← Ch.1363 | Ch.1365 → |
Trong phút chốc, một ngọn lửa đen tuyền đột nhiên bắn ra như tia chớp từ trong mi tâm cao thủ tộc Liễu. Rồi sau đó nó nhanh chóng lan tràn đi khắp toàn thân.... Đúng là dấu hiệu trước khi tự bạo.
Một vị cao thủ Thiên Huyền tự bạo, cho dù hiện tại hắn đã đến bước đường cùng thì uy lực tự bạo cũng đủ để cho mọi người trong phiến không gian này, ngoại trừ những ai như ba đại cao thủ Thiên Huyền Liễu Triêu Dương còn có thể đủ sức giữ lại được tính mệnh. Đám người Diệp Thước Thiết Dịch Thiên còn lại chỉ sợ đều phải hồn xuống hoàng tuyền.
Nhưng liền vào lúc ngọn lửa đen trên người cao thủ tộc Liễu đang lan tràn, thì một đạo hào quang năm sắc đột nhiên giáng xuống từ trên bầu trời. Nó liền bao phủ cao thủ tộc Liễu kia vào bên trong.
Trong hào quang năm sắc đó có một ngọn lửa Hỏa Diễm trắng tinh thấp thoáng giống như tinh linh. Chỉ trong nháy mắt nó đã quấn quanh trên những tai lửa của ngọn lửa đen tự bạo vừa mới xuất hiện.
- Xoẹt.
Cao thủ tộc Liễu tự bạo rõ ràng nhìn thấy, ngọn lửa đen kia tích tụ sản sinh trong hồn phách lại bị ngọn lửa Bạch Sắc Hỏa Diễm trắng tinh kia quấn quanh, rồi không ngờ lại bắt đầu tiêu tan đi từng phần từng phần.
Ngọn lửa Hỏa Diễm trắng tinh chính là xuất phát từ Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. Tháp này vốn là có sự khắc chế bẩm sinh đối với hồn phách sinh linh, Bạch Sắc Hỏa Diễm càng có thể làm cho linh hồn không có chỗ nào che dấu nổi.
Mà nay tu vi của Thần Dạ đã thăng tiến rất nhiều. Đối với Thiên Địa Hồng Hoang Tháp hắn càng bỏ ra nhiều thời giờ hơn để đi hóa giải. Mặc dù vẫn còn chưa nói tới mượn tay năng lượng trong phân thân Thiên Địa Hồng Hoang Tháp này để đi tìm ra được bổn tôn của nó. Nhưng uy lực có thể phát huy ra được cũng không phải vật khác có khả năng so sánh với nó.
Muốn đích thực ngăn cản một vị cao thủ Thiên Huyền tự bạo có lẽ vẫn vô phương làm được, nhưng muốn lùi lại thời gian tự bạo thì cũng không phải quá khó khăn.
Mà một chút thời gian lùi lại này liền cũng đủ ba nàng U Nhi và Huyền Lăng cùng với Liễu Nghiên liên thủ giết chết cao thủ tộc Liễu này.
Tất cả điều này đều phát sinh nhanh như chớp giật. Trong lúc Bạch Sắc Hỏa Diễm với tốc độ nhanh kinh người đang quấn quanh trên ngọn lửa đen, lực lượng đáng sợ kia của U Nhi cùng Huyền Lăng đã cắt qua hư không mà công kích ở trên người cao thủ tộc Liễu đang muốn tự bạo, khiến cho quá trình đó lại bị trì hoãn.
- A
Kiếm quang chém sắt như bùn đâm vào mi tâm cao thủ tộc Liễu này rồi xuyên qua không gian. Đóa hoa hồng đỏ tươi liền nổ mạnh đúng là đã trực tiếp khiến cho thân thể của hắn nổ thành Hư Vô.
Hào quang ngũ sắc như tia chớp lại lướt đi mà quay về. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ở trong đạo hào quang trong suốt đó có mang theo một bóng dáng vặn vẹo rồi đúng là cùng nhau nhanh chóng biến mất ở trên bầu trời
- Lão Tam.
Hai đại cao thủ Thiên Huyền tộc Liễu khác đang bị Thiết Dịch Thiên Phong Ma cùng với Long Hoàng và Hóa U Côn Bằng vây khốn, nay mắt thấy huynh đệ bị giết mà thi thể không còn tồn tại thì một đám tơ máu nhanh chóng hiện trên trong con ngươi.
- Thần Dạ lăn ra đây.
Ở một chỗ khác, gan mật Liễu Triêu Dương như muốn rớt ra ngoài. Cho dù như thế nào thì lão đều không nghĩ tới chính mình với tứ đại cao thủ Thiên Huyền liên thủ mà lại bị bẩy tên tiểu bối không chỉ có làm cho chật vật như thế, hơn nữa vẫn còn tổn thất một đồng bạn.
Đã sớm biết rõ rằng đám người trẻ tuổi này, người nọ so với người kia đều không dễ ứng phó. Dẫu ở trong lòng cho tới lúc này cũng không từng có bất cứ khinh thường nào, tuy nhiên cho tới bây giờ Liễu Triêu Dương mới biết được mức độ không dễ ứng phó của bọn họ hơn xa những gì chính mình tưởng tượng.
Một chốn này vì Tu La kết giới cùng với tia sáng lóng lánh tím biếc kia, hơn nữa lại thêm Diệp Thước liều mạng đúng là thật sự đã phong tỏa lão ở lại tại chỗ, còn ở một chỗ khác thì hai vị đồng bạn lại cũng đều bị cản trở.
Còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Huyền liền đã làm được tình trạng như vậy, một khi để cho bọn họ đạt tới cảnh giới càng cao hơn....
Liễu Triêu Dương hiện tại cái gì cũng không dám nghĩ nữa. Lão chỉ biết là uy hiếp của mấy người trẻ tuổi này đã là vượt xa Ngao Thiên.
- Liễu Triêu Dương tiếp đi, cái này là dành cho ngươi.
Ở trên hư không, bóng dáng Thần Dạ chậm rãi hiện ra. Khí thế vẫn cường thịnh, chỉ là cũng có thể nhìn thấy thần sắc của hắn uể oải.
Trận đại chiến này vừa mới bắt đầu, thời gian chưa được bao lâu, nhưng để giết chết một người cao thủ Thiên Huyền mà Thần Dạ Diệp Thước Thiết Dịch Thiên bọn họ bảy người lại tất cả đều là trên người có vết thương. Ngoài ra Liễu Nghiên vì tạo ra cơ hội tuyệt vời mà càng bị thương rất nặng.
Trong khoảng thời gian tới nay, tu vi mỗi người đều là bởi vì các loại cơ may mà có được sự thăng tiến khó có thể tin nổi. Mặc dù mỗi người cũng có được con bài chưa lật cường đại, nhưng mà chênh lệch tu vi bản thân cùng người bên địch thì xem ra có hơi lớn.
Dốc hết thủ đoạn lại thêm liều mạng, mọi người có thương tích trên người mà cũng chỉ là đổi được một tính mạng. Có điều kết quả chiến cuộc như vậy cũng kiến Thần Dạ có hơi vừa lòng. Dù sao bọn họ liên thủ có thể giết chết một vị cao thủ Thiên Huyền, thế này đã xem như chiến tích kinh người mà cũng là đạt tới hiệu quả trong dự đoán.
- Lần này đây, sau khi sự kiện kết thúc nhất định phải mượn Tử Huyên không gian thần bí kia để cho mọi người triệt triệt để để bế quan một lần.
Bàn tay Thần Dạ gắt gao nắm chặt, rồi sau đó ánh mắt nhìn về hướng Liễu Triêu Dương. Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua cực kì nhanh chóng:
- Liễu Triêu Dương ngươi sẽ là cao thủ Thiên Huyền thứ hai chết ở trong tay chúng ta.
- Đán ghét.
Nói thế này tương tự với bảo không biết tự lượng sức mình tự tìm cái chết, nhưng Liễu Triêu Dương lại cũng không cách nào nói ra miệng. Một người đồng bạn cảnh giới Thiên Huyền ngay trước mắt hắn mà cứ như vậy bị giết chết, loại rung động này cũng không nhỏ.
Liễu Triêu Dương không phải hạng người tự đại cuồng vọng, lúc này hắn đã hiểu được nếu muốn giết chết tất cả người trẻ tuổi ở chỗ này thì không liều mạng là không được
- A.
Tuy nhiên còn không chờ Liễu Triêu Dương chuẩn bị liều mạng thì một tiếng kêu thê lương thảm thiết lại một lần nữa vang vọng. Đưa mắt nhìn khắp, thì ra là ở một chỗ khác trên chiến trường, có một người giống như con chim bị chặt đứt cánh rơi xuống rất nhanh từ trên bầu trời.
Ở trước mặt người này có một đạo bóng dáng uyển chuyển lúc này lại như sát thần, trường thương cầm trong tay lóe ra những tia sấm chớp Lôi Đình đâm thẳng vào trong ngực người đó.
← Ch. 1363 | Ch. 1365 → |