← Ch.0323 | Ch.0325 → |
Âm Dương nhị khí cắt xung quanh, mà lúc này Lý Huyền Tố đã sớm rời khỏi vị trí kia, Diệp Húc lại như không biết, tiếp tục dùng thần quang, cắt tới nơi đó.
"Thị lực của hắn quả nhiên không tốt..."
Lý Huyền Tố mừng rỡ trong lòng, Hai Mươi Tám Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp càng lúc càng nhỏ lại, được hắn ta nâng trong tay, yên lặng bức hướng Diệp Húc, chỉ cần Diệp Húc bị hắn đến gần, rồi đột nhiên tế khởi Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, Diệp Húc tất chỉ còn đường chết!
Tòa Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp này từ nhỏ liền cùng hắn ta trưởng thành, vận chuyển như ý, hơn nữa là thuần dương chi bảo vượt qua ba lần sát khí, đừng nói là Diệp Húc, cho dù là đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Địa có Kim Đan Bất Diệt thân, cũng sẽ bị một kích nghiền nát!
"Tòa bảo tháp trong tay hắn ta kia, có thể chống lại Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp của mình, thậm chí đánh nát hai mươi tám chư thiên chuông nhạc của ta, bằng không ta cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn này, mà là quang minh chính đại đánh chết hắn."
Lý Huyền Tố ánh mắt lạnh lùng, bức đến gần Diệp Húc.
Diệp Húc tuy tu vi chỉ mới Huyễn Đan kỳ, nhưng nội tình thâm hậu. Lý Huyền Tố giao thủ với hắn trong nháy mắt đã hiểu được, mình muốn thắng kẻ này không phải là chuyện dễ, tất sẽ có một trận ác chiến, cho dù có thắng, cũng sẽ tổn hao nhiều chân nguyên. Không bằng thừa dịp hắn ta mắt kém, nhân cơ hội đánh lén.
Nếu đánh lén thành công, hắn sẽ thắng nhanh gọn, người khác chỉ biết khen hắn kẻ thắng, mà sẽ không nói là do hắn đánh lén mà thắng.
Lúc này Lý Huyền Tố cách Diệp Húc chỉ có trăm thước, khoảng cách trăm thước này, đối với vu sĩ cấp bậc như Lý Huyền Tố thì chẳng là gì cả.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy lam ảnh chợt lóe, Diệp Húc lắc mình vọt tới trước hắn, tay nâng đại đỉnh, ầm ầm đánh tới, mỉm cười nói: "Sư huynh Thiên Vương phủ, ngươi sơ suất quá đấy, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói đến lấy vu bảo làm mắt, lấy nguyên thần làm con ngươi sao? Ta tế khởi khẩu đại đỉnh này, dễ dàng thấy rõ phương vị của ngươi!"
Cửu đỉnh hợp nhất, ầm ầm đánh tới, Lý Huyền Tố cả kinh, bảo tháp trong tay xoay tròn, nhanh chóng biến lớn đón đỡ một kích này!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ long trời lở đất truyền đến, hắn bị cự lực của Diệp Húc chấn cho hổ khẩu nổ tung, cả người lẫn tháp bị đánh bay đi hơn mười dặm, từ trên khoảng không Trường Tôn quý phủ bay qua.
Từng cái chuông nhạc không chịu được lực xung kích lớn như thế, oanh oanh nổ tung, khiến hắn ta đau lòng vạn phần.
Lúc này đây chống lại, lại có thêm hơn mười cái chuông nhạc bị hủy.
Lần va đụng dữ dội này, khiến đại đỉnh trong tay Diệp Húc chia ra làm chín, Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, Thiên Cơ Tán hóa thành thuyền con, vẫn luôn đi theo phía sau Lý Huyền Tố, tay phải nâng len, Di La Thiên Địa Tháp ập xuống.
Lý Huyền Tố ra sức đón đỡ, hai tay máu tươi đầm đìa, lại bị đánh bay ra hơn mười dặm, bay ra khỏi phạm vi Trưởng Tôn phủ.
Một trăm sáu mươi tám cái chuông nhạc của hắn ta đã nát hết, một cái cũng không còn!
Bên trong thành phía dưới, đám tân khách Trưởng Tôn phủ nhìn mà kinh tâm động phách, loại va chạm này, một kích liền có thể đụng chết bọn họ, chỉ có số ít cường giả trong Trưởng Tôn phủ mới có thể sống sót.
"Phủ chủ, tên tiểu tử này rốt cuộc có phải kẻ mù hay không vậy?" Một lão già lông mi trắng đứng phía sau Trưởng Tôn Thiệp nhíu mày, khẽ hỏi.
Trưởng Tôn Thiệp cũng không nhịn được nhíu mày, lắc đầu nói: "Nhị thúc, thúc không nhìn ra, cháu cũng không nhìn ra. Theo lý mà nói, lấy tu vi hắn ta quả thật không thể khống chế được Âm Dương nhị khí, nhưng hắn lại có năng lực đánh lại Lý Huyền Tố, thậm chí còn bức Tiểu Thiên Vương xuống hạ phong, đủ thấy tu vi cũng không tệ..."
Một lão giả lông mày trắng khác trầm giọng nói: "Vô luận là như nào, Lý Huyền Tố đều không thể chết trong Trưởng Tôn phủ ta, Trưởng Tôn phủ ta với Thiên Vương phủ là thông gia, nếu Tiểu Thiên Vương của bọn họ chết ở nơi đây, thế tất sẽ khiến Thiên Vương phủ cùng nhà ta bất hòa!"
"Không sai! Phủ chủ ngươi không tiện ngăn cản, xem ra đành phải để những lão già chúng ta ra tay, từ trong tay hắn cứu Tiểu Thiên Vương!" Lại có một lão già khác trầm giọng nói.
Trưởng Tôn Thiệp gật đầu, Diệp Húc là đến làm tân khách dự tiệc, ông ta là chủ nhân, quả thật không tiện trực tiếp ra mặt.
Nhưng để mặc Diệp Húc đánh chết Lý Huyền Tố thì không được, dù sao trưởng nữ Trưởng Tôn Sư Thiếp của ông ta gả cho trưởng tử Lý Huyền Cơ Thiên Vương phủ, nếu trơ mắt đứng nhìn Tiểu Thiên Vương Thiên Vương phủ bị Diệp Húc đánh chết, dù thế nào thì cũng không thể ăn nói được.
"Chờ Tiểu Thiên Vương không chống được nữa, Nhị thúc hãy lập tức ra tay cứu người!"
Lúc này, cửu đỉnh lại hợp làm một, trấn áp chư thiên, được Diệp Húc nâng trên tay, trở thành vật nặng đến đập.
Diệp Húc thần sắc lạnh lùng, cửu đỉnh hợp nhất cùng Di La Thiên Địa Tháp thay phiên sử dụng, định dùng những thứ đó đập chết kình địch.
Lần này Yêu chủ Thiên Yêu Cung hạ xuống lệnh truy sát, loại người truy sát giống Lý Huyền Tố này như cá vượt sông, nhiều đếm không xuể, phải dùng thủ đoạn lôi đình diệt trừ một đám người đuổi giết mới có thể khiến những kẻ sau tâm tồn kính sợ hắn, mới không dám tiếp tục đuổi giết nữa.
Loại vu sĩ như Độc Cô Phong, cho dù có chết bao nhiêu cũng không khiến chúng hoảng sợ, nhưng mà loại cao thủ như Lý Huyền Tố, chết đi một kẻ liền đủ.
Hắn chỉ đơn thuần muốn lấy Lý Huyền Tố để giết gà dọa khỉ!
Lý Huyền Tố bị đánh liên tục mấy lần, lui ra mấy trăm dặm, song chưởng lập tức vang ra tiếng răng rắc, xương cốt gãy, không nhịn được đau hô lên một tiếng.
Đây là sai một chiêu, thua cả bàn!
Hắn coi thường Diệp Húc không nhìn thấy vị trí của hắn, định đánh lén, không muốn đối kháng chính diện với Diệp Húc, kết quả bị Diệp Húc phản chế, một bước thua, từng bước thua, không còn cơ hội trở mình!
Thực lực của hắn không hề kém Diệp Húc bao nhiêu, nếu đối kháng chính diện, hai người ai thắng ai thua còn chưa biết, nhưng hắn ta lại muốn chiếm tiện nghi, liền nhất định chỉ có con đường suy bại để đi mà thôi.
Xùy!
Hai luồng Âm Dương nhị khí tả hữu giáp công, vây hắn lại, giống như giao long bay đến, hai điều linh khí chẫn đang, cắt không khí thành từng mảng nhỏ.
Lý Huyền Tố kinh hãi muốn chết, vội vàng tế Hai Mươi Tám Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp ở giữa không trung, hai mắt trợn tròn, tức giận rít gào: "Hai Mươi Tám Chư Thiên, trấn! Trấn! Trấn!"
Từng luồng sáng mờ từ trên đỉnh bảo tháp rủ xuống, giống như những dải lụa màu, bảo vệ quanh thân hắn, những luồng sáng đó chính là Thuần Dương bảo khí của Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, có tổng cộng hai mươi tám dải, mỗi một dải bảo khí đều ẩn chứa uy năng vô biên, so với một trăm sáu mươi tám cái chuông nhạc kia lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa theo Lý Huyền Tố độ qua sát khí càng ngày càng nhiều, những bảo khí đó uy năng càng ngày càng mạnh.
Âm Dương nhị khí cắt qua, từng dải bảo khí đứt ra, khiến uy năng Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp tổn hao cực lớn, cuối cùng cũng ngăn được Âm Dương nhị khí lại.
Lý Huyền Tố thở phào nhẹ nhõm, từng dải bảo khí lại tự chữa trị, lại khôi phục thành hai mươi tám dải, cười lạnh nói: "Diệp Thiếu Bảo, thủ đoạn của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ta chính là Tiểu Thiên Vương Thiên Vương phủ, bảo tháp của ta được xưng là có thể trấn áp Hai Mươi Tám Chư Thiên, mấy ngày đều có thể trấn áp được, ngươi căn bản không giết được ta!"
Hai mươi tám dải Thuần Dương bảo khí đung đưa qua lại, mỗi một dải có lực lượng giống như một ngọn núi lớn, nặng vô cùng.
Những bảo khí đó bảo vệ quanh thân hắn, không ngừng xoay quanh Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, khiến lực phòng ngự hắn như thiết thùng giang sơn, Âm Dương nhị khí căn bản không thể công kích vào.
"Trấn áp Hai Mươi Tám Chư Thiên? Dù là kiện Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp kia của Thiên Vương phủ các ngươi cũng không dám nói làm được tất cả như thế!"
Diệp Húc ngừng tấn công, cười lạnh nói: "Vừa khéo ghê, cửu đỉnh trong tay ta, cũng được xưng là có thể trấn áp chư thiên! Ngươi là Tiểu Thiên Vương Thiên Vương phủ, ta không dùng hết toàn lực, ngươi còn tưởng rằng ta chỉ dựa vào quỷ kế thắng ngươi sao. Hôm nay, ta liền dùng vu pháp ta khai sáng ra trấn chết ngươi!"
"Cửu đỉnh hợp nhất, Vạn Pháp Yêu Quyết, đỉnh phong thiên địa!"
"Trấn! Trấn! Trấn!"
Diệp Húc mở miệng quát lớn, tiến lên một bước, khẩu đại đỉnh trên đỉnh đầu từ từ bay lên, càng lúc càng to lên, bên trong đỉnh thanh quang xao động, liên tục truyền đến tiếng gầm thét, từng con từng đầu yêu thú thượng cổ dị chủng bay lượn trong đỉnh, yêu khí phóng lên cao thẳng tắp như trụ, sau đó yêu khí tản ra mọi nơi, ầm ầm một tiếng đem thiên địa phạm vi hơn mười dặm hoàn toàn phong ấn lại, trấn áp!
Từ xa nhìn lại, nơi bọn họ giao chiến, có một khẩu đại đỉnh do yêu khí ngưng kết mà thành, ngăn cách với bên ngoài, những yêu khí đó tổ hợp được không ít hình thể dị thú thượng cổ, kết hợp lẫn nhau hình thành một khẩu đại đỉnh.
Trên vách đỉnh, một đầu Hoang Long Viễn Cổ từ từ mở đôi mắt cực lớn ra, long ngâm không dứt, mở miệng nói: "Trấn..."
Oành!
Một dải Thuần Dương bảo khí của Hai Mươi Tám Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp ầm ầm nổ tung, không còn tồn tại nữa, ngay cả cơ hội chữa trị đều không có!
"Trấn!" Một con Cửu Đầu Yêu Phượng mở ra mười tám con mắt yêu dị, dang đôi cánh ra, hót to vang vọng.
Oành, lại một dải Thuần Dương bảo khí nổ tung.
"Trấn! Trấn! Trấn!" :
Vạn thú tề rống, long trời lở đất, hai mươi tám dải Thuần Dương bảo khí đều nổ tung, không hề tồn tại nữa!
Lý Huyền Tố phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc thất kinh.
"Lúc trước khi ta giết Úc Khánh Sơn, chính là lấy Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết trấn áp thiên địa mới giết chết được hắn ta! Tiểu Thiên Vương Thiên Vương phủ, ngươi có thể khiến ta phải dùng Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết, có chết cũng không hối tiếc đó."
Diệp Húc chậm rãi nhắm hai mắt lại, thu hồi Âm Dương nhị khí, một chữ "Trấn" từ từ phun ra, vang vọng trong mảng trời đất bị phong ấn này. Thanh âm của hắn dường như chất chứa ma lực vô cùng vô tận, mỗi một lần vang lên, Lý Huyền Tố liền phun ra một ngụm máu tươi.
Trong Trưởng Tôn phủ, mọi người đều nhìn về phía khẩu yêu đỉnh vô cùng to lớn treo giữa không trung xa xa kia, trong lòng khiếp sợ vạn phần, khoảng cách xa như vậy mà bọn họ còn có thể cảm thấy được áp lực vô hình, trấn áp tu vi của bọn họ.
Trưởng Tôn Thiệp sắc mặt cũng không nhịn được biến đổi, vội vàng hô lên: "Nhị thúc, thúc còn chưa ra tay cứu người sao?"
Lão già râu dài mi trắng phía sau ông ta rốt cuộc bắt đầu hành động, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang ầm ầm, một con nguyên thần cự thú phá không mà ra, cười nói: "Phủ chủ am tâm chớ nóng, có ta ra tay, ngay lập tức có thể phá vỡ đỉnh phong thiên địa của tiểu tử kia, cứu Tiểu Thiên Vương của Thiên Vương phủ!"
Con cự thú này thân dài hơn mười dặm, hoành giữa không trung, đầu ngựa sừng hươu, thân như giao long, móng vuốt như rồng, đuôi dài như rắn, từ ra thò một móng vuốt ra, chộp thẳng tới mảng thiên địa bị phong ấn kia.
Răng rắc!
Con nguyên thần dị thú thượng cổ không giống ai này thò một vuốt ra, bắt cho đại đỉnh lay động dữ dội, lung lay sắp đổ.
"Không phá được?" Lão già râu dài mi trắng ngẩn ra, giận quát một tiếng, đang định thi triển toàn lực, đột nhiên tòa đại đỉnh kia rầm một tiếng rản ra.
"Chẳng lẽ Tiểu Thiên Vương Lý Huyền Tố đã bị hắn ta giết rồi? Lý Huyền Tố là tâm can bảo bối của Thiên vương phủ, lần này cho dù hắn ta là quý khách của Trưởng Tôn phủ ta, cũng quyết không thể bỏ qua cho hắn!"
Lão trong lòng lo sợ, biết là không ổn, chỉ thấy Diệp Húc đứng ở trong mảng thiên địa kia, há mồm hút một cái, đem Hai Mươi Tám Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp hút vào trong bụng!
← Ch. 0323 | Ch. 0325 → |