← Ch.1334 | Ch.1336 → |
- Công tử ngươi có lẽ không tin, đợi sau khi tiến vào tộc Kỳ Lân ta, nhìn thấy Tế Đàn tộc của ta thì ngươi liền sẽ biết rõ. Kẻ năm đó tạo thành huyết án tàn nhẫn này đã cường đại đến đâu.
- Tế Đàn?
Thần Dạ ngược lại ánh mắt phát lạnh liền hỏi:
- Vậy Trạc Ly tiền bối, ngươi cho là, người trẻ tuổi thần bí xuất hiện lúc ở trong tộc Liễu có thực lực bản thân như thế nào?
Không đợi Trạc Ly trả lời, Thần Dạ tiếp tục nói:
- Thực lực của hắn, ngay cả so ra nếu kém Tà Đế, thì e rằng cũng không kém nhiều lắm chứ?
Không ai so với Thần Dạ và vợ chồng Phong Ma hiểu rõ hơn về người trẻ tuổi thần bí kia. Hắn chính là chỉ còn thiếu một bước liền chính là cao hơn các tồn tại hiện nay. Đó đã là chí cường giả sánh ngang thần thánh.
Ở trong Linh Hồn Giới, Tiêu Hàn Thủy đã là đế cấp cao thủ mà bị người trẻ tuổi thần bí dễ dàng đánh bại, hơn nữa còn phải ngã xuống. Mặc dù Tiêu Hàn Thủy chỉ là lấy trạng thái linh hồn để xuất hiện, nhưng thực lực đế cấp vẫn sẽ tương đối yếu hơn một chút. Vậy mà người trẻ tuổi thần bí có khả năng làm được loại trình độ này, thực lực của hắn là có thể nghĩ.
Hắn nếu không phải Tà Đế, vậy thì hắn là ai?
Rốt cuộc không có khả năng là cao thủ mới xuất hiện ở thời đại gần đây chứ?
Nếu như vậy, ít nhất đám người Ngao Thiên, Đế Thích Thiên hẳn là sẽ có chỗ nhận biết đối với điều này. Thế nhưng bọn họ đồng dạng rất mờ mịt....
Nghe vậy, Trạc Ly cất tiếng cười gượng, rồi đáp:
- Cái này thật sự làm cho không hiểu. Năm đó sau trận thiên địa đại chiến kia, những thứ bị thất lạc trog thế gian quá nhiều, cơ hồ xuất hiện một sự đứt đoạn. Đừng nói là ta, coi như là Ngao Thiên tiền bối cũng là không biết nhiều lắm. Công tử, minh chủ, chúng ta trước hết cứ vào vùng đất tộc của ta đi!
Trạc Ly đứng thẳng cả người ở giữa không trung, hai tay chém một cái. Một giọt máu huyết phun ra từ đầu lưỡi rồi rơi xuống trong không gian ở phía trước.
- Ong ong!
Chỉ trong một cái chớp mắt, không gian phía trước lập tức run rẩy. Chỉ trong chốc lát, một cỗ khí tức cường đại già nua phảng phất đến từ viễn cổ, đang nhanh chóng ào ào tuôn ra từ trong không gian Hư Vô kia.
Theo lực nhận biết của linh hồn, những khí tức này lan tràn ra thực sự không phải là tản đi khắp bốn phương tám hướng mà là tựa hồ kéo dài dọc theo quỹ tích riêng. Cùng lúc đó, một giọt máu huyết kia cũng là tan ra. Nó nương theo khí tức, cùng nhau kéo dài đi ra ngoài.
Sau thời gian ước chừng tính bằng phút đồng hồ trôi qua, mắt thường có thể thấy được. Trong không trung phía trước chính giữa đang phác họa ra một phong ấn khổng lồ màu đỏ tươi.
Phong ấn kia bao phủ một vùng rộng gần đến ngàn dặm. Tuy là thời gian trôi qua đối với bất cứ phong ấn nào đều tạo thành ảnh hưởng nhất định. Thế nhưng phong ấn này, có vẻ cũng vẫn cường đại.
Đích thật là phải cần tu vi cảnh giới Thiên Huyền mới có thể phá tan phong ấn kia. Bằng không, đi tới thế giới Trung Vực nhiều năm như vậy, Trạc Ly đều không có khả năng không về lại đây để nhìn một chút. Nơi này, là cội rễ của hắn a!
- Minh chủ!
Tử Huyên đã lắc mình đi tới, xuất hiện ở bên cạnh phong ấn. Rồi sau đó hắn nhẹ nhàng đè lòng bàn tay xuống.
Mặc dù là muốn phá vỡ đạo phong ấn này, nhưng mà dù sao không phải là mạnh mẽ công phá nó, mà chỉ là để cho đám người của mình đi vào mà thôi. Nơi này là kết giới bảo vệ tộc Kỳ Lân, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần phải khiến cho nó biến mất vĩnh cửu.
- Rầm rầm!
Đến khi Huyền Khí của Tử Huyên chậm rãi rót vào trong kết giới kia. Một tràng tiếng nổ ầm ầm tức thì quanh quẩn bên tai.
Cảnh giới Thiên Huyền Tam Trọng của Tử Huyên, lực lượng cường đại của nàng đã là không thể nghi ngờ. Cho dù không có dốc hết toàn lực, nhưng mà kết giới này cũng không còn cường đại như trong dĩ vãng. Chỉ trôi qua chốc lát thì một vết nứt liền chậm rãi xuất hiện trên kết giới.
- Mở!
Tử Huyên nhẹ giọng quát lên, lòng bàn tay như điện, như đao phong cứ như vậy cắt vào. Lập tức, đạo kết ấn từ từ khuếch tán tẽ ra, đến cuối cùng thì hình thành một cánh cửa vừa vặn có khả năng để cho người ta tiến vào.
- Chúng ta đi vào thôi!
Thần Dạ đi trước dẫn đầu xâm nhập vào chỗ ở của tộc Kỳ Lân.
Sau đó, Băng Linh Hổ Giao cùng Trạc Ly cũng là song song đi đến. Lúc sắp sửa tiến vào, Trạc Ly nhìn Tử Huyên, ôm quyền nói:
- Minh chủ, đa tạ!
- Vào đi thôi!
Tử Huyên nhẹ nhàng gật đầu, đi theo đằng sau Trạc Ly cùng tiến vào kết giới.
Có lẽ thật sự là do thời gian đã trôi qua quá lâu, nên sau khi Tử Huyên tiến vào thì kết giới khổng lồ kia phảng phất là đã định dạng hoàn chỉnh. Thế nhưng cánh cửa kia cứ như vậy mà vẫn hiện ra rõ ràng ở trong thế gian, không hề khép trở lại.
Ánh mắt của Trạc Ly cũng không khỏi trở nên buồn bã!
- Chờ lúc chúng ta rời khỏi đây thì ta sẽ dốc hết toàn lực tu bổ lại. Đợi đến một ngày kia, ngươi tự tay mở nơi này ra.
Bên cạnh Trạc Ly, Tử Huyên nói nhỏ.
Trong thế giới này, bất cứ một sinh linh nào cũng có nơi là cội rễ của hắn. Chỗ này là cội rễ của Trạc Ly. Cội rễ của Thần Dạ là tại Đại Hoa hoàng triều. Chỉ có cội rễ của nàng.... Đã từng là Khiếu Lôi Tông. Nhưng đó không phải cội rễ của nàng, cội rễ của nàng không biết ở nơi nào.
- Tử Huyên, đi thôi!
Thần Dạ hiển nhiên đã biết tâm tình kia trong lòng Tử Huyên. Hắn cầm bàn tay trắng nõn của nàng mà xiết thật chặt:
- Nàng đã là thê tử của ta, hiểu không?
- Ta biết!
Hai người nhìn nhau cười một tiếng. Trong nháy mắt này, bất cứ lo buồn cùng phiền não gì tựa hồ cùng với tiếng cười vang lên thì đều từ từ không thấy.
Tộc Kỳ Lân rất lớn, theo cái nhìn của Thần Dạ, cho dù so sánh với chỗ ở của Long Tộc thì cũng sẽ không bé hơn một tấc một phân nào. Nếu như muốn làm biến đi toàn bộ chỗ này, vậy thật đúng là phải cần một chút thời gian.
Chỉ có điều là hiện tại, thật là không có cái gì tốt đẹp để đi dạo ngắm nhìn. Đưa mắt nhìn khắp, cả thế giới khổng lồ này đập vào mắt, tất cả mọi nơi đều hoàn toàn hoang vu. Bất cứ sức sống nào đều là chưa từng có được.
Không gian, mặt đất, bất cứ một chỗ nào cũng đều là vô cùng hiu quạnh. Phảng phất trời đông vĩnh viễn đều không hề trôi qua.
Đi lại ở chỗ này, mặc dù cuộc chém giết ngày xưa đã trôi qua cũng không biết bao nhiêu năm, thế nhưng rốt cuộc vẫn cảm giác được, có một vẻ xơ xác tiêu điều cùng không cam lòng vẫn còn đang quanh quẩn ở trên không trung.
- Hậu bối con cháu bất hiếu Trạc Ly, quỳ xuống lạy chư vị bậc tiền bối. Hậu bối vô năng, cho đến ngày nay đều còn không biết, đến tột cùng là ai đã diệt tộc Kỳ Lân ta, lại còn chưa khiến cho tộc Kỳ Lân ta khôi phục vinh quang ngày xưa, hậu bối vô năng a!
Nhìn thế giới cực kì rộng rãi kia, Trạc Ly nặng nề quỳ rạp xuống đất.
← Ch. 1334 | Ch. 1336 → |