Vay nóng Tinvay

Truyện:Đế Quân - Chương 1347

Đế Quân
Trọn bộ 1432 chương
Chương 1347: Lập kế hoạch (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1432)

Siêu sale Shopee


- Ta cũng rất muốn Linh Nhi. Lại đây, để cho Đại ca ca nhìn thật kĩ, Linh Nhi nhà ta hiện tại là nghiêng nước nghiêng thành như thế nào.

Trong nháy mắt, từ khi xa nhau ở Thiên Nhất Môn đến nay, cũng là thời gian nhiều năm trôi qua. Nếu không phải Linh Nhi chủ động mở miệng, Thần Dạ chỉ sợ cũng không dám nhận xằng.

Linh Nhi đã trở nên rất xinh đẹp, điểm này không thể nghi ngờ. Đến khi tất cả ách khổ sở qua đi thì từ lúc còn rất nhỏ, Linh Nhi cũng đã phô ra dáng dấp của tuyệt đại mỹ nhân.

Thần Dạ không kinh ngạc vì dung nhan của Linh Nhi. Hắn giật mình chính là vì tu vi của Linh Nhi!

Thiếu nữ nhỏ này hiện tại vẫn còn chưa đến mười tám tuổi. Thế nhưng tu vi bản thân của nó, lại... Đã là đạt tới cảnh giới Thánh Huyền!

Thần Dạ cũng tự nhận thiên phú bẩm sinh không giống tầm thường. Mặc dù có mấy năm bỏ qua không tu luyện, thế nhưng sau chuyện có được Thiên Đao tương trợ, sau đó có được Cổ Đế Điện, Hồn Biến, . v.. v... Thì với tất cả cơ may, cho tới bây giờ hắn mới đạt tới cảnh giới Thánh Huyền.

Thành tựu đến mức này ở trong mắt người khác, đã là kỳ tích phi thường.

Nhưng như thế so sánh với thiếu nữ ở trước mặt này thì tựa hồ đều không là cái gì. Trong nháy mắt, Thần Dạ cũng có loại cảm giác thất bại. So với Linh Nhi, tất cả thành tựu của mọi người thế gian này, đặt vào trường hợp Linh Nhi đều chỉ có thể coi là thành là không đáng kể.

Vì thiên tài, lúc này mới có thể gọi là thiên tài sao?

- Linh Nhi, tốc độ tu luyện này của ngươi quả là rất khủng bố đó.

Thần Dạ hơi bị cười khổ một tiếng. Tốc độ tu luyện mà cứ tiếp tục như vậy thì e rằng không được bao lâu, tu vi của Linh Nhi đều sẽ đạt tới cảnh giới Thiên Huyền. Phải biết rằng, từ lúc tiếp xúc tu luyện tới hiện tại, thời gian dành cho Linh Nhi cũng chưa quá được mười năm mà thôi.

Người bình thường tu luyện mười năm, mặc dù là thời gian mười năm của Thần Dạ hắn thì cũng không thể từ không đến có, để mà có được thành tựu như thế.

Ngoài chuyện cười gượng thì trong lòng Thần Dạ cũng bất tri bất giác xuất hiện thêm một nỗi lo lắng.

Ở trong thế gian này, những người kỳ tài ngút trời rất nhiều, những kẻ tài hoa hơn người đồng thời là không ít. Vô số những người thuộc lớp trẻ tuổi đều là những người đứng đầu dẫn dắt tại địa phương và thời đại của bọn họ, trở thành một truyền kỳ mà người ta không thể bắt chước.

Nhưng mà, Linh Nhi tuyệt đối có thể coi là ngoại lệ.

Nó cũng không giống với bất luận kẻ nào, những điều mà nó đã trải qua cũng là bất luận kẻ nào đều không thể tưởng tượng được. Linh Nhi có thiên tư như thế nào thì tựa hồ không cần đi phán xét. Chỉ cần nhìn những điều mà nó đã biểu hiện ra.

Thế nhưng chính là biểu hiện như vậy mới làm cho người ta hơi có cảm giác bất an.

Thời gian mười năm đủ để hình thành một vị cao thủ cấp bậc Thánh Huyền, quả là quá mức chói mắt mà đồng thời chính là cũng khiến cho Thần Dạ suy nghĩ. Trong nháy mắt hắn liền trở lại thời khắc ngày xưa.

Trong ký ức của Thần Dạ vẫn còn nhớ rõ, trong cơ thể Linh Nhi có một chốn thần bí làm cho người ta cực kỳ đáng sợ.

Thời gian trôi qua nhiều năm, Thần Dạ từ từ trưởng thành. Tri thức thu được qua sự từng trải từ từ ngấm sâu hơn. Những chuyện có khả năng biết đến cũng là nhiều hơn rất nhiều. Đối với chỗ thần bí kia, mặc dù Thần Dạ cũng vẫn không tìm ra nguyên cớ, nhưng hắn cũng biết thành tựu của Linh Nhi nhất định có liên quan cùng chỗ thần bí kia.

Chỉ là, địa phương kia quá mức thần bí, cũng quá đáng sợ. Chính là không ai biết rõ ràng lắm, Linh Nhi có thể đích thực khống chế được nó hay không.

Bất cứ người nào, cho dù có cường đại như thế nào, mặc dù là dòng dõi thần tiên. Nếu như ở trong thân thể xuất hiện một dạng tồn tại vô phương khống chế, thì hẳn đều phải là cực kỳ khủng bố.

Thần Dạ không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tử Huyên. Linh Nhi đã trưởng thành, có một số việc, hắn cũng không tiện nhúng tay.

Tử Huyên khẽ lắc đầu. Hiển nhiên, nàng không thể đưa ra cho Thần Dạ một đáp án chính xác. Nhưng mà ánh mắt hơi lóe lên ra hiệu cho Thần Dạ không phải lo lắng.

Thần Dạ liền cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Mẹ con tâm tình tương thông nối liền nên những gì Tử Huyên có khả năng cảm giác được, biết được tóm lại là so với chính mình thì sẽ nhiều hơn một chút. Hiện nay Tử Huyên, mặc dù đối với bản thân cũng rất hà khắc, nhưng đối với Linh Nhi, tất không có sơ ý chút nào.

- Đại ca ca, cảm giác được áp lực sao.

Linh Nhi vừa cười hì hì vừa nói. Nhìn dáng vẻ của nó thì tựa hồ cũng không cảm nhận được sự thần bí trong cơ thể của mình.

- Linh Nhi nhà ta đã trưởng thành, ta không riêng chỉ có áp lực, sau này còn phải dành tâm trí nhiều hơn một chút.

Thần Dạ cười cười, ngược lại nói:

- Linh Nhi, cách xưng hô Đại ca ca này, sau này phải sửa, biết không.

- Sửa.

Linh Nhi ngây ra một lúc, chợt sáng tỏ gật đầu.

- Vâng.

Thần Dạ nắm tay Linh Nhi, xoay người đi tới trước mặt phụ thân Thần Sư mà nói:

- Linh Nhi, đây là gia gia, mau chào đi.

Tâm tư của Tử Huyên, Thần Dạ không dám nói hiểu hết toàn bộ, nhưng cũng biết không ít. Hôm nay mặc dù mẫu thân không có mặt thì cũng phải xác định toàn bộ chuyện này thôi.

Hắn muốn bá đạo cho Tử Huyên biết, đời này kiếp này, nàng không được có bất cứ ý nghĩ gì khác, lại càng không cho phép rời khỏi hắn nửa bước.

Tất cả ách khó khăn tất nhiên làm cho người ta khó có thể thừa nhận, càng thêm vào đó là hy vọng xa vời. Nhưng vẫn không cho suy nghĩ quá nhiều, càng không cho phép có chút từ bỏ hoặc trốn tránh.

- Gia gia.

Linh Nhi đã hiểu Thần Dạ hiện tại đang làm là vì cái gì, đúng là một tiếng gia gia này hoàn toàn phát ra từ sâu trong nội tâm.

Nhiều năm qua, cho tới ngày nay đều là sống nương tựa lẫn nhau cùng mẫu thân. Sau khi có Thần Dạ, mới khiến cho nàng cảm giác được có thêm gì đó ngoài sự ấm áp của mẫu thân. Cho dù đến bây giờ, ở trong Dạ Minh có quá nhiều người quan tâm yêu mến bảo vệ nàng, thế nhưng mà trong lòng Linh Nhi vẫn đang là cảm giác không có gia đình.

Cho đến hiện tại, mới là khiến cho nàng cảm giác được, gia đình rốt cục đã xuất hiện.

- Linh Nhi, Linh Nhi ngoan.

Vẻ mặt Thần Sư trở nên có hơi kích động. Ông biết, Linh Nhi không phải cháu gái ruột thịt của mình, nhưng cái đó cũng không gây trở ngại cho sự yêu thích trong lòng ông, còn mặt khác thì cũng không nói gì nữa. Vốn đã yêu thích Thần Dạ như thế, Linh Nhi cũng đương nhiên cũng sẽ yêu thích ông.

Đứng ở một bên, trong mắt ba nàng Huyền Lăng, Trường Tôn Nhiên, U Nhi không tự chủ được xuất hiện một vẻ phức tạp. Vốn sớm đã biết, Thần Dạ đã xác định đối với Tử Huyên, nhưng hiện tại trọng thể như thế cũng khiến cho trong lòng bọn họ hơi có cảm giác không phải.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1432)