← Ch.2375 | Ch.2377 → |
Thái Ất Tiên Quân cố ý vô tình hỏi:
- Vạn Chú đạo hữu, đại thần thông chú sát của ngươi có thể thi triển mấy lần?
- Ba lần.
Giang Nam cười đáp:
- Mới rồi ta hù hai đạo hữu thôi. Ta chỉ có thể thi triển chú sát đại té ba lần, không giết được mười người. Bây giờ ta còn sót lại pháp lực đủ để giết một người, nhân vật cỡ như hai đạo hữu thì ta không chú sát nổi, tối đa khiến hai vị nhức đầu.
Thái Ất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ liếc nhau, vừa sợ vừa nhẹ nhõm. Sợ là thần thông giết người của Giang Nam đúng là lợi hại, làm hai người khó thể đề phòng. Nhẹ nhõm là Giang Nam chưa cường đại đến mức biến thái.
Thái Ất Tiên Quân khen ngợi:
- Thần thông chú đạo quả nhiên lợi hại, nếu Vạn Chú đạo hữu lên đẳng cấp Tiên Quân thì chúng ta cũng sẽ sợ ngươi ba phần. Đạo hữu đến thật tình cờ, ta mới đến gặp Mông Tốn Đạo Chủ, nhận được một tin kinh người.
Mông Tốn Đạo Chủ cười nói:
- Vạn Chú đạo hữu thật tốt số, ngươi vừa đến mảnh đất bỏ hoang, chưa bị nhốt ở vùng khỉ ho cò gáy này mấy ức năm đã có hy vọng đi ra.
Giang Nam hơi thay đổi sắc mặt, vui vẻ hỏi:
- Không lẽ thái Ất đạo hữu có cách rời khỏi đây?
Thái Ất Tiên Quân cười nói:
- Vạn Chú đạo hữu, xin hãy gọi ta là Thái Nhất. Vì hai sư tôn Tiên Đế, Tiên Tôn nói cái tên của ta quá bá khí, sợ ta không chịu nổi nên sửa thành Thái Ất. Bọn họ đã lưu đày ta đến chỗ quái quỷ mảnh đất bỏ hoang này thì tình cảm sư đồ cũng đứt, ta đổi về tên cũ, trở về bộ mặt thật của mình.
Giang Nam gật gù.
Thái Nhất Tiên Quân cười nói:
- Ta được tin tức liên quan cách rời khỏi mảnh đất bỏ hoang, nhưng muốn đi còn cần đạo hữu giúp dỡ.
Giang Nam vui mừng, nghi hoặc hỏi:
- Hai vị đạo hữu, ta giải quyết Đông A, biết từng có hai người từ bên ngoài vào mảnh đất bỏ hoang, nhưng hai người kia cũng không thể tìm được đường ra ngoài và đã mất tích, không biết rơi vào tay ai. Các người nói đường rời đi ý chỉ hai người này sao?
Thái Nhất Tiên Quân thản nhiên nói:
- Vạn Chú đạo hữu đang nói đến hai người kia là Bỉ Ngạn, Càn Khôn bây giờ là môn hạ của Tổ Cừ. Đúng là hai người kia không biết đường rời đi, ta nhận được tin hai Cổ Thần Kim Đồng, Ngân Đồng đã rời khỏi mảnh đất bỏ hoang nay quay về, muốn rời nơi đây cần bắt tay từ bọn họ.
Mông Tốn Đạo Chủ lạnh lùng cười:
- Bên cạnh Kim Đồng, Ngân Đồng có cao thủ, ta đã dùng thần kính điều tra, là Đại Diễn Cổ Thần. Bây giờ Đại Diễn sắp đến cảnh giới Thiên Quân, rất lợi hại.
Thái Nhất Tiên Quân cười nói:
- Nên phải giải quyết Đại Diễn, cướp Kim Đồng, Ngân Đồng đi, cần nhờ Vạn Chú đạo hữu giúp sức.
- Giải quyết Đại Diễn?
Giang Nam kêu khổ, thầm nghĩ:
- Chờ đến trước mặt Đại Diễn, tên đó nói ra lai lịch của ta, sợ là người đầu tiên các ngươi xử lý sẽ là ta.
- Lần trước ta giả làm Đông A bị chọc thủng một lần, chuyến này giả làm Vạn Chú nếu lại bị vạch trần, mất mặt là chuyện nhỏ, quan trọng là đại sư huynh Tiên giới hay Mông Tốn Đạo Chủ đều không dễ chọc. Bị Đế và Tôn, Bất Không nhốt tại đây không ai là người tốt.
- Hay khi bị vạch trần, ta sẽ cười to nói với họ mình là Vạn Vật Đạo Tổ? Ta thay đổi thái độ xoành xoạch, vô sỉ rất hợp phong cách Vạn Vật Đạo Tổ. Hình như không được, đám đó sẽ không cho ta cơ hội lần thứ ba. Dù ta đúng là Vạn Vật Đạo Tổ cũng sẽ bị bọn họ làm thịt.
Mông Tốn Đạo Chủ nhìn Giang Nam, cười hỏi:
- Hay Vạn Chú đạo hữu sợ?
Giang Nam cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Mặt Giang Nam vặn vẹo làm Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân rùng mình.
Giang Nam cười nham hiểm:
- Ta mà sợ? Đại Diễn chỉ là một hậu bối, anhĩ ranh. Nếu là kiếp trước ta ở đỉnh cao thì 20 nhỏ yếu như thế ta nhắm mắt có thể giết ba, năm tên.
Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân nhìn nhau, thầm nghĩ:
- Vạn Chú đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ hiểm độc lại hay giả bộ từ bi. Vạn Chú âm hiểm như con rắn độc.
Giang Nam hung tợn làm Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân nổi tiếng ác ôn cũng hắn run.
May mắn thực lực tu vi của Giang Nam kém xa bọn họ, hai người tự tin có thể khống chế hắn. Để 'Vạn Chú Đạo Quân' thích giết chóc nổi điên không chừng giết luôn hai người.
Người bị lưu đày đến mảnh đất bỏ hoang không ai là kẻ nhân từ dịu dàng, toàn là ma đầu làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, tuy tiện giết một người không là kẻ hiền lành.
Khánh Huy Đạo Nhân, Lôi Uyên bị Giang Nam chú sát cũng là người tội ác chồng chất. Đông A Đạo Nhân từ khi khai thiên tích địa đã huyết tế sinh linh, nuôi nấng ác thú động uyên khắp nơi.
Kim Đồng Cổ Thần, Ngân Đồng Cổ Thần gợi ra quyết chiến cuối cùng giữa Cổ Thần và tiên nhân. Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ cũng không phải thỏ trắng nhỏ, âm thầm cảnh giác, mưu tính với Vạn Chú Đạo Quân giả.
Có thể sống trong mảnh đất bỏ hoang, mỗi người không dễ chọc.
Mắt Mông Tốn Đạo Chủ lóe tia sáng thầm nghĩ:
- Sớm nghe nói Vạn Chú là một kẻ điên có khí chất nghệ thuật gia, bây giờ gặp quả nhiên bất phàm. Người này có thể uy hiếp chúng ta nhờ hai bản lĩnh. Một là kiếp quang, một là chú sát đại tế, nhưng cũng chỉ là uy hiếp.
- Bản lĩnh của hắn chưa đủ lấy mạng chúng ta.
Thái Nhất Tiên Quân có cùng suy nghĩ với Mông Tốn Đạo Chủ. Giang Nam thiếu hụt cảnh giới, hắn chỉ là Tiên Vương, Thái Nhất Tiên Quân và Mông Tốn Đạo Chủ là đẳng cấp Tiên Quân. Trước kia Mông Tốn Đạo Chủ là Đạo Quân rớt xuống cảnh giới trung kỳ Tiên Quân, nhưng thực lực gã ngang ngửa với nửa bước Thiên Quân. Cộng thêm lúc trước tiên thiên pháp bảo của mảnh đất bỏ hoang vỡ ra hình thành bất diệt linh quang, thực lực hoàn toàn xứng đáng là nhân vật siêu đẳng.
Thái Nhất Tiên Quân là nửa bước Thiên Quân, cùng đẳng cấp với Đại Diễn Cổ Thần, kiêm tu công pháp của Tiên Đế, Tiên Tôn, tư chất yêu nghiệt kinh thế.
Giang Nam thắng hai người về mặt âm hiểm, hung dữ nhưng thực lực thì chênh lệch rất lớn với Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ.
Mông Tốn Đạo Chủ đứng lên:
- Nếu Vạn Chú đạo hữu cũng tham gia vào liên minh vậy chúng ta hành động đi.
Mông Tốn Đạo Chủ cười nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát càng sớm càng tốt.
Thái Nhất Tiên Quân đứng dậy hùa theo?
- Đúng vậy! Thực lực ba đế Tổ Cừ, Thái Nguyên, Phụng Hạ tuy không bằng chúng ta nhưng ba tên này là dân bản xứ. Chúng ta biết tin Kim Đồng, Ngân Đồng đi rồi quay về chắc chắn không giấu được ba người.
- Tổ Cừ, Thái Nguyên, Phụng Hạ yếu hơn ta và Mông Tốn Đạo Chủ đạo huynh nhưng ba người đó kết minh với nhau, cùng tiến cùng lùi. Nếu Tổ Cừ, Thái Nguyên, Phụng Hạ đi chỗ Đại Diễn cướp Kim Đồng, Ngân Đồng thì sẽ bỏ lại chúng ta ở đây chờ chết, còn ba người chạy ra ngoài tiêu dao sung sướng.
Giang Nam liếm môi, cười gian hỏi:
- Ba đế Tổ Cừ, Thái Nguyên, Phụng Hạ? Ba dân bản xứ kia thật phách lối, ta muốn gặp bọn họ thử.
← Ch. 2375 | Ch. 2377 → |