← Ch.1403 | Ch.1405 → |
Tà Đế Điện hôm nay rốt cục mạnh hay yếu hơn năm xưa, không ai có thể khảo chứng, nhưng có một điều trong lòng mọi người không thể hoài nghi, nếu Tà Đế Điện thật sự muốn quân lâm thiên hạ, vô luận là năm đó hay hiện tại cũng có thể làm từ lâu.
Phải biết rằng nhóm người Thần Dạ liên tiếp gặp kỳ ngộ trong những năm gần đây, đạt được nhiều thần vật, cùng lĩnh ngộ của Tiêu Nhược thư sinh, mới tạo thành sự cường đại của bọn họ hôm nay.
Nếu Tà Đế Điện có ý định quân lâm thiên hạ, nhất định sẽ không cho nhóm người Ngao Thiên có cơ hội trưởng thành cường đại như hiện giờ.
Nếu là như thế chuyện Tà Đế Điện muốn xưng bá sau đó bị bốn vị đại đế quyết định liên thủ đối kháng Tà Đế, tựa hồ bên trong còn có điều kỳ quặc.
Mà thực lực bốn vị đại đế, cho dù tập hợp toàn bộ thiên hạ, thật có thể làm cho Tà Đế Điện phải ẩn tàng vô số năm tháng như thế sao?
Nghi hoặc không ngừng nổi lên trong lòng mọi người, chuyện đại chiến ngày trước thật sự có thật nhiều địa phương đáng hoài nghi.
- Tiết huynh, có phải Bạch Đế tiền bối từng đề cập qua chuyện gì đó với ngươi hay không.
Mọi người không phải kẻ ngu ngốc, cho nên chỉ nháy mắt nghĩ ra rất nhiều vấn đề.
Im lặng một lát Tiết Vô Nghịch lắc đầu nói:
- Sư phụ cũng không có nói gì. Các ngươi cũng biết dù sao chỉ là một tia ý thức lưu lại mà thôi, mà vì sao ta lại nói như vậy, trong lòng các ngươi cũng đã có đáp án rõ ràng.
Nói tới đây mọi người lại im lặng, tự mình nghĩ đến là một chuyện, nếu như theo lời của Bạch Đế, vậy sẽ khác hẳn. Ít nhất Bạch Đế sẽ nhắc nhở mọi người là khả năng nào nhất.
Sau một lát Thần Dạ thở dài một hơi, nói:
- Mặc kệ chuyện này, dù từng có bí mật nào được chôn giấu, chỉ cần lúc này phá hủy Tà Đế Điện, mọi việc xem như được chân chính giải quyết.
- Bồng bồng...
Thanh âm tiếng nổ vang lên, đột nhiên quanh quẩn trên bầu trời, Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại bật lui ra sau một bước, máu tươi phun trào.
- Ngao Thiên tiền bối, Thành tiền bối, có nặng lắm không?
- Lão đầu tử, ngươi làm sao vậy, ở thời điểm mấu chốt đừng kéo chân sau của ta.
Thiết Dịch Thiên vội vàng tiến lên đỡ lấy Thành Tự Tại, vẫn dùng ngữ khí ngày trước nhưng không hề che giấu ý thân thiết.
- Ngươi đều được, chẳng lẽ vi sư không được sao.
Thần sắc Thành Tự Tại uể oải, nhưng vẻ mừng rỡ cũng không thể giấu diếm. Tuy vừa rồi bị áp bách bị thương, nhưng một cánh cửa hoàn toàn mới lại mở ra trước mắt hai người bọn họ.
- Hai vị tiền bối, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút. Đợi tới lúc đại chiến còn cần sự hỗ trợ của hai vị.
Nhìn thấy hai người như có điều cảm ngộ, trong lòng Thần Dạ cực kỳ vui sướng, năng lượng bàng bạc tràn ra bao phủ cả hai người. Mặc dù không thể giúp đỡ tu vi võ đạo của họ có điều tinh tiến, nhưng những vết thương kia không gây khó khăn được cho Thần Dạ.
Hôm nay đi qua, chỉ cần không chết Thần Dạ tin tưởng hai người sẽ có thành tựu phi thường trong tương lai. Thu hoạch hôm nay có thể cam đoan họ sẽ không vẫn lạc trong cuộc đại chiến sắp tới.
- Nếu đã đến thì cũng không cần che giấu nữa, đi ra đi!
Nhìn thấy tà vân dần dần đến gần bầu trời Bắc Vọng sơn, Thần Dạ hô to một tiếng, bàn tay vung lên, năng lượng bàng bạc lướt lên chân trời nặng nề đánh ra ngoài.
- Ông!
Từ trong tà vân bắn ra một đạo năng lượng xám, va chạm thẳng vào năng lượng của hắn.
Năng lượng xung kích đập vào, trực tiếp đem không gian chấn thành hư vô, từng đạo sóng gợn như lưỡi đao sắc bén thổi quét khắp bốn phương tám hướng.
- Thần Dạ, mới gặp đã muốn mở ra đại chiến, có phải ngươi muốn cho toàn bộ sinh linh trong không gian này đều tan thành mây khói!
Tà vân giãn ra bao phủ khắp bầu trời Bắc Vọng sơn, chân khí ba động lan tràn, thật nhiều thân ảnh từ bên trong gào thét bay ra.
Sắc mặt nhóm người Thần Dạ ngưng trọng quan sát những thân ảnh kia. Nếu là ở mấy năm trước chỉ cần tùy tiện xuất hiện một người cũng đủ đem bọn họ chém giết.
Xem ra lần này Tà Đế Điện cũng biết cuộc đại chiến lần này thật trọng yếu, đã dốc hết toàn bộ lực lượng.
- Cẩn thận một chút!
Tử Huyên chợt nói.
Thần Dạ gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Ở nơi đó cơ gần trăm thân ảnh đứng thẳng, số lượng cao thủ đứng đầu thật không ít hơn Dạ Minh chút nào.
Trong những người của Tà Đế Điện mọi người chỉ nhận thức một mình Tà Hiên, mà người đứng ở trung tâm hẳn chính là điện chủ Tà Đế Điện.
Đây là một người trung niên thoạt nhìn thật bình thường, toàn thân không chút chân khí ba động của võ giả, nhưng khi hắn xuất hiện không gian giống như không chịu nổi áp lực không ngừng kêu lên răng rắc.
Nhưng ánh mắt Thần Dạ dừng trên người hắn không bao lâu. Tuy người này thật cường đại nhưng còn chưa đến nỗi làm Thần Dạ cảm giác áp lực nghẹt thở.
- Thần Dạ phải không, quả nhiên phi phàm. Khi đối mặt bổn tọa còn có tâm tư đi nhìn chuyện khác...
Điện chủ cười nhạt, trong ánh mắt hiện ra tia lạnh lùng.
Nghe vậy Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi nên biết đối thủ của ta không khả năng là ngươi.
- Càn rỡ!
Tà Hiên phẫn nộ quát.
Tuy quát to nhưng trong ánh mắt Tà Hiên vẫn hiện lên vẻ khẩn trương, hiện tại nhóm người Dạ Minh đã hình thành uy hiếp trí mạng đối với hắn.
- Ha ha...
Thần Dạ nghe vậy cười nói:
- Điện chủ Tà Đế Điện, chúng ta có mặt tại đây vì chuyện gì ai cũng rõ ràng. Cho nên không cần nhiều lời vô nghĩa, mau thả mẫu thân của ta ra!
- Thả?
Điện chủ thản nhiên nói:
- Thần Dạ, ngươi phải biết chúng ta cần cái gì. Nếu không bắt giữ mẫu thân ngươi để làm gì, giao ra đồ vật sẽ thả mẫu thân của ngươi.
- Đồ vật gì đó chỉ là nói với người bên ngoài. Nếu không giết được chúng ta các ngươi cũng không thể mang đi. Đã đến bây giờ không cần chơi tâm kế, ngươi cũng biết làm như vậy chỉ là vô dụng!
Thần Dạ cười lạnh nói.
Điện chủ lạnh lẽo nói:
- Còn tuổi trẻ mà tâm trí đã cao như vậy, thật không biết là ngươi thành toàn chúng ta hay chúng ta thành toàn ngươi.
Dứt lời hắn vung tay, chỉ thấy quang mang màu xám nhấp nháy, hóa thành một cung điện thật lớn.
Ở giữa quảng trường cung điện tràn ngập huyết tinh, phảng phất như chốn địa ngục nhân gian.
Ở trung tâm địa ngục là một thạch đài, mà trên thạch đài có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng.
Đó là một nữ tử trung niên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần phảng phất như đang ngủ. Trạng thái của nữ tử không tốt lắm, nhưng hiển nhiên nàng đã quen thuộc với nơi đó, dù huyết tinh ngập trời nhưng nét mặt nàng vẫn yên tĩnh, như đang lâm vào trong cảm giác linh hoạt kỳ ảo.
- Mẹ...
Thần Dạ run lên, thanh âm chua xót như hao phí toàn bộ sức lực của hắn.
- Mộng nhi.
Thần lão gia tử cùng Thần Sư cùng nhẹ giọng thì thầm.
Tựa hồ nghe được tiếng hô của ba người, nữ tử đột nhiên mở mắt, đôi mắt có chút dại ra cùng vô thần.
Nhưng khi ánh mắt của nàng chứng kiến thân ảnh của ba người, ngược lại biến thành cực kỳ khát vọng...
← Ch. 1403 | Ch. 1405 → |