← Ch.0064 | Ch.0066 → |
- Thiết Dịch Thiên, ngươi và Diệp Thước là hỗn đản, mau buông. Nếu không, tình huynh đệ chúng ta dừng ở đây!
- Không có biện pháp, ai bảo ngươi lạc hậu sau chúng ta nhiều như vậy. Chờ sau khi ngươi bình yên rời khỏi nơi này, những chuyện khác thì sau này chúng ta sẽ nói tiếp.
- Khặc khặc!
Thiết Dịch Thiên vừa mới nói xong, một tiếng cười nham hiểm quái dị đột nhiên bắt đầu vang lên ở ngay phía trước:
- Thiết Dịch Thiên, hôm nay, ngươi đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này.
Liên tiếp ba bóng người lao ra từ chỗ tối. Khí tức cường đại cùng nhau phát ra, lại làm cho thế vọt tới trước của Thiết Dịch Thiên cứ như vậy đành dừng lại.
Nghe âm thanh, hẳn là ba ông lão. Bọn họ xếp thành hàng chữ nhất, vừa lúc chặn cứng con đường Thiết Dịch Thiên lao về phía trước.
- Thần Dạ, đứng sang một bên chờ ta.
Sau khi buông Thần Dạ ra, Thiết Dịch Thiên lành lạnh cười một tiếng:
- Chỉ bằng ba lão gia hỏa các ngươi, mà cũng muốn lưu lại Bổn thiếu gia cùng huynh đệ?
- Hừ, ba huynh đệ lão phu vừa lúc cũng muốn thử một chút tài năng của nhân vật ưu tú xếp hạng thứ ba trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng.
Ông lão ở giữa sau khi hừ lạnh một tiếng, liền cùng hai lão ở tả hữu nhất tề hành động nhanh như điện chớp, cứ như thế vây lấy Thiết Dịch Thiên vào giữa.
Nhìn sự biến hóa trong di động đã thể hiện ra ngoài của ba người lúc này, rất rõ ràng, ba người đã liên thủ bày ra một trận pháp.
Liếc mắt nhìn ba ông lão này, Thần Dạ liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ba người trước mặt tu vi không kém, nhưng so ra vẫn còn kém Thiết Dịch Thiên. Cho dù mượn trận pháp này liên thủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể là ngăn cản Thiết Dịch Thiên, còn nếu muốn làm hắn bị thương thì không được.
Như thế, bên này cũng không cần chính mình lo lắng. Bóng dáng Thần Dạ lập tức khẽ động, hướng về một chốn chiến trường lớn hơn nữa kia mà phóng đi.
- Thần Dạ, ngươi....
- Thiết Dịch Thiên, ngươi có lẽ cố gìn giữ chính mình đi!
Bên phía Thiết Dịch Thiên không có nguy hiểm quá lớn, còn Diệp Thước nơi đó cũng là rất không ổn.
Với tu vi của Diệp Thước, nếu chỉ một mình một người mà muốn mạnh mẽ phá vòng vây chạy đi thì ngay tại chỗ, trừ ba ông lão đang liên thủ vây khốn Thiết Dịch Thiên ra, sẽ không còn người nào làm được nữa.
Nhưng Thần Dạ và Thiết Dịch Thiên còn ở nơi này, nên Diệp Thước lại không thể phá vòng vây đi ra ngoài.
Người của đối phương, đúng là đoán chắc ba huynh đệ của mình sẽ không bỏ mặc nhau, cho nên mới có sự nắm chắc và tự tin lớn như vậy.
Diệp Thước nếu như không phá vòng vây đi ra ngoài, những người vây công hắn cho dù thực lực đều kém xa hắn, nhưng vẫn không chịu nổi nhiều người. Huống hồ, trong số đám người của đối phương còn có ba tên cao thủ Sơ Huyền Nhất Trọng.
Mà bọn chúng cũng đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, công thủ có thứ tự. Nếu trong một thời gian dài, chúng lại dùng đấu pháp mạng đổi mạng thì Diệp Thước tất nhiên lâm vào trong nguy hiểm.
Nhìn sang chỗ này, Thần Dạ không kịp nghĩ nhiều, thân hóa rồng lượn mà hung hăng lọt vào trong đám người.
- Thần Dạ, ngươi quay về đây làm cái gì?
- Huynh đệ gặp nạn, nếu như ta một mình rời đi, chẳng phải bảo người trong thiên hạ đến chê cười?
Thần Dạ cười to:
- Diệp Thước, Dịch Thiên, hôm nay, liền để cho huynh đệ chúng ta đánh với hắn một trận thỏa chí đi!
Sau một thời gian tính ngắn ngủi bằng phút đồng hồ, lấy chỗ đại chiến trường này làm trung tâm đã có mùi máu tươi nồng nặc phát tán theo gió, rồi hoàn toàn bao phủ khắp cả chốn này.
- Tình huynh đệ lúc nguy cơ sinh tử, mới chính thức được cho là huynh đệ!
Trong ngõ hẻm ở cuối đường phố dài, trong cỗ kiệu có một đạo âm thanh kêu lên, nhẹ nhàng vọng ra:
- Nhìn thấy ba người bọn họ như vậy, quả là ta thực sự có vài phần không đành lòng.
- Nhưng mà nếu như bọn họ bình an vô sự, thì kẻ không may chính là chúng ta. Cho nên, dù không đành lòng đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể làm như vậy a!
- Trước mắt đại chiến vừa mới bắt đầu, ba người bọn họ cũng sẽ không phá vòng vây ra. Chỉ khi nào có người bị thương, do vạn bất đắc dĩ mà nhất định sẽ có người phá vòng vây. Đến lúc đó hậu hoạ sẽ vô cùng vô tận. Hay là ta ra tay, mau chóng giải quyết bọn họ, vĩnh viễn cắ đứt phiền toái?
- Không cần!
Người trong cỗ kiệu thản nhiên nói:
- Sự có mặt của Càn lão ngươi, là vì đề phòng cao thủ ba nhà. Hơn nữa, nếu mà ngươi trực tiếp hiện thân ra tay, lão Vương Gia sẽ nhận thấy được. Ngược lại sẽ khiến ba nhà liều lĩnh trả thù, đó cũng không phải là điều hiện tại chúng ta có đủ khả năng ứng phó.
- Càn lão, ngươi yên tâm đi. Hôm nay, mục tiêu của ta chỉ là Thần Dạ, chỉ cần hắn xảy ra chuyện. Hai người còn lại tất nhiên có tiềm lực vô cùng vô tận, nhưng ta tự có biện pháp khiến cho Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên trái lại sẽ để cho ta sử dụng.
- Công tử, có phải người là rất có tự tin hay không? Chớ quên thân phận của người!
Trong cỗ kiệu, ông lão tên là Càn lão nhẹ nhàng cau mày mà nói.
Người trong kiệu cười nhạt, đáp:
- Ở bên ngoài, người phía sau màn là Nhị hoàng tử, không quan hệ gì tới ta. Mà ta, mặc dù thân phận cũng là người đối đầu với bọn hắn. Nhưng mà, đợi đến sau khi bọn hắn nhìn thấy gương mặt của ta, hơn nữa nỗi khổ trong lòng ta, cùng với việc chỉ có ta mới có thể đủ khiến cho bọn họ trong thời gian ngắn ngủi nhất báo thù cho Thần Dạ. Điều kiện như thế, còn phải sợ Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên sốt ruột báo thù không quay lại thần phục với ta sao?
- Nhưng mà công tử!
Càn lão nặng nề nói:
- Ngay trước khi đại chiến nổ ra, Thần Dạ tựa hồ đã phát hiện sự tồn tại của người.
- Chỉ là cỗ kiệu có chóp nhọn mà thôi....
- Công tử biết đấy, ý của lão phu trong lời nói không phải là như vậy.
Người trong kiệu lập tức im lặng đi, sau một hồi mới nói:
- Cùng ngày sau khi vô tình gặp nhau, Thần Hiên liền đi điều tra, chắc là chủ ý của Thần Dạ.... tính cảnh giác của hắn quả là rất mạnh.
- Đối với ta càng tin tưởng hơn, với một người, sau khi hắn thật vất vả đoạt lại được hy vọng, rồi lại một lần nữa mất đi. Thì người đó, cho dù hắn có được tính cách như thế nào, ắt phải hoàn toàn không gượng dậy nổi. Bởi vì không ai có khả năng đón nhận hai lần cùng một dạng đả kích. Thần Dạ tự phong bế bốn năm, chính là ví dụ rất tốt.
- Càn lão, như loại tính cách của ta đây, năm đó nếu không phải gặp được sư tôn, thì làm thế nào có được ta ngày hôm nay?
Âm thanh của người trong kiệu có xen lẫn nỗi cô đơn nhè nhẹ:
- Nếu như, một ngày nào đó trong tương lai ta, lần thứ hai lại gặp cùng chuyện như vậy, thế thì ta cũng không thể là chính mình!
- Nếu ngay cả ta đều là như vậy, thì Thần Dạ hắn lại có thể nào dễ chịu hơn ta?
← Ch. 0064 | Ch. 0066 → |