← Ch.1290 | Ch.1292 → |
Quyền đầu của Thần Dạ lần nữa nắm chặt, nhìn Tử Huyên, trong ánh mắt lướt qua một tia khổ sở, nhưng ngược lại liền là kiên định xuống, nếu như không có người khác, vậy nghĩ hết mọi phương pháp cũng phải mang theo Tử Huyên rời đi chỗ này.
Hôm nay chuyện liên quan đến Ngao Thiên, liên quan đến tương lai của Long tộc, liền không thể ích kỷ như vậy, nếu như kết cục xấu nhất đến, liền để cho hai người mình đi đối mặt liền tốt rồi, cho dù chết, có người thương làm bạn, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Hai người không nói một câu, liền ở trong im lặng nơi này đem nội tâm muốn biểu đạt ra rõ ràng truyền tới cho đối phương.
- Chiến đi!
Một câu này vừa dứt, bầu trời bỗng nhiên run rẩy, Thiên Đao, Cổ Đế điện, Thiên Địa Hồng Hoang tháp, tam đại thần vật giống như là phong ấn đồng thời bị giải kia, quang mang vạn trượng nổi lên trong thiên địa, từng đạo khí tức bá đạo liên tục không ngừng tung ra, để cho bầu trời này giống như một cái nồi lớn đang bị đốt cháy, phát ra rung động bất tận.
Cùng một thời gian, Thiên Ma tam bảo cũng là xoay tròn ở trước người Tử Huyên, ma khí thao thiên hóa thành cuồng phong lơ lửng, liền ở trong ma khí kia, thân ảnh của Tử Huyên từ từ mơ hồ xuống, cho đến cuối cùng bằng mắt thường đã không cách nào nhìn thấy.
- Thần Dạ, Tử Huyên!
Thanh âm của Ngao Thiên đột nhiên có run rẩy nhè nhẹ, già liền thành tinh, Ngao Thiên sao không biết giờ khắc này hành động của Thần Dạ cùng Tử Huyê đến tột cùng là vì cái gì.
Thiên hạ yêu thú, Long tộc vi tôn.
Vô số năm qua, bất kể là từng tiếu ngạo trong thiên địa này hay là ở bên trong nhiều năm lánh đời, địa vị của Long tộc rất ít bị rung chuyển qua, đồng thời Long tộc cũng rất ít cùng nhân hoại có quan hệ quá sâu.
Giữa Tam Túc Hỏa Long cùng Thanh Đê, s đó cũng chỉ là tình nghĩa ngẫu nhiên sinh ra, tiến tới sinh tử tương giao, thậm chí không tiếc để cho Long tộc thiếu chút nữa liền lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Nhưng ở giữa thiên địa này duy có một Thanh Đế mà thôi.
Long tộc tán thành cũng chỉ có Thanh Đế, cho dù là ba vị Đại Đế khác, ở trong lòng mọi người Long tộc cũng bất quá là đồng minh chiến đấu đương thời mà thôi.
Thời gian trôi qua, sau khi thiên địa này lần nữa khôi phục phồn hoa trước kia, Long tộc xuất thế, gia nhập Dạ Minh, đó cũng chỉ là bởi vì một chút rung động mà Tử Huyên cùng Thần Dạ từng mang đến cho Long tộc, cùng với bộ xương của Long tộc chi tổ bị Thần Dạ đạt được, còn có nguyện vọng của Thanh Đế.
Trừ cái này ra, không còn những cái khác.
Sau đó xuất hiện của Phong Ma, thân phận truyền nhân của Thanh Đế để cho chúng tộc nhân của Long tộc tựa hồ lại cảm nhận được phần tình nghĩa giữa Thanh Đế cùng Tam túc Hỏa Long trước kia, cùng với chiến đấu trước kia của Thanh Đế là vì cái gì.
Quan hệ của Long tộc cùng đám người Dạ Minh quá mức đặc thù.
Nhưng Ngao Thiên như thế nào cũng không có nghĩ tới, ở lúc nguy cơ xuất hiện, lựa chọn của Thần Dạ cùng Tử Huyên cư nhiên là làm cho người ta cảm giác ngoài ý muốn như thế.
Phải biết rằng nguy cơ lần này chính là sát cục chân chân chính chính, một cái không tốt, Thần Dạ cùng Tử Huyên rất có thể vẫn lạc ở chỗ này.
Đổi thành người khác, sợ rằng sẽ cho rằng Ngao Thiên lấy một địch năm có lẽ không địch lại, nhưng có hắn kiềm chế, vô luận là như thế nào cũng sẽ có cơ hội chạy trốn.
Tương lai của Thần Dạ cùng Tử Huyên không thể hạn lượng, nếu nói là hiện tại ở bên trong thế gian còn có người nào có thể lần nữa bước vào cảnh giới Đế cấp, Ngao Thiên không chút lựa chọn sẽ chọn Thần Dạ cùng Tử Huyên.
Liền là hai người như vậy, ở dưới tình hình như thế, cư nhiên vẫn lựa chọn không sợ không hãi, muốn vì Ngao Thiên hắn chiếm được một tia sinh cơ.
Lựa chọn như thế sao không để cho Ngao Thiên động dung, gia nhập Dạ Minh cũng là từ một khắc này bắt đầu để cho Ngao Thiên chân chính vô oán vô hối.
- Thần công tử, Minh chủ!
Ngao Thiên áp chế cảm động trong lòng, chậm rãi thở ra một hơi...
Thần Dạ cùng Tử Huyên, Trạc Ly phía dưới đều là thần sắc run rẩy, ở Dạ Minh, Ngao Thiên địa vị siêu nhiên, nhưng vào thời khắc này đối với Thần Dạ cùng Tử Huyên dùng tôn xưng này, đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng hiện tại tuyệt đối không thích hợp.
Hai mắt của Thần Dạ run lên, tùy thân mà động, hóa thành lưu tinh bạo xạ mà ra, Thiên Đao tam đại thần vật trái phải đi theo, lực lượng bá đạo ở tâm niệm khống chế của Thần Dạ trực tiếp khóa chặt Tà Cuồng ở nơi xa.
Cùng lúc đó, ma khí ngập trời kia cũng giống như là một đạo hắc sắc trường hồng, lúc phá toái hư không, khí cơ cường đại lấy lôi đình chi thế trùng kích ra ngoài, đem một gã cao thủ khác của Tà Đế điện tỏa định.
Phía dưới, tiếng rống giận trùng thiên mà lên, một tôn quái vật lớn, đầu đính nhật nguyệt, chân mang vạn thiên tinh thần mạnh mẽ đụng vỡ trói buộc trong không gian, hung hãn không sợ chết xông về Tà Cuồng.
Trạc Ly mặc dù chính là Kỳ Lân nhất tộc, nhưng hắn biết bằng thực lực của hắn quả quyết là không cách nào giống như Thần Dạ cùng Tử Huyên, vì Ngao Thiên tranh thủ đến một chút thời gian, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn liên thủ cùng Thần Dạ đối phó Tà Cuồng.
Thiếu đi hai địch nhân, áp lực của Ngao Thiên chắc hẳn sẽ nhẹ nhàng một chút.
- Thần công tử, Minh chủ, Trạc Ly huynh đệ, nếu dùng cái chết của các ngươi đến đổi lấy bình an của ta, ha hả, các ngươi cho là sau này ta đây có thể an tâm sao?
Trong tiếng cười nhàn nhạt, thân ảnh của Ngao Thiên nhanh như tia chớp xuất hiện ở phía trước, phất tay một cái liền đem công kích của ba người ngăn cản ở tại chỗ, không cho bọn hắn có cơ hội nói gì, Ngao Thiên nhìn về phía trước xa xa, lạnh lùng nói:
- Tà Thiên, chỉ bằng các ngươi sợ rằng còn không làm được chuyện mà các ngươi muốn làm!
- Ta muốn thử một lần!
Tà Thiên cười nói, nhất thời tà khí bao phủ cả thiên địa.
- Năm vị bằng hữu, hai huynh đệ chúng ta nguyện ý tương trợ!
Hai người Mục Tử Mão lập tức xuất hiện ở bên cạnh đám người Tà Thiên, lên tiếng nói.
- Hắc hắc!
Tà Thiên không khỏi cười quái dị nói:
- Tứ đại siêu cấp thế lực, sứ mạng truyền thừa là vì ngăn chặn cho tới tiêu diệt Tà Đế điện ta, không nghĩ đến hôm nay Liễu chi nhất tộc lại liên thủ với chúng ta, Ngao Thiên, Thần Dạ, các ngươi có nghĩ qua dạng như vậy chưa?
- Đúng là không nghĩ tới!
Ánh mắt của Ngao Thiên khẽ lướt qua hai người Mục Tử Mão, như cười mà không phải cười.
Sắc mặt của hai người Mục Tử Mão có điều lúng túng, nhưng rất nhanh liền trấn định xuống, ở bên trong thế gian này cũng không phải là tất cả mọi chuyện đều là đã hình thành thì không thay đổi, có lẽ ban đầu tứ đại siêu cấp thế lực xuất hiện là có sứ mạng đặc thù, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, đã sớm thương hải tang điền.
Thiên, Liễu nhị tộc hôm nay muốn đối diện với địch nhân không phải là Tà Đế điện, mặc dù có một ngày Tà Đế điện như cũ muốn quân lâm thiên hạ, giữa Thiên, Liễu nhị tộc chưa chắc sẽ là địch nhân.
Nhưng cùng với Dạ Minh đã tuyệt đối không còn một chỗ cứu vãn, đã là không chết tức tử.
← Ch. 1290 | Ch. 1292 → |