← Ch.0093 | Ch.0095 → |
Nhưng ai cũng nhìn thấy trong lòng của hoàng đế bệ hạ đã cứng lại rất nhiều!
Sau khi Thần Dạ trở lại trong vương phủ, màn đêm rất nhanh liền buông xuống.
Từng đạo thân ảnh không có nửa điểm che dấu từ trong vương phủ trấn quốc rời đi, nhưng ngay sau đó, Thần lão gia tử, Thần Thuận và Thần Lệ tự mình chia ra ba đường, không hề che giấu hành tung của chính mình, mang theo sát ý rét lạnh lẫn vào trong màn đêm.
Tiêu Một chết đã làm cho mọi người trong Tiêu gia đều bị kinh hoảng, thời điểm bọn còn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong bi thường, người của Thần gia đã nối đuôi nhau mà vào, không hề nói một tiếng, giơ đao liền giết!
Bất cứ khi nào người Thần gia muốn cũng có thể tra ra một chút nguyên nhân cặn kẽ, tất cả những gia tộc có khoảng cách với Thần gia như Ngô gia, Đồng gia, ... cũng đều trắng trợn bị lục soát lướt qua một lần, chỉ cần có người hơi lộ một chút tâm tình bất mãn liền bị giết chết ngay tại chỗ.
Trường Tôn gia, cho dù Trường Tôn gia có nội tình hùng hậu, cao thủ trong phủ cũng như mây, nhưng khi Thần lão gia tử tự mình dẫn dắt, cùng với những lý do mượn cớ nên cho dù người của Trường Tôn gia có giận cũng không dám nói gì.
Nhưng cho dù là người của Trường Tôn gia ẩn nhịn tới cực điểm, không nói một lời nào nhìn Thần lão gia tử dẫn theo người lục soát, đến cuối cùng ngay lúc sắp rời đi, Thần lão gia tử bỗng nhiên xoay người lại, một phen bắt được cổ áo của Trường Tôn Mạt, sau khi cười hắc hắc liền hung hăng quăng cho hắn một cái bạt tai, nặng nề đá một cước ở trước bụng hắn.
Những người khác của Trường Tôn gia nhất thời tức giận không dứt, trong nhà cũng đã bị ngươi đập phá, như vậy còn không hài lòng mà còn muốn vô duyên vô cớ đánh người nữa sao.
Chỉ có một mình Trường Tôn Mạt hiểu rõ ràng, trên thực tế cũng không phải là do hắn tự hiểu, mà là do Thần lão gia tử đã nói một câu cho hắn biết, hành động lúc trước của hắn đã chạm tới điểm cực hạn của Thần lão gia tử, hôm nay không giết chết Trường Tôn Mạt hắn không phải là không dám, mà là giữ lại ngươi còn có chút hữu dụng!
Có ích lời gì? Trong lòng Trường Tôn Mạt biết rõ, mặc dù bị sỉ nhục vô cùng nhưng cũng phải nhịn xuống.
Khi người của Thần gia rời đi, trong phủ đệ của Trường Tôn gia nhất thời toát ra một mảnh khói đen.... Cùng lúc đó, rất nhiều nơi trong đế đô, nhà của các đại hào môn trong mắt người khác cũng đều cuồn cuộn khói đen!
Trong lúc nhất thời, máu lửa ngất trời, huyết khí tràn ngập cả đế đô!
Trong một đêm này, cả hoàng thành đế đô giống như ngày tận thế đã đến, nồng đậm mùi máu tươi, mọi người cho dù là đang ngủ say cũng đều bị kinh hoảng mà bừng tỉnh... Nhất định một đêm này sẽ tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài, không cách nào bị người khác quên lãng!
Người ở trong nhà, tùy ý nhìn khắp nơi ở trong đế đô đều có thể trông thấy hỏa quang hừng hực, khói đen cuồn cuộn!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng hét bi phẫn, sát ý ngập trời xen lẫn ở trong ngọn lửa, vang vọng ở phía trên không trung.
Sau khi hoàng triều Đại Hoa được thành lập, chưa từng có người nhìn thấy hoàng thành đế đô trở thành hỗn loạn như thế này. Lại chưa từng có người nhìn thấy, trong hoàng thành hỗn loạn như thế nhưng lại không có cấm vệ quân của hoàng triều xuất hiện để truy bắt làm hại người.
Không chỉ có thể, cửa chính của hoàng cung cũng đóng chặt, bọn quân sĩ ngày xưa thủ hộ ở chỗ này phảng phất như cũng biến mất, một tường thành hoàng cung cao cao tại thượng giống như ngăn cách với thế giới này, bên ngoài là tận thế, bên trong là...
Trong hoàng cung, trên điện Kim Loan!
Hoàng đế một người ngồi một mình, đối diện với đại điện trống rỗng, một tiếng cảm thán chậm rãi lan ra:
- Chẳng lẽ tất cả mọi việc trẫm làm đều là sai lầm sao?
Trong thần sắc không chỉ có bất đắc dĩ, mà còn có thêm một ít cảm giác bất lực thật sâu!
- Ai cũng biết rõ Thần lão nhân không hề kiêng nể thứ gì cùng vô cùng đại nghịch bất đạo, những điều phụ hoàng làm không hề sai!
Thần sắc của hoàng đế hơi động một chút, sau đó lại khôi phục uy nghiêm trầm ổn ngày thường, nhìn về phía Nhị hoàng tử đang đi vào đại điện, một lát sau nói:
- Ngươi phải biết, thật ra đều là do trẫm ép hắn.
Hắn là hoàng đế, hắn không thể biểu lộ tất cả tâm tình bất an của mình ra ngoài, để cho bất cứ người nào thấy, cho dù người này là con của hắn, là đứa con mà hắn sủng ái nhất.
Nhị hoàng tử cung kính nói:
- Phụ hoàng là vua một nước, là trời của hoàng triều Đại Hoa này, trời muốn làm gì thì những người khác chỉ có thể thuận theo trời mà làm, nếu không chỉ có một con đường chết!
- Thuận theo trời mà làm, nói rất hay!
Hoàng đế cười to:
- Như vậy theo ý kiến của con, kế tiếp nên làm như thế nào?
Trong mắt Nhị hoàng tử lập tức hiện lên vẻ âm tàn, hắn lạnh lùng nói:
- Hành động lần này của Thần lão nhân đã đắc tội với rất nhiều người, có thể nói đã khiến rất nhiều người tức giận, mặc dù hắn còn rất nhiều thuộc hạ trung thành, nhưng việc hôm nay chỉ sợ đã làm cho người khác nhìn rõ ràng sự kiêu ngạo và phách lối của hắn, tính tình như thế sẽ khiến người khác sợ hãi.
- Thật ra nhi thần cho rằng càng hỗn loạn mới càng tốt! Chỉ có như vậy mới có thể để cho những người kia biết rõ, mất đi sự che chở của phụ hoàng, bọn họ căn bản là không làm gì được Thần lão nhân...
Nhị hoàng tử nói:
- Tổn thất vài người để đổi lấy sự thuần phục thật sự của những người kia, đây chính là phúc của phụ hoàng. Về phần Thần lão nhân, nhi thần nghĩ thầm chẳng lẽ hắn còn dám dẫn người xông vào trong hoàng cung hay sao? Nhi thần lại càng tin tưởng, với cơ trí của phụ hoàng đã sớm làm xong hết mọi chuẩn bị, chỉ cần Thần lão nhân xuất hiện một chút lòng mưu nghịch, chắc hẳn phụ hoàng có thể nhổ tận gốc Thần gia.
Lời nói này không hề sai, nhưng hoàng đế lại sa vào trầm tư rất sâu.
Chuẩn bị tất nhiên phải có, nhưng chuẩn bị để nhổ tận gốc Thần gia tạm thời vẫn chưa có, nếu có thì sao lại có thể ẩn nhẫn như vậy chứ? Nhìn giống như ngư ông ngồi thu lợi, nhưng lại không giống như mọi người trong cả đế đô suy nghĩ, đối mặt với hành động của Thần lão gia tử, có thể nói là hoàng đế đã ngầm đồng ý, nói khó nghe một chút chính là hắn căn bản không dám ra tay ngăn cản.
Đây không thể nghi ngờ chính là sỉ nhục cực lớn đối với hoàng thất.
Thực tế thì... biểu hiện hôm nay của Thần Dạ đã vượt xa so với suy nghĩ của người khác! Có lẽ không lâu nữa, người mà mình phải đối phó không chỉ có Thần lão gia tử, mà còn thêm cả một Thần Dạ nữa.
Hiện tại Thần Dạ vẫn không hề biết đến hỏa quang, huyết tinh cùng sát khí ở bên ngoài, hắn đang ngồi xếp bằng ở trên giường, bày ra một tư thế tu luyện.
Ở đây có chút kỳ quái, nhìn bộ dáng của hắn giống như đang tu luyện, nhưng trong phòng lại không hề có một chút linh khí thiên địa, mà giờ khắc này, hô hấp của hắn cũng không hề tồn tại, nếu như không phải còn có thể làm cho người ta cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, chỉ sợ thật sự sẽ cho rằng hắn đã xảy ra chuyện gì đó.
← Ch. 0093 | Ch. 0095 → |