← Ch.0236 | Ch.0238 → |
Diệp Húc nhìn hai người rời đi, thở phào nhẹ nhõm, Vinh Lâm mang Cung Ngọc Nương đi, quả thực giúp hắn giải quyết một phiền toái lớn.
"Tu vi Vinh Lâm sâu không lường được, với hắn mà nói, đám người Đông Hoàng Mục chỉ là trẻ con chơi trò học làm người lớn, nhưng với ta mà nói, bọn họ là cao thủ chỉ có thể nhìn mà không để đạt đến, đánh giá đi xem, xem một chút bản lĩnh của những tài tuấn đương thời."
Hắn từ trong ngọc lâu bỏ Hùng Bi ra, ngọc lâu bay lên, đứng sừng sững trên đỉnh đầu Hùng Bi, thuận tay đem những vu bảo hỏng mà tên chủ quán chạy trốn kia để lại ném hết vào trong ngọc lâu.
"Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cũng không thể không lấy. Phách Thiên huynh, ta cần ở trong ngọc lâu luyện chế bảo vật, ngươi đi theo hướng kia, tới Cổ Lãng Hải Vực rồi thì báo ta một tiếng!"
Hùng Bi phóng lên cao, tay cầm đại kỳ, đỉnh đầu ngọc lâu, hùng dũng oai phong, tiến đến Cổ Lãng Hải, thầm nghĩ: "Diệp lão gia lại làm gì nhỉ? Nhưng mấy khi lão gia ta ra ngoài thông khí một lần, không bằng nhân dịp đùa giỡn một trận cho thoải mái!"
Hắc hùng giá ngự yêu vân, tốc độ Thiên Yêu Đồ Thánh quyết tuyệt đối không chậm, lập tức vượt qua một đám vu sĩ, nghênh ngang bay ra trước mặt mọi người.
Một cô bé ngơ ngác nhìn con hắc hùng này đi qua người mình, đột nhiên kinh ngạc vạn phần, cả kinh nói: "Tỷ tỷ, mau nhìn! Con hắc hùng này không ngờ đạt được thiên đạo truyền thừa, đạt được một tòa ngọc lâu, hơn nữa là Tịch nhiên đâu suất bạch ngọc lâu bốn tầng, tư chất so với tỷ còn tốt hơn kia!"
Cô gái trẻ tuổi bên cạnh giật mình giương cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn con hắc hùng này, lúng ta lúng túng nói: "Kỳ quái, sư tôn ta trước kia từng nói qua, nguyên thần của yêu tộc khác nguyên thần của vu sĩ, bọn chúng trời sinh không thể kết nối chư thiên. Con hắc hùng này sao lại đạt được thiên đạo truyền thừa..."
Hùng Bi quay đầu lại, chớp chớp mắt, vô tội nhìn các nàng, vù một tiếng bay đi phía trước.
"Một con hắc hùng thật cường tráng, lại mọc hai cánh bên sườn nữa, chẳng lẽ là thượng cổ dị chủng trong truyền thuyết, Hùng Bi, phi hùng?" Một gã vu sĩ có kiến thức rộng rãi, vừa mừng vừa sợ kêu lên.
Hắn liến thoắng, thao thao bất tuyệt nói: "Nghe nói thời thượng cổ, có một vị Thiên đế tên là Viêm Thiên Đại Đế, trong tay có một kiện vu bảo tên Giả Tiên, lại gọi là Thần Nông Xích, đó là dùng cột sống của Hùng Bi luyện chế mà thành, chẳng những có được uy năng cực lớn, hơn nữa có thể nhận ra độc tính bách thảo, tránh được trăm độc! Có bảo vật này, về sau hái dược, rốt cuộc không cần lo sợ sẽ hái nhầm độc dược nữa, thậm chí bách độc bất xâm!"
"Giết con gấu này, rút xương sống, luyện chế dị bảo!" Rất nhiều vu sĩ hết sức vui mừng, tế vu bảo lên, thi triển vu pháp, đánh hướng Hùng Bi.
Hùng Bi trợn mắt nhìn đám vu sĩ này, đại kỳ cuộn một cái, liền đánh vỡ hơn mười kiện vu bảo, để cho vu pháp đánh lên người, đốm lửa văng khắp nơi, mắng ầm ầm: "Dùng Hùng lão gia luyện bảo? Hùng lão gia luyện các ngươi trước!"
Nó rung Thiết Huyết Chiến Kỳ một cái, mặt cờ cuộn lại, trở thành một cây thương lớn, xuy một tiếng đâm chết một gã vu sĩ, nhe răng cười gằn: "Lão gia đánh chết tất cả các ngươi làm phân bón!"
Lại có không ít vu sĩ nghe được lời đòn, thẳng hướng Hùng Bi bên này, kêu lên: "Nghe nói hùng tiên của con gấu này, có thể luyện thành dị bảo Giả Tiên, quả thật là trời ném của phi nghĩa xuống!"
Có người nghe lời đồn bậy, kêu lên: "Cắt rơi hùng tiên, luyện chế bảo bối nào!"
Hùng Bí mí mắt giật giật, cả giận nói: "Không phải là hùng tiên có thể luyện bảo, là cột sống lão gia! Mẹ nó, đừng nói là lão gia tiên, cho dù cột sống cũng không cho các ngươi! Bên ngoài thật nguy hiểm, vẫn là tránh trong ngọc lâu thoải mái hơn..."
Càng lúc có càng nhiều vu sĩ vọt tới, Hùng Bi lẫm liệt không sợ, đại thương trong tay đâm đông đánh tây, dũng mãnh vô cùng, bị mọi người bao vây, vẫn liên sát được mấy người!
Vù.
Ngọc lâu buông lồng chân nguyên xuống, ngăn cản một ít vu bảo và vu pháp uy lực nhỏ lại, khiến nó như hổ thêm cánh, càng không kiêng nể gì.
Một gã vu sĩ thấy thế, vừa mừng vừa sợ, kêu lên: "Con gấu này quả nhiên đạt được thiên đạo truyền thừa, lại có thể trở thành vu sĩ ma đạo!"
"Dị chủng, tuyệt đối là dị chủng!"
Tuy rằng không ít vu sĩ bị Hùng Bi giết chết, nhưng càng có thêm nhiều người vọt tới, trăng sáng lay động trong không trung, còn có không ít người tu vi đã đạt tới Hỗn Nguyên kỳ, sông dài chảy, mãnh liệt không thôi.
Vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, vô luận là tu vi hay thực lực, đều hơn xa vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ, uy lực vu bảo cũng càng hùng mạnh hơn, khiến Hùng Bi vất vả gấp bội.
"Giết hùng đoạt roi!"
Một gã vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ cười ha ha, tế khởi một kiện vu bảo giống như bánh xe, ném tới Hùng Bi.
Đột nhiên, hai con kim xà bay ra khỏi ngọc lâu, tuy rằng tu vi còn thấp, chỉ mới Chân Nguyên kỳ, nhưng hai con kim xà này được một luồng chân nguyên mênh mông tế khởi, lập tức thân hình bành trướng dài đến mấy chục thước, giống như hai con ác giao màu vàng, nhập lại cắt qua, cắt tên cao thủ Hỗn Nguyên kỳ kia thành hai đoạn, uy lực thật kinh người!
Hai con kim xà liên cắt mấy người, đều là cao thủ Hỗn Nguyên kỳ, cuối cùng khiến mọi người hoảng sợ, không dám tiến lên, từ xa tế khởi vu bảo đánh đến, thanh thế thật lớn.
Đột nhiên đỉnh đầu Hùng Bi lại xuất hiện một mặt đại phiên, lăng không bay múa, phần phật, cũng là một mặt Thiên Cổ Bảo Tràng, dựng thẳng trên đầu nó xoay tròn, từng con cổ trùng vàng óng bay ra, chen nhau đánh tới đám người.
Tứ Sí Kim Tàm che khuất bầu trời, giống như châu chấu bay qua, bất kể vu pháp hay vu bảo đều bị những con cổ trùng đó cắn ăn hết, nơi Tứ Sí Kim Tàm đi qua, từng gã vu sĩ biến mất trong hư không, tất cả đều táng thân trong bụng trùng!
Những người khác vội vàng tán đi lập tức, chạy xa được bao nhiêu thì chạy, như gặp phải Ôn thần.
"Một con hắc hùng thật lợi hại, giết cao thủ Hỗn Nguyên kỳ như uống nước vậy, một cắt một người!"
"Con hùng yêu này vũ trang tận răng, chẳng những nuôi hai con kim mãng, lại còn có thể thả cổ giết người, chắc chắn là một lão yêu nghiệt sống không biết bao nhiêu năm! Ngoại trừ cường giả Đan Đỉnh kỳ, chỉ sợ không ai có thể tiêu diệt nó!"
...
Hùng Bi thở hổn hển mấy cái, thu thương mà đứng, cực kỳ oai phong.
Chỉ thấy hai con kim xà kia dần dần thu nhỏ lại, một trái một phải vắt trên đầu vai nó, dương đầu nhìn đám người chạy trốn khắp nơi, trong yết hầu phát ra tiếng gầm như tiếng rồng ngâm.
Thiên Cổ Bảo Tràng hơi run lên, mấy trăm con kim tàm trở về bên người Hùng Bi, xoay quanh đỉnh đầu nó, giống như một mảng mây vàng.
"Cũng may Diệp lão gia ra tay đúng lúc, nếu không bọn khốn kiếp kia thật sự có thể đánh bại ta, u mê để bọn chúng cắt đi hùng tiên..."
Hùng Bi lòng còn sợ hãi, thầm nhủ: "Nhưng Diệp lão gia ngầm ra tay, tế khởi hai con kim màng cùng trăm con tàm trùng, kẻ khác nhìn thấy, lại tưởng là ta tế ra, bỗng dưng thêm uy phong cho Hùng lão gia."
Trong ngọc lâu, Diệp Húc tế khởi Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, chân hỏa vận chuyển, luyện hóa một ngàn năm trăm vạn cân nguyên từ tinh thạch thành tinh châu, đánh nhốt vào trong trận đồ, từng tòa chu thiên trận pháp dần dần hình thành, trận pháp kết lại lẫn nhau, dần dần tiếp cận đến ba trăm sáu mươi lăm tòa trận pháp.
Qua một lúc lâu, hắn cuối cùng đánh nhốt hết tất cả tinh châu vào trong trận đồ, lau mồ hôi trên trán, nhìn thành quả của mình, có chút vui mừng.
"Vừa vặn một tòa trận pháp cỡ trung, ba trăm sáu mươi lăm tòa trận pháp nhỏ, còn thừa một trăm viên tinh châu! Như vậy, ta rốt cuộc có thể thuận lợi đột phá, thành được Hạo Nguyệt rồi!"
Hắn khẽ nhíu mày, lập tức nghĩ đến một nan đề, người khác tiến vào Hạo Nguyệt ky, có lẽ cũng không khó, dù sao có linh mạch chống đỡ, cũng có thể dựa vào ngày thường gom lại, liền có thể bước nhập Hạo Nguyệt kỳ.
Mà hắn, cùng cảnh giới tu vi, so với vu sĩ tầm thường thâm hậu hơn một trăm lần, khi đột phá, cũng khó hơn người khác một trăm lần, càng cần nhiều chu thiên tinh lực mới có thể thành công.
Hạo Nguyệt kỳ đã khó khăn như thế, đợi đến Hỗn Nguyên kỳ, Đan Đỉnh kỳ, Huyễn Đan kỳ, đừng nói trận pháp cỡ trung, chỉ sợ dù là trận pháp cỡ lớn cũng không thể cung cấp đủ tinh lực cho hắn!
"Một tòa trận pháp lớn, cần ba trăm sáu mươi lăm tòa trận pháp cỡ trung, trận pháp cỡ trung, cần ba trăm sáu mươi lăm tòa trận pháp cỡ nhỏ, mà một trận pháp loại nhỏ, lại cần ba trăm sáu mươi lăm viên tinh châu. Mỗi một viên tinh châu nặng tầm trăm cân, nói như vậy, ta cần gần năm tỷ cân tinh thần nguyên từ tinh thạch, mới có thể luyện ra một tấm Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ hoàn chỉnh? Con số này, cũng quá lớn..."
Diệp Húc suy tư nói: "Cho dù ta vơ vét hết bảo vật trong Quan Tinh Phong mang đi đổi tài liệu, chỉ sợ cũng không đủ để luyện ra Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận chân chính!"
Ngoại trừ trận đồ, còn có tinh phiên. Muốn thúc dục toàn bộ uy năng của Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, cần luyện chế ba trăm sáu mươi mặt tinh phiên.
Tài liệu hắn thu được từ Tử Uyển Hiên, chỉ đủ luyện chế một trăm chín mươi tám mặt tinh phiên, hơn nữa hắn phải luyện chế Thái Dương tinh phiên, cũng chỉ có một trăm chín mươi chín mặt, còn thiếu một trăm sáu mươi mặt tinh phiên nữa.
"Nếu chỉ vùi đầu khổ tu trong Hoàng Tuyền Ma Tông, cả đời đừng mong luyện thành tòa đại trận này, tu vi cũng sẽ bị nhốt ở Đan Đỉnh kỳ. Xem ra, ta cần đi lại khắp nơi, cướp đoạt lấy thật nhiều của cải hơn!"
Hắn đứng thẳng dậy, quan sát tầng thứ nhất ngọc lâu của mình, chỉ thấy ngọc lâu hắn trưởng thành vì Tịch nhiên đâu suất bạch ngọc lâu bốn tầng, không gian tầng thứ nhất có ngàn dặm, mênh mông bát ngát.
Hùng Bi thu hút nhiều vu sĩ, giết gấu đoạt bảo, lại khiến hắn tích lũy không ít của cải, tuy nhiêng so với nhu cầu của hắn, chỉ là muối bỏ biển.
"Ngọc lâu của ta, có thể từ từ bố trí một trận, từ dãy núi thế gian chọn ra linh sơn, trực tiếp khuân vào trong ngọc lâu, kiến tạo một thế giới."
Diệp Húc tiến vào không gian tầng thứ hai, chỉ thấy không gian nơi này cũng to như tầng thứ nhất, cũng rộng lớn ngàn dặm. Công Đức Liên Hoa trì nơi đây đã biến thành một hồ nước khổng lồ, Ma Thiên Nhai bên bờ Liên Hoa trì đã biến thành vách đá cao chọc trời, cao không thể với tới, một dòng thác nước lớn, giống như thiên hà, từ trên nhai chảy ầm ầm xuống.
Tác dụng của Công Đức Liên Hoa trì, hắn vẫn chưa tìm hiểu được.
"Ngọc Hoa Dao Trì là hồ nước nuôi dưỡng yêu thú, trước đây Can Sài Giao rất thích tắm rửa trong hồ, tu vi tăng lên nhanh chóng, sau khi Can Sài Giao đi theo Giao đại ca, liền trở thành địa bàn của Hùng Bi. Công Đức Liên Hoa trì, lại có tác dụng gì đây?"
"Lão gia, đã tới Cổ Lãng Hải rồi." Bên ngoài truyền tới tiếng của Hùng Bi.
Diệp Húc cũng không có rời khỏi ngọc lâu, mà là thông qua mắt kép của mấy trăm con Tứ Sí Kim Tàm nhìn đi, chỉ thấy Cổ Lãng Hải cũng có rất nhiều ngọn núi lớn gắn liền cùng một chỗ, hình thành một quần hải đảo, giữa là hải vực trăm dặm, chỉ có một đường vào.
Những ngọn núi đó liền nhau nhấp nhô cao thấp, đứng vững trên mặt biển, độ cao ước chừng cây số, không ít người cùng đến, đứng trên đỉnh núi, nhìn hướng cổ Lãng Hải.
Ầm!
Một ngọn núi lớn đột nhiên bị một cây chiến kích đen thui đảo qua, đỉnh núi dập nát tại chỗ, những vu sĩ đang xem chiến trên đỉnh núi kia gặp họa, lập tức bị uy năng cực lớn của chiến kích đánh chết!
Diệp Húc nhìn Yến Công Thượng miệng hộc máu, chiến kích đột nhiên gãy, thảm hại bay lên Cổ Lãng Hải, chạy trốn hướng xa xa.
"Đông Hoàng tiểu nhi, ngày khác sẽ đấu với ngươi sau!" Hắn ta tuy thua, nhưng giọng điệu vẫn lớn như cũ.
← Ch. 0236 | Ch. 0238 → |