← Ch.0073 | Ch.0075 → |
Đột nhiên, loạn thạch bay tứ tung, một bóng người phá vỡ dung nham trùng trùng điệp điệp, phóng lên trời, sau đó lảo đảo rơi xuống đất, Thần Luân cường giả này sắc mặt sợ hãi, tựa hồ bị chiến đấu trong nội bộ núi lửa dọa đến điên rồi, điên cuồng gầm rú:
- Chết rồi, đều chết hết...
Người này một bên gầm rú, một bên giống như nổi điên chạy ra Dược Vương thành, đi xa mà đi.
Lại có một đạo nhân ảnh lao ra núi lửa, là Tề vương phủ Tề vương, quần áo rách nát, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã không có thong dong bá khí nguyên lai, vừa rơi xuống đất, lập tức lấy tay một trảo, đem Tề vương thế tử Tề Phong trong Dược Vương thành nắm trong tay, sau lưng vù một tiếng triển khai một đôi ưng dực, bay lên không trung, quát:
- Bên trong có một yêu nữ luyện đan, cùng chúng ta phát sinh xung đột, sát nhân không đếm được, ngay cả ba vị hoàng thúc của Hoàng thất đều bị nàng một quyền đánh chết, nơi đây không nên ở lâu, đi mau!
Trong hỏa sơn, động tĩnh càng thêm kịch liệt, rõ ràng là Thần Thông cấp bậc cường giả giao thủ, sau một lúc lâu, đột nhiên chỉ thấy mặt đất hở ra một cao điểm dài đạt trăm trượng, uốn lượn như rồng, dĩ nhiên là một đầu Giao Long bị sinh sinh đập tiến vào trong nham thạch!
Thần Thứu Yêu Vương cạc cạc cười to, một bộ nhìn có chút hả hê, kêu lên:
- Tốt, tốt! Tiêu Hủy kia cũng ăn thiệt thòi lớn, đường ta không cô độc!
Bành!
Nham thạch nổ tung, một đầu Giao Long khổng lồ dài đến trăm trượng bay lên không, một bên ho ra máu một bên hốt hoảng bay đi.
Lập tức, Cảnh Đức hoàng đế cũng lao ra mặt đất, thương thế so với Tiêu Hủy còn muốn nghiêm trọng, sau khi rơi xuống đất vậy mà không cách nào đứng dậy, vội vàng cao giọng nói:
- Tiền bối, chúng ta vô tình mạo phạm, cho dù tiền bối ở đó luyện đan, chúng ta cũng tuyệt không dám quấy rầy lần nữa!
Trong mắt Nhạc Thế Đình tinh quang lóe lên, cùng mấy vị lão giả trong Dược Vương phủ hoành thân ngăn ở trước người Cảnh Đức hoàng đế, đề phòng người trong núi lửa kia.
Trong núi lửa truyền đến một tiếng hừ nhẹ, không có tiếp tục ra tay, lúc này Cảnh Đức hoàng đế mới nhẹ nhàng thở ra, giãy dụa đứng dậy, hướng trong núi lửa chắp tay, khép nép nói:
- Tiền bối, vãn bối tạm thời cáo lui.
Đường đường vua của một nước, tu thành Thần Thông ngũ trọng cường giả, vậy mà hướng người chắp tay thi lễ, ăn nói khép nép, có thể thấy được Giang Tuyết cho Cảnh Đức hoàng đế trùng kích là to lớn bực nào!
Trận chiến bên trong hỏa sơn ấy, đem kiêu ngạo của vị hoàng đế này đánh cho không còn sót lại chút gì, đánh cho hắn nhận thua, đánh cho hắn chịu nhục!
Giang Nam không khỏi tâm trí hướng về, cúi đầu nhìn xem hai tay của mình, lẩm bẩm nói:
- Ta khi nào mới có bá khí như vậy...
Bá khí, dùng để hình dung một vị nữ tử như Giang Tuyết, tựa hồ có chút quá rồi, nhưng mà Giang Tuyết đánh chết rất nhiều Thần Luân, Thần Thông cường giả, trọng thương Tiêu Hủy Yêu Vương, trọng thương Cảnh Đức hoàng đế, cử động lần này, hoàn toàn chính xác có thể nói là bá khí!
Thần Luân cường giả, Thần Thông cường giả, gần đây mắt cao hơn đỉnh, nhưng ở bên trong hỏa sơn, lại như cắt cỏ giết chết một mảng lớn, Kiến Vũ quốc có thể nói là nguyên khí đại thương.
Bọn người Nhạc Thế Đình cũng không khỏi rùng mình một cái, âm thầm may mắn:
- May mắn Dược Vương phủ ta không có nhảy vào trong lò đan núi lửa...
Nếu bọn họ cũng nhảy vào bên trong hỏa sơn, Dược Vương phủ thế tất sẽ lọt vào đả kích ngập đầu y hệt, vừa mới thoát ra lò đan núi lửa chỉ có rải rác mấy người, Mộc vương, Lộ Hầu gia kể cả rất nhiều đại yêu cấp bậc Thần Luân, thậm chí ngay cả rất nhiều Thần Thông cường giả còn lại của Vương phủ, cũng tất chết ở bên trong hỏa sơn.
Một trận chiến này, cường giả đạt trình độ cao nhất Kiến Vũ quốc cơ hồ bị một mẻ hốt gọn, chỉ có Dược Vương phủ thực lực đạt được bảo toàn.
Hô!
Đột nhiên, một đầu Bạch Hạc hình thể cực đại triển khai hai cánh vừa thu lại, từ không trung đáp xuống, rơi vào trước người Cảnh Đức hoàng đế, Tô Triệt vội vàng từ trên bảo liễn nhảy xuống, nâng Cảnh Đức hoàng đế, thấp giọng nói:
- Phụ hoàng, hiện tại trở lại kinh thành sao?
Cảnh Đức hoàng đế chậm rãi lắc đầu, truyền âm nói:
- Hiện tại vẫn không thể ly khai, nếu trẫm ly khai, chính là nói cho người trong thiên hạ biết trẫm bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thế tất sẽ để cho những người kia khởi dị tâm, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, tất nhiên sẽ có người ở trong nửa đường hạ sát trẫm. Trẫm không đi, bọn hắn ngược lại không dám có chỗ dị động. Triệt nhi, trẫm liền ở lại trong hành cung Dược Vương phủ, thừa cơ chữa thương, thiên hạ quần hùng tất nhiên sẽ trước tới thăm, muốn nhìn một chút trẫm hư thật, chỉ cần đi qua cửa ải này, giang sơn Tô gia ta liền vững chắc như trước.
Tô Triệt liên tục gật đầu, nâng hắn đi vào hành cung rách nát không chịu nổi.
Đột nhiên, thanh âm của Giang Nam từ đằng xa truyền đến:
- Nhị hoàng tử, Nhạn Minh Cung của ngươi, chẳng lẽ không muốn lấy về sao?
Trong nội tâm Tô Triệt cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Nam cầm Nhạn Minh Cung trong tay xa xa nhìn tới. Trong mắt Cảnh Đức hoàng đế tinh quang lóe lên, có chút không vui nói:
- Triệt nhi, Nhạn Minh Cung như thế nào sẽ rơi vào trên tay người ngoài?
Tô Triệt nghe được tức giận trong giọng nói của hắn, không khỏi rùng mình một cái, sợ hãi không dám trả lời.
Nhạc Thế Đình cùng mấy vị lão giả của Dược Vương phủ liếc nhau, trong nội tâm không khỏi vì Giang Nam âm thầm sốt ruột, Cảnh Đức hoàng đế bị người nọ bên trong núi lửa đánh thành trọng thương, chết ba vị hoàng thúc, rõ ràng đang đứng ở nổi nóng, Giang Nam hết lần này tới lần khác nhảy ra, rõ ràng là đụng vào mũi thương.
- Triệt nhi, sau này ta sẽ xử phạt con sau!
Cảnh Đức hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Giang Nam, thản nhiên nói:
- Hôm nay có tiền bối cao nhân ở đây, trẫm không tốt dùng lớn áp nhỏ, ngươi đem Nhạn Minh Cung đưa tới, trẫm thứ cho ngươi vô tội, ngươi liền có thể lui xuống.
Sắc mặt Nhạc Thế Đình uy nghiêm, liên tục hướng Giang Nam nháy mắt quát:
- Giang thế chất, còn không tạ chủ long ân?
- Tạ chủ long ân? Ta cũng không phải con dân Kiến Vũ quốc, tạ chủ long ân cái gì? Nói sau, đồ vật đến tay ta, há có đạo lý trả lại?
Giang Nam lắc đầu cười nói:
- Cảnh Đức bệ hạ, niệm tình ngươi là phụ thân Tô Hoảng, mà ta cùng Tô Hoảng là hảo hữu tri giao, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Việc này cùng ngươi không quan hệ, Tô Triệt năm lần bảy lượt phái người giết ta, hôm nay ta bắn hắn một tên, nếu hắn có thể tiếp ta một mũi tên mà bất tử, những chuyện khác ta liền không truy cứu nữa.
Trong lòng Nhạc Thế Đình không khỏi giật thót, âm thầm dậm chân, Giang Nam đang ở trước mặt Cảnh Đức hoàng đế nói dùng Nhạn Minh Cung bắn chết ái tử của hắn, thật sự quá cuồng vọng, quả thực có thể nói hung hăng càn quấy vô biên rồi!
Trong nội tâm Cảnh Đức hoàng đế giận dữ, đột nhiên lắc đầu bật cười nói:
- Tiểu tử thật to gan, ngươi cho rằng trẫm thân thụ thương nặng, chính là hổ lạc đồng bằng, có thể tùy ý ngươi khi dễ sao? Trẫm cho ngươi giao Nhạn Minh Cung sau đó lui ra, chính là cho ngươi ân điển, ngươi nên thiên ân vạn tạ! Ngươi nếu không chừng mực mà nói, hôm nay trẫm liền cho ngươi đầu người rơi xuống đất!
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, toàn thân khẽ động, tám vạn cân thần lực bộc phát, sinh sinh đem Nhạn Minh Cung kéo ra hơn phân nửa, thản nhiên nói:
- Bệ hạ kính xin nhường một chút, miễn áu tươi của lệnh lang dính đến trên người của ngươi.
Sắc mặt Cảnh Đức hoàng đế đột nhiên trầm xuống, hổ thân thẳng tắp, cười ha ha nói:
- Tốt! Trẫm liền đứng ở chỗ này, nhìn xem ngươi như thế nào đang ở trước mặt trẫm, một mũi tên bắn chết thái tử Kiến Vũ quốc ta!
Tô Triệt nghe vậy, không khỏi vừa mừng vừa sợ, Cảnh Đức hoàng đế ở trước mặt mọi người nói hắn là thái tử Kiến Vũ quốc, không thể nghi ngờ là xác định thân phận thái tử của hắn, thật sự là để cho hắn mừng rỡ.
- Đã như vầy, như vậy bệ hạ phải trọng lập một thái tử, thậm chí nói không chừng ngay cả giang sơn Kiến Vũ quốc của ngươi cũng muốn khó giữ được rồi.
Sắc mặt Giang Nam cũng trầm xuống, thấp giọng quát nói:
- Thần Thứu, ai dám ngăn cản mũi tên của ta, ngươi liền giết cho ta!
Thần Thứu Yêu Vương mừng rỡ, đứng ở đầu vai của hắn cạc cạc cười quái dị:
- Vừa rồi đại chúa công ra tay quá nhanh, không có thể để cho ta ăn mấy người, hiện tại rốt cục có thể ăn thống khoái!
- Thần Luân cấp đại yêu?
Lúc này Cảnh Đức hoàng đế mới chú ý tới Thần Thứu Yêu Vương trên đầu vai Giang Nam, khẽ nhíu mày, cười lạnh nói:
- Nguyên lai cái này là ngươi dựa vào, có được một đầu Thần Luân cấp đại yêu làm chỗ dựa, khó trách dám nói lớn không ngượng như thế. Bất quá chỉ là Thần Luân cấp đại yêu, còn muốn ở trước mặt trẫm làm càn? Hạc công, ngươi đi đánh chết đại yêu kia cho ta!
Đầu Bạch Hạc hình thể to như voi kia đi ra, mặt mày hẹp dài, nhìn thẳng Giang Nam, kêu lên:
- Tô Triệt, nguyên lai ngươi để cho ta giết người nọ, chính là tiểu tử này, khó trách hắn có thể cướp lấy Nhạn Minh Cung, nguyên lai có một đầu đại yêu cho hắn chỗ dựa! Giết một đầu Thần Luân đại yêu so với năm đôi đồng nam đồng nữ hơi thấp, ta muốn ăn mười đôi đồng nam đồng nữ!
Trong nội tâm Tô Triệt đại định, cười nói:
- Hạc công, ta nguyên lai đã từng nói qua, chỉ cần ngươi giết hắn, muốn ăn bao nhiêu đồng nam đồng nữ đều tùy ngươi, bổn vương một lời đã nói ra, liền tuyệt sẽ không nuốt lời!
Bạch Hạc đại hỉ, rít gào không dứt, chấn động hai cánh, lập tức như là nhấc lên một hồi vòi rồng, yêu khí tràn ngập, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, như thiểm điện hướng Giang Nam đánh tới, kêu lên:
-Ta ăn trước đầu đại yêu này, sau đó lại ăn tươi tiểu tử kia!
Tô Triệt cười khẩy nói:
- Giang Tử Xuyên, bổn vương đứng ở chỗ này, nhìn xem ngươi làm sao có thể bắn chết ta!
- Đây là ngươi muốn chết!
Giang Nam đối với Bạch Hạc cấp tốc bay tới làm như không thấy, chân khí tuôn ra rót vào bên trong Nhạn Minh Cung, một đạo tiễn mang ở trong cung thân hình thành, càng ngày càng sáng, tên quang lóe lên phát ra một tiếng nhạn minh, nhanh như tia chớp về phía trước vọt tới.
Ông!
Tên quang chấn động, càng ngày càng thô, càng lúc càng lớn, nhấc lên kình phong thậm chí đem mặt đất Dược Vương thành từng khối tảng đá lớn chấn đến nát bấy, tên quang bay đến một nửa lộ trình đã cỡ khoảng chén ăn cơm, hào quang sáng chói, như một đạo lưu tinh, mau lẹ vô cùng!
- Xú tiểu tử, ở trước mặt Hạc công ta còn dám làm càn, rõ ràng không đứng đấy chờ chết, thật sự dám bắn ra một mũi tên!
Đầu Bạch Hạc hình thể cực đại kia rít gào một tiếng, đón tên quang bay tới, lạnh lùng nói:
- Ta liền trước thu tên khí của ngươi, lại đến ăn ngươi!
Nó lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ cảm thấy Thiên Không tối sầm, một bóng mờ vô cùng khổng lồ đem nó bao phủ, Bạch Hạc gấp rút ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mầu xanh đầy trời, một cái móng vuốt dữ tợn sắc bén dò xét xuống, giống như diều hâu bắt gà con đem nó chộp vào bên trong móng vuốt, nhẹ nhàng sờ, đầu Bạch Hạc Thần Luân cấp này kêu thảm một tiếng, bị sinh sinh niết đoạn tất cả cốt cách, chết thảm tại chỗ!
Thần Thứu Yêu Vương trên đầu vai Giang Nam giờ phút này đã hiện ra nguyên hình, hai cánh mở ra nổi giữa không trung, cánh chim khoảng chừng vài mẫu, một trảo liền trảo chết Hạc công, ném vào trong miệng, rắc rắc một hồi ăn liên tục, nuốt vào bụng.
Đầu Yêu Vương này hung tính đại tác, ánh mắt lợi hại, gắt gao nhìn thẳng mũi tên kia của Giang Nam, cười quái dị nói:
- Chủ công nhà ta nói, ai dám động đến mũi tên của hắn, liền để cho lão tử ăn, lão tử ngược lại muốn nhìn, hoàng đế ngươi có dám động hay không!
Đạo mũi tên này nhanh tuyệt luân, trong chớp mắt liền bắn tới trước mặt Tô Triệt chừng ba trượng, trong mắt Cảnh Đức hoàng đế tinh quang lóe lên, đang muốn một ngón tay điểm ngừng mũi tên này, để ũi tên trở về bắn chết Giang Nam, nhưng chứng kiến phía trước đột nhiên hiện lên Thần Thứu Yêu Vương ở giữa không trung, trong nội tâm không khỏi kinh hãi, sinh sinh kiềm chế xúc động ra tay.
Dùng thực lực của hắn, cho dù là dưới tình huống trọng thương, muốn ngăn cản mũi tên này của Giang Nam cũng là dễ dàng, nhưng mà đột nhiên xuất hiện Thần Thứu Yêu Vương liền để cho trong lòng của hắn sợ hãi, không dám ra tay.
Nếu là thời kì bình thường, hắn tự nhiên không sợ Thần Thứu Yêu Vương, dù sao hắn chính là Thần Thông lục trọng cường giả, tu vi thậm chí ở phía trên Thần Thứu Yêu Vương, nhưng hôm nay hắn bị Giang Tuyết trọng thương, nếu cường hành động thủ, tất nhiên sẽ bị đầu Thần Cưu này đánh chết tại chỗ!
Ba!
Tiếu dung trên mặt Tô Triệt không rơi, một mũi tên này của Giang Nam đã xuyên thủng bộ ngực hắn, lục phủ ngũ tạng đều bị tên khí bắn nát bấy, sau ngực nổ tung, xuất hiện một đại động máu huyết đầm đìa!
Trên mặt Tô Triệt lộ ra biểu lộ nghi hoặc, cúi đầu nhìn ngực, lại ngẩng đầu hướng Cảnh Đức hoàng đế nhìn lại, vẻ mặt nghi vấn, lẩm bẩm nói:
- Phụ hoàng, ngươi như thế nào không cứu ta...
Phù phù.
Hắn ngã trên mặt đất.
Trên mặt Cảnh Đức hoàng đế không đành lòng, không nhìn tới thi thể của hắn, trong nội tâm yên lặng nói:
- Nếu trẫm ra tay, ắt gặp hắn hại, Kiến Vũ quốc ta liền đúng như tiểu tử này nói, giang sơn khó giữ được rồi... Triệt nhi, ngươi yên tâm, sau khi thương thế trẫm khỏi hẳn, nhất định sẽ báo thù cho ngươi, đem tiểu tử này bầm thây vạn đoạn!
- Tô Triệt, ngươi năm lần bảy lượt trêu chọc ta, sớm đã làm ta phát bực, thật đúng là đã cho rằng ta giết không được ngươi?
Giang Nam thu đi Nhạn Minh Cung, hướng Cảnh Đức hoàng đế chắp tay nói:
- Đa tạ bệ hạ thành toàn, bệ hạ bo bo giữ mình, tiểu chất rất cảm kích, tự nhiên sẽ không làm khó bệ hạ.
Vẻ mặt Thần Thứu Yêu Vương không cam lòng, gắt gao nhìn thẳng Cảnh Đức hoàng đế, cả giận nói:
- Tiểu tử, vì sao vừa rồi ngươi không ra tay cứu con của ngươi? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi vậy mà trơ mắt nhìn xem con của mình bị bắn chết, rõ ràng còn thờ ơ, cái gì cẩu hoàng đế, heo chó không bằng, làm hại lão tử không thể giết cái thống khoái!
← Ch. 0073 | Ch. 0075 → |