Vay nóng Tinvay

Truyện:Đế Quân - Chương 0003

Đế Quân
Trọn bộ 1432 chương
Chương 0003: Trấn Quốc Vương, Thần Trung
0.00
(0 votes)


Chương (1-1432)

Siêu sale Shopee


- Tiểu thiếu gia, lão Vương Gia đang ở tại thư phòng, nói muốn gặp tiểu thiếu gia ngươi.

Ở trong sân, một ông già tóc bạc hiền lành cười gọi với lên Thần Dạ trên nóc nhà.

- Gia gia tìm ta, có chuyện gì?

Thần Dạ hơi hơi ngẩn người, chợt khóe miệng nhếch lên, hiện ra một vẻ ớn lạnh nhàn nhạt. Việc đời như bàn cờ, tất cả người đời là con cờ a!

Sau khi trọng sanh trở về, không đợi Thần Dạ phân chia rõ ràng suy nghĩ trong đầu, thì con đường này liền lập tức bắt đầu kéo dài được thêm một đời, quĩ đạo chính mình đã trải qua bắt đầu vận hành.

- Lão nô cũng không biết, lão Vương Gia đang chờ ở thư phòng, tiểu thiếu gia ngươi nhanh lên một chút đi thôi!

Ông già tóc bạc đang cười cười, ở sâu trong con mắt là những tia tiếc thay và thương hại không dễ bị phát hiện thoáng vút qua.

- Ta đã biết, lập tức đi ngay.

Đã từng trải qua, Thần Dạ sao có thể không biết, hôm nay lão gia tử gọi hắn tới rốt cuộc là vì chuyện gì?

Kỳ thật, gặp gỡ cùng lão gia tử, nếu như nói về thời gian như thì đại khái cũng mới gặp một ngày trước đây. Nhưng một ngày đó lại dứt khoát phân chia thế giới, phảng phất như lâu cả một đời vậy.

Đi xuống khỏi mái nhà, Thần Dạ sau khi cười cười với ông già tóc bạc liền đi tới một chỗ yên tĩnh trong phủ đệ.

Hắn đã qua không thể chờ đợi được muốn gặp mặt lão gia tử một lần. Hắn muốn hỏi một câu, tại sao Thần gia gặp phải thời gian tồn vong, mà lão nhân gia ngài đều không ra tay giải cứu? Tại sao sau khi đưa cháu rời đi, lại đã nói cùng hắn, không nên ghi hận, lại càng không cần phải báo thù?

Chẳng lẽ, trong lòng lão nhân gia ngài, ơn tri ngộ của Thánh Chủ Gia thật sự lớn hơn mấy trăm nhân mạng của cả nhà sao?

Có điều là, Thần Dạ rất muốn hỏi, nhưng mấy cái này tạm thời là vô phương hỏi. Bởi vì gia gia hiện tại còn chưa trải qua câu chuyện sáu năm sau đó.

Thần Dạ đi xa, ông già tóc bạc nhìn bóng lưng hắn, giờ phút này cũng là đột nhiên thất thần. Bản thân tiểu thiếu gia này từ sau khi xảy ra biến cố bốn năm trước ở Bắc Vọng Sơn, cũng không còn có nói chuyện nhiều với những người khác, càng không hề cười.

Vậy mà vừa rồi, chẳng những phá lệ tự mình nói vài câu, lại vẫn còn cười....

Ở chỗ sâu trong phủ đệ, có một chốn nho nhỏ. Nơi này, không có loại phồn hoa xa xỉ dễ thấy trong phủ Trấn Quốc Vương, cũng không hề có ồn ào và náo nhiệt. Có chăng chỉ có sự yên tĩnh ở mức cao nhất. Một hàng rào trúc nho nhỏ quây thành một vòng, bao bọc lấy một nếp nhà tranh xinh xắn nằm thỏa đáng ở trung tâm vòng tròn.

Trên miếng đất trống trước nhà tranh có nuôi một số gà con vịt con, ở gần đó có trồng một chút rau dưa. Nhìn qua, giống như là một chốn điền viên nông gia, nơi đó là bên trong phủ đệ Trấn Quốc Vương sao?

Đi vào trong cái sân nhỏ, Thần Dạ không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Mặc dù ở cùng dưới một bầu trời, nhưng chỉ có nơi này mới có thể khiến cho trong lòng hắn có cảm giác bình tĩnh. Khó trách ẩn sĩ trên thế gian đều thích phương thức sinh tồn giữa chốn điền viên.

Kỳ thật vốn từ thâm tâm hắn mà nói, Thần Dạ cũng thích loại cuộc sống yên tĩnh thế này!

- Dạ nhi, nếu đã đến đây rồi, tại sao còn không đi vào?

Tâm thần còn đang có hơi không tập trung thì, từ bên trong nhà tranh vọng ra một đạo âm thanh quen thuộc mà lại già nua ôn hòa, làm hắn trong phút chốc có loại cảm giác muốn khóc.

Cho dù gia gia cuối cùng có lựa chọn như thế nào thì Thần Dạ trong lòng có oán, lại chưa bao giờ có hận. Tại thế gian này, ngoại trừ cha mẹ ra thì người tốt nhất đối với hắn chính là gia gia.

Nhất là vài năm gần đây, chính mình bởi vì mẫu thân mất tích mà tính tình thay đổi quá nhiều. Nhưng gia gia cũng chưa từng bỏ mặc mình, hơn nữa còn báo cho mọi người trong quý phủ, không được nói về chuyện đó, cho dù là đằng sau lưng hắn cũng không được.

Thần Dạ cũng biết, công khai hay ngấm ngầm, gia gia đều ở phái người điều tra dò xét về chuyện ngày hôm ấy.... Mà là người của hai kiếp, Thần Dạ càng hiểu rõ hơn, gia gia không dễ bỏ qua!

Trấn tĩnh tâm thần, Thần Dạ dứt bỏ tất cả tâm tình phản đối, chậm rãi đi tới trước nếp nhà tranh rồi đẩy cửa phòng ra, đi vào trong phòng.

Phòng ốc tuy nhỏ, bên trong cũng là thu dọn rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ bài biện cũng là đan xen tỉ mỉ có hứng thú, làm cho người ta không nhìn thấy có gì là chật chội. Ngay tại đối diện cửa phòng, có đặt một cái bàn học. Phía sau bàn, một ông lão ngồi thẳng người.

Ông lão dáng vẻ quắc thước, mặt mày tươi cười, gió sương năm tháng tựa hồ vẻn vẹn chỉ khiến cho lão xem ra có bề ngoài là một người già, tất cả còn lại đều như thanh niên trai tráng. Toàn thân tản ra một sức sống hừng hực mà người trẻ tuổi đều so ra còn kém, nhưng mà lúc này ở trong mắt lão nhân, có một vẻ lành lạnh khó hiểu.

Vị lão nhân này là đương kim Trấn Quốc Vương Gia Thần Trung!

- Dạ nhi, đến rồi à. Lại đây, ngồi vào bên cạnh gia gia!

Nhìn thấy Thần Dạ, cái lành lạnh trong mắt Thần lão gia tử tức thì tan đi, lập tức nhân từ cười một tiếng.

Thần Dạ liền ngồi xuống cạnh bàn rồi hỏi:

- Gia gia, nghe nói đại bá đã trở về?

Hắn biết lão gia tử gọi hắn đến muốn nói gì, cho nên những cái này đều không quan trọng. Cả đời này, hắn chẳng những muốn thay đổi chính mình, càng muốn hơn việc thay đổi tính cách của lão gia tử. Tất cả, liền thay đổi bắt đầu từ hôm nay.

Bởi vậy, Thần Dạ chủ động đặt câu hỏi, chính là muốn từng bước từng bước dẫn dụ cho lão gia tử đi 'Chính mắt' thấy, từ đó nhận ra nguy cơ che giấu sau lưng.

Nghe vậy, trong lòng Thần lão gia tử lập tức cũng đồng dạng kinh ngạc tựa như ông già tóc bạc kia lúc nãy. Tính tình của đứa cháu mình, lão lại biết hết sức rõ ràng. Mấy năm qua, cơ hồ là nó dù như thế nào cũng không mở miệng nói chuyện nhiều, nay vừa mới gặp mặt lại bắt đầu chủ động nói trước.

- Đúng vậy, Hoàng thượng muốn mời ta đến ôn lại chuyện xưa. Hiện tại có thể vào trong cung gặp mặt cùng Hoàng thượng một chuyến.

Thần lão gia tử cười cười. Mặc dù lão không rõ ràng lắm, hôm nay Thần Dạ làm sao vậy. Nhưng đây là chuyện tốt, vì người người quá cô độc, liền nhất định là cảm thấy cơ khổ bơ vơ!

- Ôn lại chuyện xưa?

Thần Dạ khóe miệng nhếch lên, ẩn chứa ý tứ coi thường. Nhưng rồi tức thì hắn liền lại khôi phục nguyên trạng. Lão gia tử là cỡ nhân vật nào, một vừa hai phải là tốt rồi. Nếu như thể hiện quá thì có vẻ như trái lại sẽ thành hoàn toàn ngược lại. Hắn tin tưởng lão gia tử có thể nhận ra, cũng nghe rõ ràng được ý tứ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1432)