← Ch.1319 | Ch.1321 → |
Trạc Ly lần thứ hai cười một tiếng, rồi nói:
- Kỳ thật Hổ Giao huynh không cần thiết lo lắng lắm cho công tử và minh chủ có thể kịp làm được hay không.... .
- Tại sao.
Không đợi Trạc Ly nói hết câu, Băng Linh Hổ Giao liền đã hỏi với vẻ kỳ quái.
Không lo lắng, ý tứ của Trạc Ly quả là cực kì đúng đắn. Hắn tin tưởng Thần Dạ và Tử Huyên, nhất định có thể làm được. Loại tin tưởng này phải chăng là rất không có lí do.
Nếu như có quyền lựa chọn, Băng Linh Hổ Giao tuyệt đối không muốn đi trải qua loại rèn luyện này, chính là như vậy. So sánh với bất luận kẻ nào thì nó đều hiểu rõ ràng, nếu muốn làm được thì đẳng cấp mức độ gian nan sẽ ra sao.
Nghe vậy, Trạc Ly cố nén nụ cười mà nói:
- Hổ Giao huynh, huynh tiếp xúc với công tử và minh chủ còn ít, không biết được bao nhiêu đối với con người và tính cách của bọn họ. Nếu như huynh cũng giống như là ta, đi chung đường cùng công tử và minh chủ trong thời gian dài như vậy, thì huynh cũng sẽ giống như là ta, không có bất cứ lý do gì để không tin tưởng đối với công tử và minh chủ.
- A.
Đôi mắt của Băng Linh Hổ Giao có hơi nhíu lại. Nó thừa nhận, Thần Dạ và Tử Huyên phi thường ưu tú, với tuổi của bọn họ mà đã có được thành tựu đáng sợ như thế, vậy thiên phú bẩm sinh cùng nghị lực thế này thì người bình thường không thể so sánh nổi.
Nếu như hắn cũng ở tuổi đó, đúng vào lúc này thì trên đường võ đạo chẳng qua là con kiến hôi mà thôi.
Nhưng loại ưu tú này mà đặt ở trong Tuyết Sơn cũng không phải là phép báu để vượt qua được cửa ải khó khăn cuối cùng này. Về điểm này, Băng Linh Hổ Giao cũng đồng dạng biết rất rõ ràng.
Trạc Ly nhìn lên đỉnh núi, nghiêm nét mặt nói:
- Hổ Giao huynh, công tử và minh chủ, những điều mà bọn họ đã trải qua, sự kiên trì của bọn họ, nếu như không từng thấy tận mắt thì tuyệt đối vô phương tưởng tượng...
Trong lúc chờ đợi, Trạc Ly tùy ý nói ra vài chuyện mà Thần Dạ và Tử Huyên đã làm. Khi mà nghe kể, nhất là nghe được những điều đã làm với Tà Đế Điện, Băng Linh Hổ Giao rốt cục trở nên kinh hãi.
So sánh với trí nhớ của nhân loại thì trí nhớ của yêu thú có thời gian tồn tại càng lâu dài hơn một chút. Bởi vậy, đối với những chuyện thời viễn cổ thì kí ức của bọn họ cũng là phải nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút.
Tà Đế Điện.
Đây chính là thế lực cường đại nhất ở trong thiên địa này, duy nhất có một.
Vô số năm trôi qua, đủ loại đồn đại về thế lực này cho tới ngày nay là không hề dừng lại. Thế nhưng cho đến ngày nay, đều là chưa từng có bất cứ một người nào, có đủ hiểu rõ đối với Tà Đế Điện.
Sự cường đại của thế lực này đã phảng phất là bọn họ không thuộc về thế giới này.
- Khó trách minh chủ và công tử, tuổi còn trẻ mà có tu vi bả thân đều đã dũng mãnh như thế.
Trong lòng Băng Linh Hổ Giao, cái nhìn đối với Thần Dạ và Tử Huyên bởi vậy mà biến hóa rất nhiều.
Trạc Ly thở dài nói:
- Sự cường đại của bọn họ, tất nhiên có quan hệ với áp lực mà Tà Đế Điện mang lại...
Hắn vừa nói tới chỗ này, không trung ở phía trên đột nhiên rung động một phen. Ở trong cảm giác của Trạc Ly và Băng Linh Hổ Giao có hai đạo khí tức đã biến mất năm ngày, lần thứ hai xuất hiện ở trong thiên địa này.
- Là công tử và minh chủ.
- Bọn họ quả nhiên thành công.
Sự tin tưởng của Trạc Ly và lời hắn nói đã mang cho Băng Linh Hổ Giao sự tác động không đồng dạng như vậy. Thế nhưng hôm nay, loại tác động này hiển nhiên còn xa xa không đủ. Băng Linh Hổ Giao vẫn không nghĩ đến, Thần Dạ và Tử Huyên thật sự thành công.
Trên đỉnh Tuyết Sơn, Thần Dạ cùng Tử Huyên vươn người đứng lên, ánh mắt của cả hai đều là nhìn về hướng Thiên Địa Huyền Hoàng Quả kia. Nhất là Thần Dạ, ý chí cháy bỏng trong ánh mắt trở nên càng tỏ ra nồng đậm.
- Công tử, minh chủ.
Trạc Ly cùng Băng Linh Hổ Giao đang bay lên rất nhanh. Chúng nhìn theo hướng hai người, ở trong mắt đã thấp thoáng ẩn chứa sự tôn kính. Lần này đây, bọn hắn không cần dùng thực lực để thuyết phục.
Băng Linh Hổ Giao biết rất rõ ràng, nếu muốn thích ứng với khí tức sinh mệnh thẩm thấu, thì cần phải có nghị lực ở đẳng cấp kinh người ra sao. Vậy mà chỉ cần năm ngày liền có thể làm được, tính cách của hai người này cường đại như thế nào a.
- Những ngày này, làm cho các ngươi lo lắng.
Thần Dạ cất tiếng cười, chợt bước ra một bước, điều hắn chờ đợi sắp đến.
- Ông ông! Ông ông! Ông ông!.
Trong thiên địa, phảng phất như đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong khác. Khí thế hào hùng điên cuồng tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể Thần Dạ. Mức độ dũng mãnh sau thời gian năm ngày cho thấy rõ ràng, bởi vì thích ứng được với khí tức sinh mệnh thẩm thấu cho nên tu vi của bản thân Thần Dạ lại được nâng cao một cấp độ.
Cảnh giới Thánh Huyền Tứ Trọng.
Vào lúc bước ra một bước này, bóng dáng của Thần Dạ đã hóa thành một tia chớp với đám mây tím lượn lờ quanh thân, hắn giống như một ngôi sao băng nhằm về phía Thiên Địa Huyền Hoàng Quả.
- Đùng đùng.
Vào lúc Thần Dạ tiến vào phạm vi khoảng năm mươi thước xung quanh Thiên Địa Huyền Hoàng Quả, cả vùng không gian kia đột nhiên bắt đầu bùng nổ mạnh.
Mắt thường có thể thấy được, những đám năng lượng rung động xuất hiện bởi vì vụ nổ liền điên cuồng ập đến phô thiên cái địa đối phó với Thần Dạ, nó khiến cho cả không gian kia cũng là bởi vì thế mà trong nháy mắt biến thành không trọn vẹn.
Từng đạo vết nứt giống như mạng nhện phân bố đầy trong không gian đó. Lực lượng không gian đáng sợ nương theo những dao động năng lượng này mà cùng nhau đột phá đi ra ngoài.
Đây là vụ nổ mạnh của khí tức sinh mệnh.
Khí tức sinh mệnh bản thân không có bất cứ lực công kích gì. Nhưng hiện tại, Thiên Địa Huyền Hoàng Quả tựa hồ cảm ứng được nguy hiểm, cho nên vụ nổ mạnh kia cũng là không thua một kích toàn lực đáng sợ do một cao thủ Thánh Huyền mang lại.
- Cút.
Thần Dạ vừa trầm giọng quát, Thiên Đao trong tay liền nhằm vào năng lượng rung động cùng lực lượng không gian đang ập tới ở phía trước kia mà nặng nề chém xuống.
- Bịch.
Trong chấn động kịch liệt, bóng dáng Thần Dạ đang đi tới lập tức sa xuống. Không gian quanh thân hắn bỗng giống như thủy tinh, chẳng những vỡ vụn ra mà tựa hồ là hóa thành tro bụi. Nó khiến cho không gian kia ở trong thời gian cực kì ngắn ngủi phảng phất như không tồn tại.
Thần Dạ không dừng lại chút nào. Thân hình sau khi bị sa xuống thì hắn dậm chân một cái. Một đạo hào quang tức thì thoáng hiện, cả thân hình hắn lại một lần nữa vội vàng bắn ra như mũi tên.
- Tiêu Diêu Quyết.
Bóng dáng bắn tới ở trong không gian, lại cũng không phải cứ như thế mà đi thẳng tới.
← Ch. 1319 | Ch. 1321 → |