← Ch.0987 | Ch.0989 → |
So sánh với Tiêu Vô Yểm bỏ vợ bỏ con, so sánh với Tiêu Lang Hiên ngươi chạy đến hải vực Phong thành bắt đi mẹ con Tử Huyên, những gì Lăng Tiêu thành đối xử với mẹ con họ, trong khoảng thời gian này bao nhiêu người chết trong tay các ngươi, còn xa xa chưa đủ!
Thần Dạ cười lạnh:
- Thời gian không nhiều lắm, không rảnh vô nghĩa với ngươi!
Vừa dứt lời, đao mang kinh thiên trăm trượng mang theo uy lực không gì không phá được hướng Tiêu Lang Hiên nổi giận chém xuống, bên trong đao mang mang theo hủy diệt vô tận, tựa như cơn bão thổi quét tới!
Cùng một thời gian, bổn mệnh hồn phách trong Cổ Đế Điện như u linh bắn ra, đao mang khổng lồ từ sau lưng Tiêu Lang Hiên chém tới.
Từ khi Thần Dạ đạt tới cảnh giới hoàng huyền, Điện Linh của Cổ Đế Điện có dấu hiệu thức tỉnh, hiện tại lực lượng của Cổ Đế Điện cũng vượt ngoài sự tưởng tượng của Thần Dạ.
Nếu Tiêu Lang Hiên dựa vào bản thân đạt tới hoàng huyền bát trọng, Cổ Đế Điện có lẽ khó thể vây khốn hắn quá lâu, chỉ tiếc hắn không phải!
Bị Cổ Đế Điện trói buộc, phiến không gian nơi này đã như lao lung, hắn không thể phá vỡ, muốn di động cũng chỉ trong phạm vi mấy chục thước, trong trăm trượng đao mang bao phủ, Tiêu Lang Hiên không thể né tránh!
Cảm thụ hai đạo đao mang sắc bén trước sau, sắc mặt Tiêu Lang Hiên đại biến, huyền khí tràn ra, ngưng tụ thành một đạo quang bích sau lưng hắn, ngăn cản công kích đến từ phía sau.
Ngay sau đó Tiêu Lang Hiên nắm chặt bàn tay, thanh mang khởi động, hóa thành trường thương dài mấy trượng, khí tức sắc bén chấn động không gian.
- Lão phu tung hoành Đông Vực nhiều năm, thật không tin hôm nay phải bại trong tay tiểu tử ngươi!
Trường thương như điện trực tiếp đâm thẳng về hướng đao mang.
- Đương!
Tiếng kim thiết va chạm vang vọng, năng lượng hỗn loạn phun tràn, tử sắc quang mang tựa hồ không chịu nổi áp lực chỉ khoảnh khắc sau đã biến mất.
Thấy thế Tiêu Lang Hiên mừng rỡ, thân hình vừa động toàn lực thi triển tốc độ chạy ra ngoài.
- Ha ha, Tiêu Lang Hiên, ngay cả một trận chiến chân chính cũng không dám, còn dám gọi là đã tung hoành nhiều năm, nguyên lai ngươi lấy việc chạy trốn mà nổi danh sao?
Tiếng cười to làm trong lòng Tiêu Lang Hiên trầm xuống, nhưng hiện tại hắn đã không còn chiến ý, thực lực cùng thủ đoạn hiện tại của Thần Dạ đã làm hắn cảm thấy trái tim băng giá, chính hắn cũng tin tưởng với cảnh giới của mình thật không khả năng chiến thắng.
- Tiểu vương bát đản, sẽ có một ngày lão phu cho ngươi vĩnh viễn nhận được tra tấn!
Trong lòng thầm mắng, chỉ khoảnh khắc hắn cảm giác mình thoát khỏi khí cơ của đối phương tập trung, tốc độ nhất thời tăng hơn rất nhiều.
- Xuy!
Không gian đột nhiên run lên, Tiêu Lang Hiên đột nhiên dừng lại, hắn rõ ràng cảm ứng được trong hư vô phía trước có một đạo thanh mang đã hóa thành mũi tên nhọn phá không mà đến!
Tốc độ mũi tên cực nhanh, nhưng trong lòng Tiêu Lang Hiên không lo lắng, chỉ cần không bị trói buộc hắn tin tưởng muốn chạy trốn vẫn có thể làm được.
Bởi vậy Tiêu Lang Hiên không chút nghĩ ngợi, thân ảnh phóng lên cao.
- Bồng!
Tiêu Lang Hiên vừa bay lên, một bảo tháp như ngọn núi hung hăng áp xuống, hắn không cảm nhận được lực lượng mạnh bao nhiêu, nhưng hắn không thể né tránh, hơn nữa quang hoa bắt đầu phát ra hấp lực cường đại muốn hút hắn đi vào.
- Hàn Nhật Xạ Nguyệt Tiễn, Tam Tên Phá Thương Khung!
Sau khi đạt tới cảnh giới hoàng huyền, Thần Dạ rốt cục tùy tâm sở dục thi triển vũ kỹ cường đại kia.
Sắc mặt Tiêu Lang Hiên đại biến, hắn cảm nhận được mũi tên đang bay tới khác hẳn mũi tên trước đó.
- Phệ Xà Ma Thương!
Tiêu Lang Hiên gầm lên, huy động trường thương trong tay, hắc sắc ảnh tử bao trùm, chỉ một thoáng hắc ảnh phóng lên cao cơ hồ che phủ cả không trung, uy thế khổng lồ chính là thực lực chân chính của Tiêu Lang Hiên.
Tiêu Lang Hiên trôi nổi ngay trung ương hắc mạc, lúc này trường thương trong tay điểm vào hư không, trực tiếp làm không gian chung quanh hiện ra từng vòng gợn sóng, thanh âm rít gió bén nhọn không ngừng nổ vang.
- Phá!
Theo tiếng quát chói tai vang lên, thân hình Tiêu Lang Hiên dung nhập vào trong hắc mạc, hắc mạc khổng lồ cấp tốc khởi động, một đạo thương mang dài trăm trượng bắn ra đâm thẳng ra ngoài.
Trên thương mang như hiện ra một đầu hắc xà thật lớn, cự xà ngửa mặt gào thét, không gian lâm vào chấn động.
- Oanh!
Chỉ một thoáng vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, không gian vặn vẹo, một khe hở không gian khổng lồ rất nhanh lan tràn.
- Bồng bồng!
Khi khe hở lan tràn tới cuối, hai đạo thanh âm nổ mạnh lại vang vọng lần nữa, Thần Dạ hừ một tiếng, thân ảnh bật lui trở về, khóe môi hiện lên tia vết máu.
Ngay khi Thần Dạ bật lui trở về, mũi tên ở sau lưng Tiêu Lang Hiên đã đâm thẳng vào hắc mạc, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tản ra ngũ thải quang hoa bao trùm hắc mạc kia.
- Ah!
Một tiếng thét thê lương vang vọng, năng lượng ba động bùng phát, đem hắc mạc xé rách, thân thể Tiêu Lang Hiên bị bảo tháp trấn áp không ngừng rơi xuống.
Khí tức của hắn đã uể oải hơn rất nhiều, hiển nhiên đã bị thương.
Nhìn Tiêu Lang Hiên đã bị thương, Thần Dạ cười lạnh, không còn chút chần chờ thao túng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp tràn ra lực lượng cường đại bao trùm xuống.
- Luyện!
Dù Tiêu Lang Hiên muốn phản kháng nhưng vẫn bị lực lượng hút tới.
Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đáng sợ như thế, chỉ cần tu vi cùng cấp với Thần Dạ, một khi bị thương muốn thoát khỏi trói buộc của nó cũng phải có hồn nguyên chi bảo cường đại khắc chế, đáng tiếc thần vật như vậy thế gian không nhiều, Tiêu Lang Hiên còn chưa có tư cách đạt được.
Ngay khi bảo tháp trói buộc Tiêu Lang Hiên, bổn mệnh hồn phách cùng Thần Dạ cùng động, thế công cường đại khóa chặt Tiêu Lang Hiên, chỉ khoảnh khắc vang lên tiếng động kinh thiên, Tiêu Lang Hiên lập tức bị hung hăng đánh trúng.
Lúc này nếu không có lực lượng bảo tháp trói buộc, thân thể Tiêu Lang Hiên đã giống như mất đi khung xương, mềm nhũn gục xuống.
Thần Dạ phi thân tới trước, thu lấy đầu cùng hồn phách của Tiêu Lang Hiên, lại hướng Ưng Giản yếu tắc lao đi nhanh như chớp.
Chỉ khoảnh khắc sau tận sâu trong hư không bạch quang chói mắt hóa thành quang điện, mạnh mẽ phá vỡ đám người Tiêu Lang Anh vây công, truy theo Thần Dạ, chỉ tích tắc đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Truy!
Tiêu Lang Anh làm sao buông tha thần vật như thế, mỗi người đều gia tăng tốc độ rất nhanh đuổi theo.
- Đại ca!
Mấy phút sau thanh âm Tiêu Lang Đoạn đột nhiên kêu lớn, mọi người nhìn lại, ở phiến đất trống bên dưới có vài cỗ thi thể rải rác, thậm chí có hai cỗ thi thể không đầu.
- Ai, là ai, rốt cục là ai? Ah!
Thanh âm tiếng gào thét thê lương như lệ quỷ, Tiêu Lang Anh điên cuồng kêu to:
- Triệu tập mọi người, ngày mai lập tức tấn công Ưng Giản yếu tắc, lão phu phải làm cho bọn hắn chôn cùng huynh đệ cùng con của lão phu!
- Tiêu huynh...
- Ta nói lập tức, lỗ tai các ngươi đều điếc hay sao?
Tiêu Lang Anh quát chói tai:
- Không lột da rút gân bọn hắn, Tiêu Lang Anh này thề không làm người!
Khi cửa lớn thật dày của Ưng Giản yếu tắc mở ra, thanh âm tiếng chân nặng nề dồn dập vang vọng.
- Thần Dạ!
- Thần Dạ huynh đệ!
← Ch. 0987 | Ch. 0989 → |