← Ch.0059 | Ch.0061 → |
Lần này, tất nhiên bởi vì là tu vi thăng tiến, có khả năng lần thứ hai được tiểu đao dẫn dắt mà hắn nhìn thấy Cổ Đế Điện. Nhưng cũng đã không còn loại cảm giác kìm lòng không đậu như lúc đó. Bởi vậy, hắn chỉ là thong thả đi về hướng tới cung điện, còn trong lòng, cũng tịnh không hề có ý tiến vào.
Nhưng Thần Dạ thật không ngờ, cùng với bước chân của hắn đi tới thì lại phát hiện. Lần trước cung điện to lớn kia cho tới bây giờ đều vẫn duy trì cự li với hắn. Nhưng hiện nay, lại đã thay đổi....
- Chẳng lẽ?
Thần Dạ trong đầu chợt nảy sinh ý nghĩ mới. Do tu vi của chính mình cường đại hơn một chút, cho nên Cổ Đế Điện đối với chính mình cũng có một phần chấp nhận sao?
Sau đó hắn không chút nghĩ ngợi, sải dài bước tiến rồi chạy về hướng phía trước.
Quả nhiên, Cổ Đế Điện đối với Thần Dạ lúc này tựa hồ không còn ý bài xích như trước đây. Ở trong mắt Thần Dạ, nó cũng không còn vẻ nằm ngoài tầm với nữa. Cùng với tốc độ nhanh hơn, cung điện trong tầm mắt đã chỉ cách hắn một cự li không đầyhai trăm thước.
Đối với tòa Cổ Đế Điện này, trong lòng Thần Dạ có vô tận chờ mong.
Nếu đã có một chữ Đế ở trong tên, chắc hẳn phải vậy, thì nó liền nhất định không phải là một vật tầm thường. Sự thực, có thể khiến cho tiểu đao khởi động thì cũng sẽ không phải vật tầm thường.
Thanh tiểu đao này đã mang theo chính mình trở lại thời đại thiếu niên, trợ giúp chính mình tu luyện thành công Giao Long Thể, càng là hỗ trợ cho mình tu bổ căn cơ đã bị hủy lại được như cũ.... Bởi như thế, Thần Dạ càng tin tưởng hơn rằng Cổ Đế Điện sẽ là vật thập phần phi phàm.
Nếu muốn thay đổi vận mệnh không chịu nổi xưa nay của Thần gia cùng bản thân, vậy chỉ có dựa vào tu vi cường đại!
Thần Dạ cũng không tự ti, nhưng cũng rõ ràng. Mặc dù có tiểu đao tương trợ, nhưng trong thời gian ngắn thì hắn cũng khó lòng đạt tới tình trạng khiến cho hoàng thất nhìn lên. Nhưng trong lòng hắn lại thập phần bức thiết, cho nên, phàm là bất cứ lực lượng gì có khả năng hỗ trợ hắn, thì đều sẽ khiến cho Thần Dạ khát vọng cực kỳ. Huống chi là Cổ Đế Điện, vật mà tiểu đao muốn đến bực này, đủ khả năng xuất hiện là vật phi phàm.
Trong khi hấp tấp chạy cực kì nhanh chóng, mắt thấy tòa Cổ Đế Điện kia trong tầm nhìn của Thần Dạ đến lúc chỉ cách có hơn trăm thước. Thì đột nhiên lại phát sanh chuyện đã xảy ra. Điều này xuất hiện lần thứ hai, cung điện kia tựa hồ lại một lần nữa bắt đầu di động. Cự li trăm thước cuối cùng khiến cho Thần Dạ vô luận như thế nào, cũng là vô phương tới gần.
- Thế này....
Ngây người ra khá lâu, Thần Dạ không khỏi khổ sở cười một tiếng. Thì ra tu vi đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Thất Trọng này, chỉ có thể đủ để cho hắn tới cự ly gần Cổ Đế Điện hơn một chút, thực sự không phải là có thể làm cho hắn tiến vào trong tòa cung điện kia.
- Gia hỏa nhà ngươi nầy!
Nếu đã vô phương ra vào, Thần Dạ cũng không có được bao nhiêu yêu cầu. Huống chi, đó cũng là loại chuyện yêu cầu không được. Hắn chỉ mong được như tiểu đao đang ở trong không trung cung điện. Thần Dạ cười mắng, Cổ Điện này trái lại hại hắn mất công vui mừng.
Đến sau khi triệu hồi tiểu đao, không gian này ở trong ý thức tự nhiên biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Sau khi trở lại thực tế, lại là một cơn đau nhức cực lớn đã nhanh chóng xuất hiện từ các nơi trong cơ thể.
Thần Dạ bất đắc dĩ lắc đầu. Ở trong nội tâm, sự say mê cuồng nhiệt bắt đầu dâng lên....
Mỗi một lần đi vào không gian ý thức, rồi một lần truy đuổi Cổ Đế Điện. Tất nhiên sau khi tỉnh lại, cái loại cảm giác mỏi mệt này khó có thể nói ra thành lời. Thế nhưng, cái đó cũng lại giống nhau như đúc so với cảm giác sau khi khiêu chiến cực hạn.
Mỗi người cũng đều có một giới hạn, chỉ cần lướt qua được giới hạn này thì ngươi sẽ phát hiện, bầu trời của ngươi càng rộng lớn hơn. Đồng thời, một giới hạn khác sẽ xuất hiện lần thứ hai, nó lại tiếp tục khiêu chiến, rồi tiếp tục xuất hiện. Cứ vòng đi vòng lại, như thể thời gian vĩnh viễn sẽ không chấm dứt!
Cho nên, khiêu chiến cực hạn cũng trở thành một việc mà vô số Võ Giả thích làm. Tất nhiên nó mệt chết đi được, rất đau đớn nhưng cuối cùng lại đạt được lợi ích lớn đến như vậy. Điều đó khiến cho mỗi một người khiêu chiến thành công đều cực kỳ mừng rỡ.
Hiện nay Cổ Đế Điện đối với Thần Dạ mà nói, vẫn còn là tồn tại nằm ngoài tầm với. Mặc dù như vậy, nó mang đến cho hắn lợi ích đến như vậy thì cũng đã là làm cho người ta mừng vui bất ngờ. Hắn thật không biết, thật là chính lúc sau khi có khả năng tiến vào Cổ Đế Điện thì sẽ như thế nào mà đoạt được?
- Nếu có thể đủ thời gian tiến vào ý thức không gian, truy đuổi Cổ Đế Điện một lần thì thật là tốt biết bao!
Mang theo lòng tham đó, Thần Dạ nhanh chóng tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Ngày hôm sau, Thần Dạ với tinh thần tốt, sau khi ra khỏi phòng liền trực tiếp rời khỏi Thần gia, chạy đến một tửu lâu nào đó ở trong Hoàng Thành.
Cùng hai huynh đệ Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên này, mặc dù mấy ngày hôm trước vừa mới gặp mặt, nhưng mà ba huynh đệ cùng nhau tụ tập thì thời gian cũng đã mấy năm.
Còn có một việc, cần phải giải quyết.
Vốn ý định của Thần Dạ chỉ là để cho bọn họ vén lên một việc, làm cho đế đô Hoàng Thành chẳng còn bình yên. Điều cao nhất là khiến cho đám người nhàn rỗi kia của Nhị hoàng tử không có việc gì làm.
Chưa từng nghĩ tới, hai huynh đệ này có lá gan trái lại rất lớn. Ngay cả bản thân Nhị hoàng tử đều bị đánh một trận.
Tuy nói sau chuyện đó đã có lão gia tử nhà mình dùng thủ đoạn cùng uy phong, đã mạnh mẽ chèn ép xuống sự bất mãn của mỗi nhà. Thế nhưng ai mà chẳng biết, mấy nhà này, lại thêm hoàng thất, há là người có thể dễ dàng đè nén?
Cả ba huynh đệ cũng phải thương lượng thật tốt một phen, nên đi bước tiếp theo như thế nào. Hiện nay đi qua cửa ải này, cũng không thể đi một bước lại tính một bước.
Khiếu Nguyệt Lâu, thanh tịnh đẹp đẽ thanh nhã, đặc biệt là thiết kế thích đáng. Vào lúc ban đêm, nếu như là không có mưa thì ngồi trong phòng thuê riêng trên tửu lâu mà nhìn lên bầu trời, khi đó có khả năng nhìn thấy trời cao trắng sáng cùng các ngôi sao.
Cả đế đô Hoàng Thành, nếu tìm hoa vấn liễu thì không có chỗ nào hơn được Hoa Thanh Trì ở ngõ hẻm Phong Hoa. Còn văn nhân mặc khách muốn tâm sự nói chuyện phiếm, thì nơi tốt nhất chính là Khiếu Nguyệt Lâu này.
- Diệp Thước, Dịch Thiên!
Đẩy cửa phòng thuê bao riêng ra, nhìn vào bên trong liền thấy hai người trẻ tuổi đã sớm đến, Thần Dạ cười lớn một tiếng rồi đi tới vỗ vào bả vai hai người này.
- Ngươi nói nhỏ thôi, hai người ta và Dịch Thiên, hiện tại chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của vài nhà đại quyền thế đế đô!
Diệp Thước cười cười, rồi cùng với Thiết Dịch Thiên, ba người túm tụm sát vào một chỗ.
← Ch. 0059 | Ch. 0061 → |