← Ch.0289 | Ch.0291 → |
Loại uy thế này, thậm chí ngay cả Doãn Đạo nguyên và Mộ Dung Sơn đều biến sắc. Trong lòng đánh giá Yến Công Thượng cao hơn mấy phần.
Yến Công Thượng bước tới, khoảng cách với Diệp Húc ngày càng gần. Hắn hai tay cầm chiến kích, giơ lên cao ... mỗi một bước về phía trước, khí thế tăng lên rất nhiều.
Khí thế của hắn ngày càng mạnh, giống như đại dương mênh mông, phát ra sóng biển mênh mông vậy. Mà Diệp Húc lại giống như một con thuyền con trong phong ba bão táp, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị sóng lớn đánh vỡ thành từng mảnh!
Khi Yến Công Thượng còn cách Diệp Húc hơn trăm bước, rốt cuộc khí thế cũng lên tới cực điểm. Một viên mô thai màu đen nhô lên, dung nhập vào bên trong chiến kích.
Cái gọi là mô thái, chính là lấy đan điền làm mô, nguyên đan làm thai. Trong đó có ẩn chứa năng lượng khủng bố vô cùng, đại biểu cho việc tu vi và thực lực càng thêm mạnh mẽ hơn nguyên đan kỳ.
Một vu sĩ mô thai nhất phẩm, cũng đủ để quét ngang một đám cao thủ nguyên đan kỳ.
Sau khi mô thai này dung nhập vào chiến kích, khí thế của Yến Công Thượng lập tức bành trướng lần nữa, còn khủng bố hơn trước mấy lần. Hắn quát lên một tiếng lớn, dựng kích đánh thẳng xuống.
Một kích này là hắn toàn lực mà đán, chiến kích đánh xuống, chỉ thấy một chút vệt sáng như tuyết thoáng hiện trên không trung, cùng với một tiếng lôi âm long trời nở đất. Những cao thủ ở đây trong khoảnh khắc ánh mắt không thể mở, bị bạch quang đâm vào mà nước mắt giàn giụa!
Mà lôi âm thì chấn làm lỗi tai mọi người ông ông tác hưởng, gần như không nghe thấy bất luận thanh âm nào.
Đây là do tu vi toàn thân của Yến Công Thượng, thực lực phát ra toàn bộ, tạo nên một kích kinh thiên.
Thực lực của hắn lúc này so với lúc giao thủ với Đông Hoàng Mục ở Cổ Lãng Hải Giao thì mạnh hơn nhiều. Bạch quang giống như thủy ngân, bộc phát ra uy năng vô cùng!
Hắn quả thật giống như lời nói của mình, sư tử vồ thỏ cũng phải đem toàn lực. Cho dù là đối phương nhỏ yếu nhất, hắn cũng phải thi triểu ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, tuyệt không cho đối phương bất luận có cơ hội gì trở mình.
Rầm!
Vô tận bạch quang bao phủ lấy Diệp Húc, bên trong bạch quang xuất hiện một đạo sáng màu vàng. Những tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất dường như đang run lên kịch liệt.
Đợi khi bạch quang và một chút ánh vàng kia tán đi. Yến Công Thượng dĩ nhiên không còn đứng ở giữa sân, chỉ có Diệp Húc một mình đứng tại chỗ, giống như chưa từng làm qua cái gì.
Tuy nhiên trên miệng của hắn lại trào ra một tia máu, hiển nhiên trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã giao thủ với Yến Công Thượng, bị thương không nhẹ.
Thanh âm của Yến Công Thượng từ xa xa truyền tới: "Diệp sư thúc, sau này thực lực của ta tiến lớn, thù hôm nay tất báo."
Có người đổi sắc, phát hiện ra giữa sân lưu lại một vũng máu cùng hai đoạn của chiến kích.
"Yến Công Thượng bị thương." Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi lộ ra sắc mặt hoảng sợ.
Hoàng tuyền Ma Tông đệ tử thứ mười chín của tông chủ, tinh tu Cửu U lục đạo bảo điển, hơn nữa năng lực nổi danh, Yến Công Thượng Yến công tử không ngờ đối mặt lại bị Diệp Húc đánh cho trọng thương.
"Kim quang vừa rồi tới tột cùng là cái gì, không ngờ có thể đánh cho Yến Công Thượng trọng thương, bức cho hắn không thể không rút đi?"
"Ai biết? ta vừa rồi chỉ thấy trong bạch quang mông lung chỉ thoáng hiện lên một đạo kim quang. Ngay lập tức tiếng nổ lớn truyền tới gần như làm cho ta hộc máu, căn bản không thấy rõ lắm!"
...
Trong Xương Vương phủ, Triệu Xương đứng ở trên không vương phủ, mặt không khỏi lộ vẻ kinh hãi.
Cảnh tượng vừa rồi người khác không thấy rõ, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Yến Công Thượng cầm chiến kích đánh xuống, Diệp Húc trong tay đột nhiên xuất hiện một đạo kim kiều.
Kim kiều này dài chừng sáu bảy mươi mét, bị Diệp Húc ôm lấy, quét ngang Yến Công Thượng. Chỉ một kích đã làm cho chiến kích của Yến công Thượng gãy làm hai, đánh vào trên người hắn, làm cho Yến Công Thượng bị đánh văng ra xa, ước chừng phải tới hơn mười dặm.
Diệp Húc sau khi đánh Yến Công Thượng tuy rằng cũng bị thương không nhẹ. Nhưng hắn lập tức thu hồi kim kiều lại, bạch quang tán đi, không có bao nhiêu người có thể chứng kiến hắn sử dụng bảo vật gì.
"Kim kiều này, căn bản không phải là vu sĩ đan đỉnh kỳ có thể chế luyện ra được. cho dù là cao thủ tam thần cảnh như ta, cũng luyện không được trọng bảo như vậy!"
Triệu Xương trong lòng khiếp sợ vạn phần: "Kim kiều này ngay cả Yến Công Thượng cũng có thể dễ dàng quét bay. Chỉ sự sức nặng của nó vô cùng kinh người. Diệp phong chủ không ngờ có thể tay không nâng nó lên đập người, thật sự là thần lực! Hắn thân thể mạnh mẽ, đích xác có thể ngang với ta."
Diệp Húc đứng tại chỗ lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn về Doãn Đạo Nguyên và Mộ Dung Sơn mỉm cười nói: "Ta vừa rồi đã nói qua, ba tên cặn bã các ngươi đồng loạt ra tay đi, miễn cho ta phải phiền toái. Hiện tại cho các ngươi một cơ hội, cùng lên đi, ta dọn dẹp các ngươi cùng một thể."
Doãn Đạo Nguyên trong lòng kinh dị không ngừng, sắc mặt ngưng trọng.
Yến Công Thượng tu vi và thực lực thế nào, không kém hắn là mấy, hai người nếu động thủ mà nói, không hơn một ngàn hiệp tuyệt đối không thể phân ra thắng bại. Nhưng không ngờ chỉ một kích hắn đã bại dưới tay Diệp Húc, làm cho Yến Công Thượng hộc máu mà chạy, có thể thấy được trong tay Diệp Húc lúc này đang cầm một kiện bảo vật cực kỳ kinh người.
"Dựa vào một kiện vu bảo mà thôi, dám kêu gào trước mặt ta, không biết trời cao đất rộng!"
Mộ Dung Sơn cười lạnh một tiếng, đi nhanh ra phía trước, trên đỉnh đầu mô thai thùng thùng nhảy lên, như có sinh mạng. Hắn cầm một kiện kim trụ trong tay, kim trụ này điêu long khắc phượng, mang theo huyết khí và sát khí lành lạnh. Hiển nhiên đã trải qua sa trường tôi luyện, nó chính là một kiện trọng bảo, so với chiến kích của Yến Công Thượng còn muốn kinh người hơn mấy phần.
Hắn chính là cao thủ thế hệ trước của Mộ Dung gia, kim trụ trong tay thắng được thiết huyết chiến kỳ không biết bao lần.
Kim trụ trong tay hắn càng lúc càng lớn, càng ngày càng thô, giống như nhất trụ kình thiên (^_^), dường như cả trời cao cũng bị chọc thủng một lỗ. Hắn cười lạnh nói: "Yến Công Thượng tuy là chim yến do Hoàng Tuyền Thánh Tông nuôi dưỡng, có thể hót rất vang, nhưng chỉ là gối thêu hoa mà thôi, không thể dùng được. Tiểu tử, hiện tại cho ngươi kiến thức, cường giả tam thai cảnh mô thai kỳ có thực lực thế nào!"
"Ngươi nói nhiều lắm!"
Trong tay Diệp Húc đột nhiên xuất hiện một đạo kim kiều, lấy kim kiều làm trượng, hung hăng nện xuống.
Mộ Dung Sơn vội vàng huy động kim trụ đón nhận, cười lạnh nói: "Đây là dựa vào của ngươi sao? Kim kiều này chỉ dài sáu bảy mươi mét, mà kim trụ của ta lại dài hơn kim kiều quá trăm mét, thô hơn mấy chục lần..."
Phốc xuy!
Kim kiều đập gẫy kim trụ, giống như trời sụp vậy, trực tiếp đánh xuống. Mộ Dung Sơn sắc mặt kịch biết, rên lên một tiếng. Hắn bị kim kiều đè lên trên người, ép cho hắn biến thành hình chữ "Đại"(大), dán xuống mặt đất, chỉ còn khí lực thở dốc.
Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng lại tràn máu.
"Chỉ dựa vào một kiện vu bảo, ngươi trấn áp không được ta."
Mộ Dung Sơn bị đập tới hộc máu không ngừng, rống giận liên tục, mô thai dung nhập vào bên trong thân thể hai tay chống mặt đất, lưng cong lại, dường như muốn đứng lên.
Hô hô hô.
Chín khẩu đại đỉnh bay lên, dừng ở trên kim kiều, hoàn toàn đè hắn sụp xuống.
Mọi người bên trong Đồng Quan nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, thật lâu không nói gì. Yến Công Thương thì còn thôi, dù sao hắn chỉ là nhân tài mới xuất hiện bên trong Hoàng Tuyền Ma Tông. Mà Mộ Dung Sơn cũng là cường giả tam thai cảnh nổi danh lâu đời, không ngờ được giao thủ với Diệp Húc, thậm chí ngay cả chiêu thức còn chưa thi triển ra được đã bị ép tới mức nằm trên mặt đất giống như chó vậy. Hắn ngay cả động đậy một chút cũng không được.
"Ngươi dám trấn áp ta, sau khi thoát thân, ta sẽ giết chết ngươi!" Mộ Dung Sơn vừa thẹn vừa giận hét lớn.
"Ngươi bị ta trấn áp, còn muốn thoát thân sao?"
Diệp Húc ho ra máu, chậm chậm đi qua, nhấc chân dẫm nát mặt hắn, ấn đầu hắn chui hẳn xuống mặt đất, khiến cho hắn không nói ra lời.
"Diệp Thiếu Bảo, lần này tới lượt ta."
Doãn Đạo Nguyên cười ha ha, đi ra phía trước, khí thế dần dần tăng vọt, trong mắt sung mãn thần sắc đắc ý: "Không ngờ được, Doãn Đạo Nguyên ta mới là người thắng cuối cùng, hiện giờ kim kiều của ngươi dùng để trấn áp Mộ Dung Sơn. Thân thể của ngươi lại bị U Minh thập đạo của ta khắc chế. Ngươi còn bị thương nữa, hiện giờ ta muốn xem, ngươi còn thủ đoạn gì để đối phó ta."
Diệp Húc phun ra một búng máu, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Ta nếu muốn giết ngươi, không cần vận dụng vu bảo, một ánh mắt cũng có thể làm chết ngươi."
Doãn Đạo Nguyên ngẩn ngơ, đột nhiên cười ha hả, cười tới nước mắt giàn giụa: "Một ánh mắt làm chết ta? Ngươi cho rằng ngươi là sư tôn? Ngươi nhìn ta đi, ngươi nhìn ta đi."
Nhiều vu sĩ trong Đồng Quan nghe hắn nói như vậy không khỏi lắc đầu. Một ánh mắt liếc một cái chết một cường giả tam thai cảnh, quả thực là truyện thần thoại.
Cho dù là Triệu Xương cũng không khỏi lắc đầu bật cười, thầm nghĩ: "Một ánh mắt có thể làm chết một cường giả tam thai cảnh. Tu vi này cần phải vượt qua đối phủ vô cùng, vị Diệp phong chủ này, nói chuyện cười rồi. Tuy nhiên nếu Diệp phong chủ bị Doãn Đạo Nguyên giết, vu bảo của hắn, tòa kim kiều kia, ta đoạt hay không đoạt..."
Trong lòng hắn do dự, tòa kim kiều này của Diệp Húc, ngay cả hắn cũng không thể luyện chế ra được vu bảo có chất lượng như vậy. Đây tuyệt đối là một món của cải khiến hắn không thể không động tâm.
Tuy nhiên, tòa kim kiều này là vật của Diệp Húc, Diệp Húc lại có ân với Ngọc Sanh quận chúa. Hắn không thể cướp đoạt được, nhưng nếu kim kiều rơi vào trong tay Doãn Đạo Nguyên thì mọi chuyện lại khác. Hắn có thể danh chính ngôn thuận cướp đi kim kiều.
Diệp Húc chậm rãi nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Thật sự là chấp mê bất ngộ. Doãn sư điệt, ta khi mở to mắt, chính là ngày chết của ngươi!"
"Giả thần giả quỷ!"
Doãn Đạo Nguyên hừ lạnh một tiếng, đi nhanh tới hắn, mô thai nhảy lên đỉnh đầu. Một kiện vu bảo từ trong mô thai hiện ra, giống như một cái ma bàn màu đen. Hắn tu luyện tâm pháp, chính là một trong những cấm pháp của Ma Tông, Chư Thiên Ma Hoàng Quyết trong cửu cấm. Ma Bàn màu đen này đó là vu bảo đỉnh tiêm nhất được ghi lại trong chư thiên ma hoàng, chư thiên ma luân!
Hắn e sợ Diệp Húc còn thủ đoạn nào khác, trực tiếp tế khởi chư thiên ma luân, bảo vệ quanh thân.
"Diệp Thiếu Bảo hôm nay là ngày chết của ngươi, ta sẽ cho ngươi trơ mắt nhìn ta, nhìn ta tế luyện ngươi thành vu bảo hình người."
Hắn mở miệng quát lớn, thi triển U Minh thập đạo, tám đạo quầng sáng u ám bay lên, chụp xuống đỉnh đầu của Diệp Húc.
Cùng lúc đó Diệp Húc đột nhiên mở hai mắt, bên trong mắt trái của hắn một đạo linh quang màu đen bắn ra, mắt phải là một đạo linh quang màu trắng. Hai đạo linh quang này giống như rắn độc bay qua không trung, cắt ngang hết thảy.
Âm dương nhị khí.
Xuy!
Hai chân của Doãn Đạo Nguyên lập tức bị đoạn, hắn vội vàng tế khởi chư thiên ma luân nhưng chỉ thấy hai đạo linh quang một đen một trắng đảo qua, cắt chư thiên ma luân thành hình cánh hoa.
Hai đạo linh quang này vẫn không dừng lại, cắt ngang qua cổ hắn.
"Ta nói rồi chỉ cần liếc mắt một cái là giết chết được người, tuyệt không dùng tới ánh mắt thứ hai."
Diệp Húc thản nhiên nói, chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ thấy hai đạo linh quang chậm rãi lui vào trong hai mắt hắn, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy.
Khi mắt hắn hoàn toàn nhắm lại, hai vết máu từ mi mắt chảy xuống. Hắn dùng ba ngày miễn cưỡng tế luyện âm dương nhị khí vào bên trong hai mắt của mình. Nhưng hai đạo linh khí này uy năng thật sự quá lớn, tùy tiện vận dụng, vượt qua chịu đựng của thân thể hắn, bởi vậy ánh mắt mới có thể đổ máu.
Mọi người thấy hắn chảy ra huyết lệ, trong lòng hào hùng.
← Ch. 0289 | Ch. 0291 → |