← Ch.0242 | Ch.0244 → |
Không qua bao lâu, Nhạc Đông Dương liền bay ra hơn trăm dặm, bỏ xa Diệp Húc, thầm nghĩ: "Khủng bố, thật sự khủng bố! Không nghĩ tới đệ tử Tinh Cung lại có nhân vật lợi hại như vậy, dung hợp Cửu Đỉnh Vu Hoàng quyết với vu pháp của hắn, phát triển ra vu pháp bá đạo như thế. Cho là trong Đại Phạm Âm Lôi tự của ta, cũng không có mấy vu pháp có trình độ cao thâm như thế..."
"Không đúng!"
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, dừng chân lại, kêu lên: "Không đúng, cực kỳ không đúng! Cửu Đỉnh Vu Hoàng quyết của hắn ta không đầy đủ, sao có thể chứa được lực lượng cuồng bạo như thế? Nếu cửu đỉnh của hắn dung hợp lại một chỗ, chắc chắc sẽ phá nát tại chỗ, không có chút lực công kích nào!"
Hắn thông minh tài trí hơn xa người thường, lập tức hiểu được lúc đó Diệp Húc cũng không nắm chắc là sẽ thắng được mình, chỉ phô trương thanh thế, nếu thật sự động thủ, lấy tu vi thâm hậu của bản thân, thêm cả Liên Hoa Thánh Pháp, hẳn là có thể ngăn cản được tam đỉnh hợp nhất của hắn ta.
"Lấy loại uy năng khủng bố của vu pháp của hắn, tốc độ tiêu hao chân nguyên cũng cực kỳ kinh người, ta lại phong ấn Tinh Đấu trận đồ của hắn, khiến hắn không thể bổ sung chân nguyên, chiến đấu đến cuối cùng, phần thắng của ta vẫn lớn hơn một chút!"
Nhạc Đông Dương quay đầu nhìn về phương hướng Diệp Húc, có chút chần chừ, cuối cùng lắc đầu rời đi, thầm nghĩ: "Ta bị vu pháp của hắn dọa chạy, dù sao khí thế cũng yếu hơn hắn một bậc, hiện giờ nghĩ đến điểm mấu chốt rồi trở lại, cho dù có thắng cũng chẳng hề có thể diện gì cả, còn bị hắn cười nhạo. Ngày khác chờ ta học xong toàn bộ Cửu Đại Chân Ngôn, tự mình lên Tinh Cung, đường đường chính chính đánh bại hắn!"
Trên mặt biển, Diệp Húc tán đi Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu quyết, nhìn Nhạc Đông Dương rời đi: "Lấy tài trí của người này, qua không lâu sẽ hiểu ra, biết là ta phô trương thanh thế. Nhưng lấy sự tự phụ của hắn, hơn phân nửa là không có thể diện để trở lại."
Hắn lẻn vào đáy biển, đánh xuyên qua mạch đất, tìm đến dòng sông dung nham dưới nên đất, tìm được Viêm Dương hồ lô, thu vào trong ngọc lâu, thầm nghĩ: "Đại Phạm Lôi Âm tự đến tột cùng là nơi nào, không ngờ lại có loại vu pháp mạnh như vậy? So với nội tình Hoàng Tuyền Ma Tông ta, chỉ sợ còn thâm hậu hơn, chẳng lẽ là trong chính đạp, tồn tại giống như tam cung kia? Vu pháp của Nhạc Đông Dương cực kỳ tinh diệu, không ngờ phong ấn trận đồ trong mi tâm ta, khiến ta không có bảo vật lợi hại, không cách nào thi triển, chỉ có thể đánh bừa với hắn."
Mi tâm Diệp Húc, một đóa liên hoa ấn đỏ rực che dấu con mắt dựng thẳng, khiến con mắt đó khép kín, không thể phóng thích Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ chứa trong tử phủ.
Đóa hoa sen này là chân nguyên của Nhạc Đông Dương ngưng tụ mà thành, ẩn chứa mấy ngàn phù văn rất nhỏ, tổ hợp cùng một chỗ, dường như là một chỉnh thể, có sinh mạng của chính mình, cực kỳ tinh diệu, không ngừng lấy chân nguyên trên người Diệp Húc bổ sung cho bản thân, khiến uy năng của hoa sen không đến mức cạn kiệt.
Đây là một loại thủ đoạn hàng ma, những cao thủ chính đạo xưa nay đều lấy loại thủ đoạn này, trấn áp tà ma.
Nhưng tu vi Nhạc Đông Dương còn không tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, nếu là tu vi hắn đạt tới đẳng cấp của đám người Yến Công Thượng, hoa sen ra liền có thể phong ấn cả người Diệp Húc.
"Kỳ đến!"
Diệp Húc giơ tay một cái, Thái Dương Tinh Phiên rơi vào trong tay, cây đại kỳ này bị chân nguyên của hắn làm dịu, thu nhỏ lại như kim may, từ từ đâm vào mi tâm, xuyên phá đám hỏa liên hoa kia, mặt cờ hơi hơi triển động.
"Thái Dương chân hỏa, luyện hóa phong ấn!"
Hắn hít một hơi thật dài, lập tức trên mặt cờ trào ra Thái Dương chân hỏa rất nhỏ, thiêu đốt đóa hỏa liên kia, không ngừng luyện hóa phù văn cấu thành hỏa liên, chỉ nghe mi tâm hắn truyền đến tiếng nổ vang lên rất nhỏ, giống như tiếng nến cháy nổ phát ra.
Qua không lâu, phù văn tạo thành hỏa liên bị Thái Dương chân hỏa luyện hóa, đốt sạch, liên hoa ấn trên mi tâm hắn càng lúc càng mờ, cuối cùng biến mất.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, con mắt kia mở ra, lập tức tác động Chu Thiên tinh lực, mênh mông cuồn cuộn hạ xuống, hội tụ vào trong mi tâm của mình.
"Thế gian này, cao thủ xuất hiện lớp lớp, thiên tài xuất hiện lớp lớp, các loại vu pháp nhiều vô kể, nếu lần sau gặp được cao thủ vu pháp như Nhạc Đông dương, ta nên đối kháng như thế nào với phong ấn của hắn?"
Hắn lao ra mặt biển, chỉ thấy xa xa không hề ít vu sĩ bay tới, cũng là nhìn đến dị tượng trên biển, định tới tầm bảo.
Diệp Húc không lưu tâm, bay đi hướng Hoàng Tuyền Ma Tông, thầm nghĩ: "Ta thật quá ỷ lại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ, sau khi trận đồ bị phong ấn rồi, liền có chút bó tay bó chân, này cũng không phải là hiện tượng tốt. Tốt nhất là tìm được một kế sách vẹn toàn, khiến các cao thủ vu pháp khác, không thể phong ấn trận đồ của ta..."
Diệp Húc nhíu mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra đối sách, Đại Chu Thiên Tinh Đấu cấm điển chỉ là cấm pháp tàn thiên, rất nhiều kỹ xảo mấu chốt đều không hề ghi lại.
"Nếu có thể bắt cô nàng Tinh Cung kia, mang theo một cái roi da, cẩn thận tra khảo cô ta, đạt được diệu pháp của Tinh Cung, kia liền vô tư. Đáng tiếc cô ta bản lĩnh so với ta cao minh không biết bao nhiêu, hơn phân nửa là ta sẽ bị bắt, mang theo roi da, cẩn thận tra khảo lai lịch tâm pháp của ta..."
Những vu sĩ chạy đến tầm bảo, từ xa nhìn thấy Diệp Húc rời khỏi mảng hải vực kia, lập tức có người quát to: "Tiểu tử kia đứng lại!"
Diệp Húc làm ngơ, tiếp tục đi hướng bắc.
Rất nhiều vu sĩ đuổi giết đến, có người kêu lên: "Chư vị, kiện bảo vật trong biển kia chắc chắn bị tiểu tử này đoạt đi rồi!"
"Tiểu tử, mau bỏ trọng bảo lấy được từ trong biển ra, tha cho ngươi không chết!"
"Còn dám đi?"
Những vu sĩ đó cho rằng Diệp Húc đã tới trước một bước, cướp bảo vật trong biển đi, vội vàng đuổi theo, lại không biết tình hình khủng bố kia, là dị tượng khi Diệp Húc và Nhạc Đông Dương giao thủ, vu pháp va chạm mà sinh ra.
Có người nhịn không được, từ xa tế khởi vu bảo đánh hướng Diệp Húc, thêm nhiều người nữa thi triển vu pháp, đi vội mười dặm, lấy vu pháp oanh kích Diệp Húc.
Ở Quỳnh Hải hải vực, trước nay đều là nơi vu sĩ giao chiến, xảy ra chuyện giết người cướp của là chuyện quá bình thường, bởi vậy những người này không kiêng nể gì cả.
Hơn mười đạo vu pháp, vu bảo gào thét đánh tới, thanh thế khá lớn.
Nhân Bảo Kim Luân phía sau Diệp Húc dâng lên, bên trong kim luân đen kịt kia Thiên Cổ Bảo Tràng hơi lay động, lập tức hơn trăm con Tứ Sí Kim Tàm gào thét bay ra, một đường gặm qua, tất cả vu pháp vu bảo đều không bỏ qua, bị những con kim tàm đó ăn hết vào trong bụng.
Mấy trăm con kim tàm kia như hổ giữa bầy cừu, xông vào trong đám người đại khai sát giới, trong khoảnh khắc liền có ba năm mười người chết.
Diệp Húc quay đầu nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: "Những người này bản lĩnh không cao, không có đối thủ đáng để chú ý, chỉ tới đưa ta công đức mà thôi. Loại đệ tử danh môn đại phái như Nhạc Đông Dương này, dù sao cũng là số ít, có thể gặp mà không thể cầu được."
Đột nhiên, hai con kim tàm mất cảm ứng, Diệp Húc trong tâm khẽ động, tinh quang trong mắt lóe ra: "Chẳng lẽ còn có cao thủ?"
Ánh mắt hắn quét tới đám người, chỉ thấy những vu sĩ đó loạn hết lên, không có cường giả đặc biệt đáng giá chú ý.
Lại có một con kim tàm mất đi cảm ứng, hiển nhiên là bị người ra tay xử lý, Diệp Húc tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc phát hiện dị trạng, chỉ thấy trong đám vu sĩ có một gã đàn ông trung niên tế khởi một khẩu đan đỉnh, trong suốt như bạch ngọc, trong bình bắn ra một luồng bạch quang, tinh tế như sợi tóc, lại cực kỳ sắc bén, giảo động như linh xà, dường như rất mềm mại.
Người đàn ông trung niên kia tu vi không cao, chỉ mới Hạo Nguyệt kỳ, khẩu dương chi bạc ngọc bảo bình kia dựng trong vầng trăng sáng, bạch quang từ trong trăng bắn ra, dài hơn mười gạo, uốn lượn du động.
Nếu là vu bảo bình thường, vu sĩ Hạo Nguyệt kỳ có thể tế ra sáu bảy dặm, hiển nhiên là bảo bình nặng đến kinh người, lấy tu vi người này, không thể tế ra bảo bình, chỉ có thể đặt trong vầng trăng kia, bảo vệ quanh thân.
Xuy!
Luồng bạch quang xẹt qua, lại cắt đứt một con Tứ Sí Kim Tàm, thân thể kim tàm cực kỳ cứng chắc, được Diệp Húc dùng Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết tế luyện, phòng ngự thậm chí vượt xa vu bảo bình thường, cho dù là vu sĩ dùng chân hỏa đốt, cũng không thể làm chúng nó bị thương một chút nào, không ngờ bị luồng bạch quang kia cắt qua liền giống như đậu phụ vậy!
"Luồng bạch quan gnayf, rốt cuộc là thứ gì nhỉ? Không ngờ sắc bén như thế!"
Diệp Húc tức giận hừ một tiếng, từng khẩu đại đỉnh bay ra, trong đỉnh truyền đến vô số tiếng rồng âm phượng hót, chỉ thấy hàng trong con dị thú thượng cổ từ trong miệng đỉnh bay ra, đủ loại dị thú may lượn trong không trung, gào thét bao phủ những vu sĩ đó.
Diệp Húc đặc biệt chăm sóc người đàn ông trung niên kia, lấy hơn trăm con yêu thú dị chủng nghiền đè lên người hắn ta, tên kia thất kinh, bạch quang cắt qua, lại không chịu được số lượng yêu thú do chân nguyên của Diệp Húc hóa thành quá đông, giết không hết, lập tức bị xé thành mảnh vỡ.
Hắn vừa chết, luồng bạch quang trong bảo bình kia lập tức rút về trong bình, từ giữa không trung rơi xuống.
Diệp Húc giơ tay bắt lấy bảo bình, cánh tay hơi trầm xuống, suýt nữa tuột tay: "Thật nặng!"
Trọng lượng khẩu bảo bình này, quả thực tương đương với một ngọn núi lớn, khó trách người đàn ông trung niên kia không thể tế khởi bảo bình.
Những vu sĩ khác đã bị Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu quyết cùng trăm con kim tàm giết hết, còn có sáu bảy người thấy không ổn, sớm chạy trốn hướng xa xa, tránh thoát một kiếp.
Diệp Húc cũng không đuổi giết đám vu sĩ đó, mà cẩn thận quan sát khẩu bảo bình này, chỉ thấy bảo bình dùng ôn ngọc vạn năm luyện chế mà thành, tính chất cực kỳ cứng rắn.
Nhưng giá trị của ôn ngọc vạn năm cũng không phải vô cùng cao, không được coi là bảo vật đặc biệt thần kỳ.
Diệp Húc nhận thấy, trong bình có một luồng bạch quang chạy khắp nơi, như có sinh mạng.
Tên đàn ông trung niên kia chính là tế khởi luồng bạch quang này, giết kim tàm của hắn mà không tốn nhiều sức.
"Luồng bạch quang này, rốt cuộc là cái gì?"
Diệp Húc lấy Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết tế luyện bảo bình một lần, tâm niệm khẽ động, chỉ thấy luồng bạch quang kia từ miệng bình chậm rãi du ra, hơi hơi lay động.
Hắn giơ tay sờ hướng luồng bạch quang kia, đột nhiên đầu ngón tay truyền đến đau đớn, chỉ thấy đầu ngón tay của mình vừa chạm tới luồng bạch quang này liền bị cắt ra một miệng vết thương, ngay cả nguyên công của hắn cũng không ngăn được!
"Luồng bạch quang này, không ngờ là một khối kim loại!"
Diệp Húc hoảng sợ, vội vàng rút tay về, không dám sờ tiếp nữa: "Khoáng vật có thể luyện chế vu bảo, chia ra làm cửu phẩm, tinh thiết, bách luyện tinh cương, huyền thiết, thiên ngoại huyền thiết, vạn năm huyền thiết, thâm cốc thiết tinh, thiết mẫu vạn năm, kim tinh khí, ngũ hành kim khí. Chẳng lẽ luồng bạch quang này, chính là kim tinh khí? Nhưng mà, luồng bạch quang này quá nhỏ, dù có dài mười một mười hai thước, nhưng có vẻ quá ít đi? Gom lại thành một khối, có khi còn không lớn bằng một giọt nước mưa, kim tinh khí ít như vậy thì có thể làm gì được đây?"
Những bảo vật hắn từng thấy tuy nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại thiên tài địa bảo như kim tinh khí này, loại trọng bảo hiếm có ít, chính là tài liệu luyện bảo vô thượng, dù là đại phái như Hoàng Tuyền Ma Tông, cũng không cất chứa nhiều mấy.
← Ch. 0242 | Ch. 0244 → |