← Ch.1316 | Ch.1318 → |
- Ta đã biết!
Băng Linh Hổ Giao ra sức gật gật cái đầu to lớn kia, lập tức nói:
- Minh chủ, công tử, Trạc Ly lão đệ, ta mang mọi người đi lên đỉnh núi đi!
- Hổ Giao tiền bối, có lẽ trước hết tiền bối cứ dưỡng thương cho tốt đi....
Băng Linh Hổ Giao quy thuận chính là một chuyện tốt, nên Thần Dạ đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
- Cũng không có gì đáng ngại, hơn nữa chúng ta cũng vẫn còn có thời gian! Minh chủ, công tử, Trạc Ly lão đệ, lên đi!
Băng Linh Hổ Giao nói oang oang, rồi sau đó bay cả người lên không.
Thần Dạ liền không còn chần chờ, tức thì tung người bay lên trên lưng Băng Linh Hổ Giao. Kỳ thật so sánh bất luận kẻ nào khác thì hắn đều phải sốt ruột hơn.
Đợi cho Tử Huyên và Trạc Ly cũng bay lên trên lưng Băng Linh Hổ Giao thì thân thể cao lớn này liền nhanh như tia chớp lướt lên trên đỉnh núi.
Có Băng Linh Hổ Giao nên Thần Dạ bọn họ kinh ngạc cảm ứng thấy khí tức sinh mệnh đang ập đến đầy trời, thế nhưng áp lực mà nó mang theo lại trở nên bặt vô âm tín.
Lúc này khí tức sinh mệnh đang tràn ngập lại hình như giống hệt cùng không khí bình thường, làm cho người ta sau khi hấp thu cũng không có uy hiếp trí mạng.
Xem ra, ở chỗ này hơn một ngàn năm, Băng Linh Hổ Giao chẳng những thích ứng với những khí tức sinh mệnh này, mà cũng là đã có sự đồng cảm lẫn nhau.
Đối với điểm này, khiến cho Thần Dạ bọn họ có chỗ bội phục.
Áp lực mà khí tức sinh mệnh mang theo thực sự quá đáng sợ. Cho dù là bọn họ, bao gồm cả Tử Huyên, nếu như không phải cần những khí tức sinh mệnh như thế thì cũng không có đủ tin tưởng để có thể nghỉ ngơi ở chỗ này trong một thời gian dài.
Tử Huyên là bắt buộc cần thiết cho nên có khả năng không quan tâm, Thần Dạ và Trạc Ly là vì Tử Huyên mà cố kiên trì. Cho nên vào lúc trước đây, hai người đành phải chấp nhận áp lực do khí tức sinh mệnh mang lại.
Vốn là đã cách đỉnh núi không xa lắm, lại có Băng Linh Hổ Giao dẫn đường nên gần như là chỉ sau một cái chớp mắt, thì thân thể cao lớn kia đã mang theo bọn họ xuất hiện ở trên đỉnh Tuyết Sơn.
Ở trên đỉnh núi, khí hậu càng lạnh lẽo hơn. Cuồng phong gào thét ập đến đều là có thể trực tiếp làm cho không gian bị đóng băng lại. Đưa mắt nhìn khắp, trong phạm vi đỉnh núi hơn mười trượng thì tất cả đều là những khối băng điêu khắc.
Mà ở chỗ này, khí tức sinh mệnh cũng là vô cùng đậm đặc. Hiện tại, cho dù là bản thân Băng Linh Hổ Giao thì đều đã không còn loại thần sắc như mọi khi. Nó cũng cảm nhận được áp lực.
- Trong thời gian hơn ngàn năm, ta từ dưới chân núi đi từng bước từng bước lên trên. Nhưng cho đến ngày nay cũng là lần đầu tiên đi lên đỉnh núi. Minh chủ, nếu như không phải có lời của các ngươi thì dũng khí đi lên của ta có thể còn cần kéo dài thêm rất nhiều thời gian mới đạt được.
Những lời Băng Linh Hổ Giao đã nói, khiến cho gương mặt Thần Dạ không khỏi căng thẳng, hắn liền hỏi:
- Hổ Giao tiền bối, ý của ngươi là, cái vật phát ra khí tức sinh mệnh kia là phi thường đáng sợ?
Băng Linh Hổ Giao đáp:
- Điều đáng sợ của nó không ở trong công kích, mà là thẩm thấu! Bất kể là cái gì, chỉ cần tồn tại một thời gian đủ lâu ở chỗ này thì khí tức sinh mệnh sẽ từ từ thẩm thấu vào. Đến cuối cùng, nếu như không chống đỡ nổi, như vậy liền sẽ bị hòa tan đi, hóa thành chất dinh dưỡng rồi bị vật kia hấp thu.
- Nào ngờ quá đáng sợ như vậy!
Mặc dù là Thần Dạ bọn họ đã có sự chuẩn bị nhất định, nhưng nghe nói như thế thì cũng không khỏi kinh hãi.
Thiên Địa Huyền Hoàng Quả kia, nếu như thật sự nó là Thiên Địa Huyền Hoàng Quả, thì loại quả này chính là một thứ ăn thịt người.
- Nếu như không phải như thế thì ta cũng sẽ không đến nỗi trong vòng ngàn năm mà không hề đi lên đỉnh núi này một lần. Thực sự ở chỗ này thật là đáng sợ một chút.
Băng Linh Hổ Giao đôi mắt run lên, rồi sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước mà nói:
- Minh chủ, công tử, Trạc Ly lão đệ, các ngươi nhìn, chính là ở nơi này!
Ở phía trước, cách hơn trăm thước, nơi đó hẳn là vị trí trung tâm của đỉnh núi Tuyết Sơn.
Còn may tầm mắt ở chỗ này nhìn được xa hơn. Cho dù có bão tuyết đầy trời thì cũng không hề ngăn cản tầm mắt của bọn họ. Liếc mắt nhìn lại, đó chính là giải đất trung tâm. So cùng bất cứ một chỗ nào trên đỉnh Tuyết Sơn thì đều thấy khác nhau rất lớn.
Ở nơi này, trong phạm vi mấy thước, chẳng những không có băng giá đông lại, mà phạm vi nho nhỏ kia càng giống như là ốc đảo trong sa mạc. Nó tràn ngập cảnh tượng hoàn toàn không giống gì với các vùng chung quanh.
Vì cảnh tượng không giống nhau, đúng là trong chỗ đất kia có một gốc cây thực vật, phảng phất là vị vương giả đang đứng ngạo nghễ sừng sững trong thiên địa.
Bởi vì có cây thực vật này ở đó, cả một vùng đất này mới là một mảnh ốc đảo. Những đợt cuồng phong vô tận và bão tuyết đầy trời kia khi thổi đến gần ốc đảo thì đều phảng phất là đã bị cái gì đó dẫn dắt, tự động né tránh mà lướt qua bên ngoài ốc đảo. Do đó không hề mang lại bất cứ sóng gió cùng rung động nào cho không gian nhỏ hẹp này. Vì thế, khiến cho nơi đó, thoạt nhìn đặc biệt yên tĩnh.
Gốc thực vật kia vươn lên dong dỏng cao thẳng tắp, nó to ước chừng độ một thước, toàn thân có màu xanh lục, hơn nữa rất trong suốt. Đứng nhìn từ xa thì nó giống như một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ hoàn mỹ, khiến cho người khác lập tức có loại cảm giác yêu thích không buông tay.
Loại thực vật kia cũng không giống như thân cây thông thường vẫn luôn tìm cách vươn ra rất nhiều nhánh cây. Còn nó chỉ có một gốc cây, một gốc cây thẳng tắp. Sau khi chui ra từ trong lớp đất thì nó đều là thẳng tắp mãi cho đến đỉnh, không có các phân nhánh khác. Nếu không, sẽ không gọi là hoàn mỹ.
- Thiên Địa Huyền Hoàng Quả!
Thần Dạ không hề đánh giá quá nhiều loại thực vật kia. Ánh mắt của hắn nhanh chóng liền đóng đinh vào ngọn thực vật, vào một trái cây nho nhỏ. Từ trong miệng hắn liền có một âm thanh tràn trề khát vọng, kìm lòng không đậu mà bật thốt ra.
Trên đỉnh cây thực vật mọc thẳng tắp kia có sinh trưởng được một quả, một quả rất tròn!
Quả này không lớn, áng chừng to bằng ngón cái. Nó đặt ở trên cây này liền trông giống như là một con mắt người ta. Cho dù có nhỏ thì cũng là sẽ liền hấp dẫn ánh mắt những người khác trước tiên.
Quả này chỉ to ước chừng bằng ngón cái, toàn thân nó ánh lên vầng sáng có màu đỏ như lửa. Từ xa xa nhìn lại, phảng phất là nó được ngọn lửa Hỏa Diễm bao bọc. Một loại giác quan đặc thù kia khiến cho Thần Dạ bọn họ hơi bị kêu lên không thôi.
← Ch. 1316 | Ch. 1318 → |