← Ch.0384 | Ch.0386 → |
Diệp Húc từ trước đã tu luyện đủ loại tâm pháp, ngoại trừ truyền thừa trong ngọc lâu, phần lớn đều từ lừa gạt mà có, giết người đoạt bảo, cướp đoạt từ trong ngọc lâu hoặc bảo tháp của đối phương.
Nhưng thời gian gần đây, số người chết trong tay hắn không ít, nhưng tâm pháp truyền thừa lại rất ít xuất hiện, Diệp Húc lập tức ý thức được, khi vu sĩ tu vi còn yếu kém, còn có khả năng mang theo bản chép vu pháp tâm pháp tùy thân, loại vu pháp tâm pháp này chỉ là cơ bản, mất đi cũng không tiếc. -
Nhưng tới cảnh giới cao thâm rồi, tỷ như Tam Thai cảnh Tam Dương cảnh, lúc này khi các đại thánh địa truyền tâm pháp cho đệ tử sẽ không phải văn tự nữa, mà là trực tiếp đánh thẳng vào bên trong trí nhớ của đệ tử, dù đệ tử có chết, tâm pháp cũng sẽ không rơi vào trong tay người khác.
Này có nghĩa là, tâm pháp cao thâm của bản môn không thể truyền ra ngoài, dù người khác tu luyện tâm pháp cấp thấp, cũng không thể luyện đến trình độ cao thâm, do đó bảo vệ được tính thuần khiết tính duy nhất của tâm pháp bản môn.
"Muốn lấy được tâm pháp cao thâm, chỉ có lấy từ trong trí nhớ kẻ khác. Nhưng ta chưa từng học cách rút trí nhớ người khác ra..."
Diệp Húc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thầm nghĩ: "Thủy hoàng đế từng nói muốn nghiền chết Thái tử Sơ, lục soát hồn phách thần thức và trí nhớ của hắn ta, nhìn xem kẻ nào đã đánh cắp tất cả của ông ta. Nếu là như vậy, chắc chắn ông ấy biết được cách lấy trí nhớ của kẻ khác như nào..."
Rút trí nhớ hồn thức của người khác ra, loại thủ đoạn này hoàn toàn thuộc là thủ đoạn ma đạo, là ma trong ma, ác trong ác, thuộc loại pháp môn cực kỳ cao thâm. Dù là ma đạo, loại pháp môn này cũng không nhiều.
Diệp Húc nhìn thoáng qua Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang, chỉ thấy tu vi hai người đang tăng nhanh lên, lúc này mới yên tâm, phân ra một tia ý niệm nhập vào trong ngọc lâu, tiến vào không gian trong kim bài, đi hỏi Thủy hoàng đế.
Ở ngoài Ân Khư, một gã thanh niên dáng người cao lớn lướt đến, hắn ta mặt trắng không râu, thân mặc quần áo đen, quanh thân tràn ngập kim quang nhàn nhạt, khi yên tĩnh xuống, giống như một vị cổ phật, động thì lôi đình mãnh liệt, như có Minh vương hộ pháp, có hàng ma thần thông oai phong một cõi!
"Thật nhiều người chết! Khổng Chiêu, chẳng lẽ những kẻ này đều chết trong tay ngươi?"
Người trẻ tuổi này khẽ nhíu mày, quan sát xung quanh, chỉ thấy cửa vào Ân Khư đâu đâu cũng đều có thi thể, sắc mặt liền chuyển lạnh: "Khổng Chiêu, ngươi tránh né sự truy sát của ta, một đường chạy trốn tới Ân Khư, lại tạo ra sát nghiệt lớn như này! Lúc này đây ta còn muốn xem ngươi có thể bỏ trốn tới nơi nào!"
Người này chính là con cháu kiệt xuất mà Tiểu Quang Minh Thánh Địa phái ra, Đàm Phượng Sơn, nổi danh cùng đám người Dư Nhân Kiệt, Đặng Nguyên Giác, Vinh Lâm, là cao thủ đã tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công đến Hóa Thần kỳ!
Thân thể hắn ta đã hùng mạnh đến mức dùng một quyền có thể đánh phá hư không, vượt qua đại đa số vu bao nguyên thần, gần như có thể sánh ngang với Tam tương chi bảo!
Không chỉ có như thế, sau khi Úc Khánh Sơn chết, cao thủ cấp trưởng lão của Tiểu Quang Minh Thánh Địa rút ra mảnh vỡ nguyên thần Cú Mang Đại Đế ra, đưa vào trong cơ thể Đàm Phượng Sơn, bồi dưỡng hắn thành nửa ngũ hành thân thể, khiến tư chất hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Tư chất của hắn, cho dù là nửa ngũ hành thân thể, nhưng tư chất này vẫn thuộc loại tuyệt đỉnh!
Đàm Phượng Sơn hạ sơn vốn là vì Diệp Húc, báo thù cho Úc Khánh Sơn, không ngờ lại biết được Khổng Chiêu Yêu Thánh tàn sát hàng loạt dân thành, Tiểu Quang Minh Thánh Địa truyền xuống ý chỉ, khiến hắn đi giết Khổng Chiêu trước.
Hắn một đường truy kích, bức cho Khổng Chiêu Yêu Thánh không đường trốn, không thể không bỏ chạy vào bên trong Ân Khư, ngược lại lại giúp Diệp Húc hóa giải một đại kiếp nạn.
Chuyện này, Đàm Phượng Sơn không thể nào biết được.
"Khổng Chiêu, ngươi cho là trốn vào trong Ân Khư là có thể ngăn cản được bước chân của ta ư?"
Đàm Phượng Sơn ngưng mắt nhìn hướng cửu sát âm phong, đột nhiên thân hình khẽ động, đi thẳng vào bên trong âm phong, bay hướng Ân Khư: "Thân thể của ta mạnh đến cực điểm, tương lai nếu tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công đến cảnh giới cao nhất thì thân thể của ta chính là cấm bảo, cho dù là âm phong cũng không thể làm gì được ta!"
Hắn đi rất nhanh bên trong âm phong, tất cả sát khí âm phong thậm chí còn không thể mang đi được chút tạp chất nào ra khỏi cơ thể hắn. Điều này đã chứng minh rằng thân thể hắn đã mạnh tới tình trạng không thể tưởng tượng được, còn mạnh hơn cả Diệp Húc, còn cương mãnh hơn, thân thể tinh thuần như một, như tấm gương sáng không chút bụi bẩn!
Trí tuệ hắn như châu, ý niệm tinh thuần, nhận định một hướng, liền nhắm hai mắt lại, không nhìn xung quanh, đi thẳng đến đó, căn bản không chịu sự quấy nhiễu của oán niệm trong âm phong.
Qua không lâu, hắn liền đi qua bên người đám người Diệp Húc, vẫn không nhận ra, mắt vẫn nhắm chặt, tiếp tục đi đến Ân Khư.
Tống Cao Đức lúc này đang độ kiếp, không ít lôi quang bổ lên người Đàm Phượng Sơn, lại lướt qua bên người hắn, không có thương tổn đến hắn một chút nào.
Diệp Húc nhìn người này đi thẳng qua, trong lòng có chút tò mò, cũng khâm phục cơ thể hắn mạnh mẽ tột cùng, không ngờ có thể đi lại tự nhiên bên trong âm phong, không bị ảnh hưởng chút nào, lập tức cười nói: "Này! Huynh đệ, ngươi đây là muốn đi Ân Khư sao? Không bằng chúng ta đồng hành, được không?"
"Đây là... giọng nói của tên ma đầu Diệp Thiếu Bảo kia! Vài vị trưởng lão thánh địa ta từng đem giọng nói, dáng điệu và tướng mạo y đánh vào bên trong một kiện vu bảo, đây đúng là giọng nói của hắn không sai!"
Đàm Phượng Sơn trong lòng vừa động, đột nhiên mở to mắt ra, ánh mắt sáng như đuốc, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bốn phía u tối, âm phong từng trận thổi qua, tuy rằng một khắc kia Diệp Húc cách hắn ta không xa, nhưng lúc này cũng đã bị âm phong thổi đi, cách nhau không biết xa bao nhiêu!
"Không xong! Đâu mới là phương vị chuẩn xác của Ân Khư..."
Sắc mặt Đàm Phượng Sơn kịch biến, hắn mở hai mắt, ý niệm trong đầu đột nhiên trở nên hỗn loạn không chịu nổi, hoàn toàn quên đường nào mới có thể đến Ân Khư.
Lúc này âm phong trận trận, phương hướng không rõ, cả hắn cũng mù mịt bên trong u tối vô biên vô hạn.
"Người vừa nãy thật kỳ quái, lại nhắm mắt đi lại trong âm phong, hắn ta không sợ lạc mất phương hướng sao?"
Diệp Húc lầm bầm lầu bầu, cười ha ha nói: "May mà ta hảo tâm nhắc hắn một câu, nếu không hắn ta chắn chắn sẽ chạy loạn như một con ruồi bọ không đầu, sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết bên trong âm phong."
"Người không hiếu ta thường nói ta là ma đầu, kỳ thật bọn họ đâu biết nội tâm ta rất thuần lương, thi thoảng cũng làm vài chuyện tốt đó thôi?" Hắn lắc đầu cười nói.
Lúc này, Đàm Phượng Sơn đúng là một con ruồi bọ không đầu chạy loạn bên trong âm phong. Mồ hôi tuôn ướt đẫm trán hắn, ý niệm không còn tinh thuần nữa, đã không thể phân rõ phương vị chuẩn xác bên trong oán niệm khôn cùng, khuôn mặt như Phật tổ từ bi của hắn lúc này có chút vặn vẹo, tức giận rít gào: "Diệp Thiếu Bảo, ta nhất định phải giết ngươi! Phải giết ngươi!"
Vù!
Một tấm da người nguyên vẹn bay qua trước mắt đám người Diệp Húc, tấm da người này có mắt có mũi, có tai có miệng, tay chân, đầy đủ mọi thứ.
Đây là tấm da để lại sau khi một Đại vu Tam Thần cảnh chết, cửu sát âm phong cũng không phá húy tấm da người này, mà đánh tan hết máu thịt xương cốt hắn ta, chỉ còn lại một tấm da người còn bảo tồn lại.
"Da của Đại vu Tam Thần cảnh, cũng có thể luyện thành một bảo vật không tồi." Tống Cao Đức đã vượt qua lôi kiếp, giơ tay bắt lấy tấm da người này thu về, cười nói.
"Tống huynh sao toàn thích thu thập mấy thứ kỳ kỳ quái quái thế nhỉ..." Tu vi Hiên Viên Quang cũng tiến rất xa, dưới áp lực cực lớn, tích lũy của hắn càng thêm hùng hậu so với trước đây, buồn bực vạn phần nói.
Nếu bọn họ tiếp tục tu luyện ở bên trong âm phong, tu vi hai người bọn họ chẳng những nâng cao trên diện rộng, thậm chí thân thể cũng được sát khí tẩy rửa, tư chất sẽ vô hình tăng lên không ít!
Có thể nói, nếu hai người tiến vào trong Hư Không khiêu chiến lần nữa, bọn họ ở trên Hư Không bảng chắc chắn sẽ tăng lên, có khi còn bước nhập vào hàng ngũ xếp hạng một trăm người!
Diệp Húc sớm đã không lạ chuyện sở thích kỳ quái của Tống Cao Đức, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, từ trong Di La Thiên Địa Tháp lấy ra một đầu con bạo viên cực lớn, cười nói: "Tống huynh, ta ngẫu nhiên lấy được đầu một con yêu vương Tam Thần cảnh, không biết huynh có thích không?"
Đầu con Kim Mao Bạo Viên này cực lớn như núi, bộ mặt dữ tợn, răng nanh lộ ra bên ngoài dài gần ba mươi thước, tuy rằng đã sớm chết, nhưng vẫn tản ra sát khí thô bạo, hung uy không giảm!
"Đầu của đại yêu Tam Thần cảnh Hợp Thể kỳ!"
Ánh mắt Hiên Viên Quang không khỏi thẳng, lẩm bẩm nói: "Diệp huynh, thân thể Đại vu Hợp Thể kỳ dũng mãnh vô cùng, độ cứng tuyệt đối sánh được với nguyên thần chi bảo, thân thể đại yêu Hợp Thể kỳ lại càng dũng mãnh hơn, ngươi lấy được loại bảo vật này từ chỗ nào vậy?"
"Khi ta đi ngang qua Kiềm Hải thì cái đầu này từ trên trời rơi xuống." Diệp Húc thành thành thật thật nói.
Hiên Viên Quang nghe nói như thế, đương nhiên không hề tin, bầu trời có thể tự động rơi đầu xuống?
Loại chuyện lạ này, hắn chưa bao giờ nghe qua.
"Thiếu Bảo, cái đầu này ta muốn!"
Tống Cao Đức nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nhận lấy đầu bạo viên, chỉ thấy kim mao trên đầu bạo viên rủ xuống, bao phủ cả thân hình nhỏ của hắn ta, vẫn cười nói: "Hiên Viên huynh, ngươi sẽ không cướp với ta chứ?"
Hiên Viên Quang lắc đầu bật cười: "Tuy đầu Đại vu Tam Thần cảnh Hợp Thể kỳ là thứ tốt, nhưng ta không có loại sở thích kỳ lạ như ngươi."
Tống Cao Đức âu yếm sờ cái đầu bạo viên, vui mừng dị thường, tán thưởng không ngừng, cười nói: "Thật muốn cắt đầu ta xuống, thay cái đầu vượn này lên, chẳng chắn sẽ cực kỳ phong cách."
Hai người nghe xong im lặng một hồi, trước không nói chuyện vu sĩ có thể đổi đầu cho mình hay không, cho dù là có thể, chỉ e là với Tống Cao Đức mà nói thì thật không phù hợp.
Dáng người ban đầu của Tống Cao Đức tuy khôi ngô, nhưng răng nanh của đầu bạo viên này đều dài hơn hắn mười lần, hắn còn chưa cao bằng kim mao mọc trên mặt bạo viên.
Lúc này dáng người hắn chỉ còn một thước, giống như trẻ sơ sinh, nhỏ đến đáng thương, nếu là thay cái đầu vượn cực lớn này, hắn chỉ có thể đứng trong kim mao, chân còn không thể chạm đất được!
Ngay cả người cũng tìm không thấy, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu bay loạn trên trời, còn phong cách cái rắm?
"Ha ha, ý kiến hay." Diệp Húc giơ ngón tay cái lên, cười nói.
Hiên Viên Quang toàn khuôn mặt thật thà, trung thực nói: "Ta cùng với Diệp huynh rất chờ mong, mong nhìn thấy tình hình phong cách của Tống huynh ra sao."
"Thiếu bảo ngày thường một bụng nghĩ xấu, sao Tiểu Quang Quang cậu cũng hỏng thành như vậy?"
Tống Cao Đức thu đầu bạo viên vào trong ngọc lâu của mình, cười nói: "Cái đầu này, ta còn có chỗ hữu dụng khác, chuẩn bị cho thi thể không đầu của Ngụy Hiên, lắp thêm cái đầu vào. Nhưng mà, đầu Kim Mao Bạo Viên quá lớn, chi bằng luyện nhỏ đi ít nữa."
Cửu sát âm phong chưa kéo đến một phần mười, áp lực mà bọn họ phải đối mặt lập tức tăng vọt, ép cho nguyên thần thứ hai của Diệp Húc, con Lục Nhãn Kim Thiềm kia nhanh chóng thu nhỏ lại, cũng là bị áp lực ép cho không thể không thu nhỏ.
Răng rắc!
Đại đỉnh của Diệp Húc đột nhiên truyền đến một tiếng vang, chỉ thấy một vết nứt dài xuất hiện trên vách đỉnh, ba người rùng mình trong lòng: "Không xong!"
Vù!
Hàng trăm tấm da người bay qua bên người bọn họ, từng tấm da người ý nghĩa cho từng tên Đại vu Tam Thần cảnh bỏ mạng, bay múa tứ chi trong âm phong, dường như bọn chúng vẫn còn sinh mạng, làm ba người nhìn mà run cả người!
← Ch. 0384 | Ch. 0386 → |