← Ch.1369 | Ch.1371 → |
Chín đạo khí thế hung hãn vô cùng sắc bén, phô thiên cái địa từ giữa không trung quét xuống.
Đứng chính diện ở trung tâm, Thần Dạ bước ra một bước, nhìn hai người kia mà thản nhiên nói:
- Từ bỏ việc chống cự, như vậy có lẽ các ngươi không giữ được mạng, nhưng ta có thể để cho các ngươi bình an tiến vào con đường Lục Đạo Luân Hồi.
- Trong lòng không nên nghĩ tới chuyện còn muốn tự bạo. Nếu như các ngươi dám làm như thế, vậy thì hãy nhìn đồng bạn Liễu Triêu Dương kia của các ngươi. Hắn cũng không thể chết được, cũng không thể làm được hành động kia.
Trong âm thanh thản nhiên để lộ ra ý tứ lạnh lẽo, khiến cho trong lòng hai đại cao thủ tộc Liễu bất giác run lên. Bọn họ đích xác có ý tứ này, hiện nay bảy người lại có thêm Long Hoàng Hóa U Côn Bằng vây quanh mà đến, nên đã cảm giác vô phương giết chết được bọn họ. Như vậy, tự bạo chính là thủ đoạn tốt nhất.
Nhưng mà một câu nói kia, hơn nữa Liễu Triêu Dương và đồng bạn khác trước khi chết đột nhiên bật thốt phát ra tiếng kêu sợ hãi. Điều đó liền đã làm cho bọn hắn biết được, nếu muốn tự bạo, chỉ sợ không hề đơn giản.
- Đưa ra quyết định nhanh lên một chút đi, chúng ta không có thời gian để lãng phí.
Áh sáng lành lạnh xẹt qua trong mắt, một tia sát ý cũng là nương theo giọng nói vang vọng của Thần Dạ mà nhanh chóng truyền đi ra xa.
Tuy nhiên, đúng là tia sát ý nồng đậm này đã khiến cho trong mắt hai đại cao thủ tộc Liễu sau khi thoáng hiện một vẻ tuyệt vọng, thì ngược lại trở nên vô cùng kiên định.
- Hắc hắc, tộc Liễu ta đứng sừng sững trên thế gian vô số năm, tất nhiên chưa bao giờ làm được chuyện độc bá thế giới này, nhưng cũng một mực cao cao tại thượng. Người của tộc Liễu ta há lại là hạng người ham sống sợ chết sao? Thần Dạ, muốn để chúng ta không đánh mà hàng thì đừng nói là ngươi, mà cả Ngao Thiên kia cũng không có tư cách này!
- Đúng là rất có khí phách!
Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
- Nếu đã là như vậy, liền cũng cho các ngươi hồn phi phách tán để đi cùng Liễu Triêu Dương bọn họ!
Hắn vừa nói dứt tiếng, một vầng sáng trắng hiện ra trên bầu trời, chỉ trong nháy mắt, trong thiên địa lập tức có cảm giác gió nổi mây phun. Một vầng sáng trắng kia cũng tăng vọt trong nháy mắt mà lan truyền đi. Ánh sáng như mặt trời gay gắt kia đều đã bao phủ mặt đất xanh ngắt phía dưới.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Khí tức bá đạo, giờ phút này cuồn cuộn không ngừng bạo phun ra, ánh sáng chói mắt sau khi thoáng qua liền ngưng tụ thành một đạo đao mang cực lớn to chừng ngàn trượng. Nó mang theo lực tan biến vô cùng vô tận, từ trên bầu trời hung hãn nhằm vào hai người kia mà nện xuống.
Giờ khắc này, sáu người Diệp Thước lại thêm Long Hoàng và Hóa U Côn Bằng cũng đồng thời xuất thủ. Chỉ thấy được, từ trong giữa không trung kia có từng đạo năng lượng dải lụa cường đại mang theo sát ý ngập trời đang phô thiên cái địa thổi quét xuống.
- Liều mạng thôi!
Hai đại cao thủ tộc Liễu liếc mắt nhìn lẫn nhau, rồi sau đó bóng dáng nhất tề xông lên. Vào lúc vừa mới bay lên, năng lượng Huyền Khí hào hùng đã giống như từng đạo cuồng phong thổi quét khắp xung quanh người bọn họ.
Huyền Khí điên cuồng thịnh nộ giống như sóng triều bình, những cơn sóng từ trong không trung khu vực này tràn ngập lan ra. Cả không gian lập tức vỡ toang vụn ra. Cùng lúc đó, có thể rõ ràng cảm ứng được những Huyền Khí này lại đã điên cuồng hội tụ rồi hòa tan vào trong nhau.
Hiển nhiên, đương đầu với thế công lớn mật như thế của đám người Thần Dạ, hai người bọn họ cũng là đang dùng hết sức lực.
Công kích của chín đại cao thủ Thánh Huyền, nếu như vào ngày xưa thì hai đại cao thủ Thiên Huyền tộc Liễu vẫn đứng sừng sững không sợ hãi. Bởi căn bản không có khả năng hành động liên thủ hiệu quả như thế. Nhưng thật sự là, cái chết của Liễu Triêu Dương và một vị đồng bạn khác đã kích thích sâu sắc đến hai người bọn họ.
Mặc dù toan tính liều mạng vẫn còn, nhưng trong lòng bọn họ đã có sự sợ hãi mà người bình thường vô phương hiểu rõ. So sánh với chiến ý ngập trời của đám người Thần Dạ, nếu như mà có khả năng thì bọn họ tình nguyện bỏ cuộc trận chiến đấu này.
Chỉ là vô phương từ bỏ nên cũng chỉ có thể toàn lực đối phó... Nhưng mà ở đây người sáng suốt đều là nhìn ra, nói rằng toàn lực ứng phó, kỳ thật trong lòng đã không còn ý chí đã đánh phải thắng.
Tuy nói một cuộc đại chiến là dựa vào thực lực cao thấp. Nhưng mà nếu như đã mất đi chiến ý mãnh liệt, nhất là đã không còn lòng tất thắng thì thực lực của bản thân, vô luận như thế nào cũng đều không thể phát huy ra được cảnh giới đỉnh cao như bình thường.
Thân là cao thủ Thiên Huyền, tâm trạng của hai đại cao thủ tộc Liễu đúng là không phải dễ dàng bị phá. Thế nhưng thực tế vô tình liền bày ra ở trước mắt bọn họ, đã không cho phép bọn họ có ý nghĩ nào khác về may mắn.
- Rầm rầm!
Sau một lát, Huyền Khí ngưng tụ thành một năng lượng dải lụa khổng lồ đã hung hãn va đập cùng chín đạo công kích hung dữ mãnh liệt vào một chỗ ở giữa không trung.
Âm thanh tiếng nổ động trời tựa hồ truyền khắp chốn Truyền Thừa Chi Địa này. Chẳng những là không gian bị dễ dàng nghiền nát vỡ vụn ra, mà mặt đất phía dưới cũng xuất hiện một khe rãnh thật sâu chạy lan tràn đi xa, cho đến khi đã rời khỏi tầm mắt mà cũng không từng đình chỉ.
Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên, chín bóng người nhanh chóng bật lui lại. Mặc dù là Long Hoàng và Hóa U Côn Bằng có thực lực như thế mà cũng đều không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi. So sánh với hai con thú này, trạng thái của bảy người Thần Dạ tất nhiên càng tệ hơn.
Lực lượng bọn họ liên thủ chỉ đủ để đối chọi cùng một người trong cao thủ tộc Liễu. Nhưng đối mặt hai đại cao thủ Thiên Huyền, có lẽ sức lực có phần không bằng. Đây là do chênh lệch thực lực bản thân, không có nhân tố nào khác đáng nói. Huống chi trên mình mỗi người Thần Dạ đều còn có vết thương không thể bỏ qua.
Nhưng mà...
- Ha ha! Cao thủ Thiên Huyền quả nhiên đủ cường đại. Có điều nói như vậy vẫn còn không thể cực kì thỏa chí, quay lại!
Trong tiếng cười lớn, cả chín bóng người lại một lần nữa hung hãn phóng tới. Sóng xung kích năng lượng đáng sợ không thèm để ý tất cả năng lượng đáng sợ, đều hướng đến hai người đối diện mà phẫn nộ nện thẳng về phía trước.
- Oanh long...
Trong thiên địa không ngừng vang lên thanh âm nổ mạnh kịch liệt, mỗi lần thanh âm vang lên lại có chín đạo máu tươi nương theo sau chín thân ảnh bật lui phun mạnh giữa hư không.
Nhưng sau khi chín thân ảnh ổn định, lại hung hãn liều mạng xông tới, thái độ đoạn tuyệt, khí thế cùng lực lượng khi ra tay cộng thêm tốc độ thật làm người cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ toàn bộ thương tổn không hề gây ảnh hưởng đến bọn hắn.
Mà tấn công dây dưa như vậy rơi vào trong mắt hai đại cao thủ Liễu tộc khiến nỗi sợ hãi trong lòng bất tri bất giác mở rộng.
← Ch. 1369 | Ch. 1371 → |