thần của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy.
Mặc dù không biết trôi qua bao lâu, Thần Dạ vẫn không có cảm ngộ gì, huyền cơ mà hắn nhận định là như thế nào?
Khi thời gian trôi qua, ngay cả Thần Dạ cảm thấy chết lặng, nhưng mà chết lặng như thế này mới khiến hắn kiên trì như vậy.
Nếu như không xảy ra cái gì ngoài ý muốn mà nói, chắc hẳn không có lĩnh ngộ ra cái gọi là huyền cơ, Thần Dạ nhất định không rời khỏi không gian hư vô này.
Bởi vì cùng một lĩnh ngộ mà trôi qua sẽ giảm yếu một ít, cũng không phải vĩnh viễn tồn tại, nếu như hiện tại không cách nào lĩnh ngộ, đợi tới lần tiếp theo độ khó càng lớn, cho nên cũng không được phép Thần Dạ buông lỏng.
Linh hồn giới bởi vì Tiêu Hàn Thủy sau khi rời đi sẽ chậm rãi tan vỡ, động tĩnh biến mất khiến Thần Dạ tỉnh táo lại.
Cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, tâm thần của Thần Dạ phat ra âm thanh than nhẹ, xem ra về sau muốn đi vào không gian này phải cực kỳ thận trọng, loại cơ hội này ngàn vạn lần không thể uổng phí.
Thất vọng nhìn qua bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy, tâm thần bất đắc dĩ khẽ động, rời khỏi không gian này.
Thần Dạ từ từ mở hai mắt ra, thế giới chung quanh giờ phút này như mạng nhện, vết rạn nứt lan nhanh như thiểm điện.
- Thần Dạ, thế nào?
Phong Ma tự nhiên biết rõ Thần Dạ đang tu luyện cái gì.
Thần Dạ cười khổ, lại nhìn qua phía Liễu Nghiên, vừa cười vừa nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, phu thê của các ngươi không cần chia lìa rồi.
Thiên thánh thân thể bị khống chế triệt để, mắt thường có thể thấy được tinh thần và sinh cơ bổn nguyên của Liễu Nghiên đã khác biệt với lúc trước, mà dường như vừa mới khống chế thiên thánh thân thể, dùng năng lực của Liễu Nghiên vẫn không thể khống chế khí tức hoàn hảo.
Khí tức tỏa ra chẳng những cường hoành, càng vô cùng bá đạo, so sánh với lôi đình chi lực chỉ mạnh không yếu.
- Thần Dạ, đa tạ.
Liễu Nghiên lại dịu dàng lễ bái, trong nội tâm nàng hiểu vì phu thê bọn họ, Thần Dạ lúc này mạo hiểm tính mạng đi vào đây, trừ chuyện đó ra, đại địa bổn nguyên hắn bỏ qua là bỏ qua.
Mà những chuyện này có lẽ cũng không phải quá trọng yếu, tình nghĩa huynh đệ bằng hữu là thế, đổi lại Thần Dạ gặp nạn, Liễu Nghiên cùng Phong Ma cũng sẽ triệt để làm như vậy.
Liễu Nghiên vô cùng thông minh, lại sao không thể ngờ lúc trước đối mặt Tiêu Hàn Thủy cường đại, những chuyện này chỉ có thể ẩn nhẫn, hiện tại nếu không nói một tiếng cảm tạ, tâm của nàng khó bình an.
- Liễu cô nương, ngươi lúc nào trở nên nhăn nhó như vậy?
Thần Dạ cười to, tuy không cách nào lĩnh ngộ cảm ngộ mà Tiêu Hàn Thủy lưu lại, hắn có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy huynh đệ vẫn hoàn hảo như trước, càng thêm không có hậu hoạn, đủ triệt tiêu thất vọng này rồi.
Ầm ầm.
Không qua bao lâu Thần Dạ ba người nhìn thấy không gian rạn nứt nhanh chóng, sau đó chúng bắt đầu vỡ vụn ra.
Trong tiếng nổ vang, một tấc không gian vỡ ra như thủy tinh, cùng lúc đó ở nơi vỡ vụn có nơi vô cùng quen thuộc, cảnh trí không thể nhìn thấy trong vài năm qua đã xuất hiện trở lại.
Những cảnh trí này chính là thế giới chân thật.
Núi cùng nước, cây cùng đá.
Thời điểm màu xanh xuất hiện trong mắt của ba người, khí tức sinh cơ lập tức ập vào linh hồn giới đang vỡ tan, không ngừng va chạm với khí tức hoang vu bên trong.
Va chạm này cũng không sinh ra ảnh hưởng gì tới thế giới này, nhưng mà ba người cảm thấy khí tức bên trong đang tương dung với thế giới bên ngoài..
Qua không lâu tốc độ vỡ vụn càng ngày càng nhanh, tự nhiên Thần Dạ ba người nhìn thấy cảnh trí chân thật càng ngày càng nhiều, do đó càng có nhiều sinh cơ bừng bừng từ bên ngoài chen vào, dần dần đem linh hồn giới lại dung nhập vào thiên địa chân thật.
- Trước khi vỡ vụn hết chính là không gian hư ảo, sau khi vỡ vụn lại chính là thế giới chân thật, rồi sau đó không gian hư vô dung nhập vào thế giới chân thật, cả hai không phân biệt lẫn nhau...
Nhìn qua một màn này, Thần Dạ thấp giọng thì thào.
- Thần Dạ, như thế nào?
Nhìn thấy thần sắc của hắn có chút lạ, Phong Ma trầm giọng hỏi.
- Đừng hỏi, Thần Dạ khả năng lĩnh ngộ ra cái gì đó!
Liễu Nghiên kéo Phong Ma lại.
Trong ánh mắt Thần Dạ, những cảnh trí này thai đổi linh hồn giới biên độ lớn, cảnh trí biến hóa tốc độ càng nhanh, xa xa có núi, trong núi có cây, bừng bừng sinh cơ, lúc này tân sinh xuất hiện.
- Tân sinh.
Trong đầu Thần Dạ bỗng nhiên có một tia hiểu ra.
- Ta đã biết là cái gì rồi!
Bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy dùng là khí tức hoang vu, luyện hóa thiên địa linh khí tràn ngập, khiến thiên địa linh khí càng thêm tinh thuần, nhưng kỳ thật cũng không phải là luyện hóa, là Thần Dạ nhận thức sai lầm.
Sau khi thiên địa linh khí héo rũ như đóa hoa, vậy đại biểu cuộc đời của nó đã chấm dứt, mà khi thiên địa linh khí tinh thuần hơn sinh ra, vậy ý nghãi sinh mạng mới đã xuất hiện
Đây là một quá trình luân hồi.
Cổ xưa tương truyền trên thế giới này mỗi khi có người chết đi sẽ tiến vào luân hồi, như vậy sẽ có một người từ trong luân hồi được sinh ra.
Không quản truyền thuyết này là thật hay giả, ít nhất đã được mọi người tán thành.
Mà linh hồn giới dần dần vỡ vụn ra, thế giới chân thật từ từ xuất hiện trong mắt, linh hồn giới đã là quá khứ, nó đã chấm dứt, như vậy thế giới chân thật xuất hiện, đây là tân sinh.
Thần Dạ vẫn cho rằng bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy tiến hành quá trình tu luyện tầng thứ cao hơn, hiện tại lĩnh ngộ qua thì hắn bật cười, quả nhiên là người không cùng cấp độ thì không cách nào cảm ngộ ra đạo lý giống nhau.
Lúc này nếu không phải trùng hợp nhìn tận mắt linh hồn giới dần dần biến mất như thế nào, Thần Dạ căn bản sẽ không liên tưởng tới bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy đang làm chính là một quá trình luân hồi.
← Ch. 1200 | Ch. 1202 → |