← Ch.0400 | Ch.0402 → |
Sâu bên trong Bàn Hoàng lăng, con út của Tinh Đế Thạch Tinh Vân đứng ở phía sau bảy đại vu của Chu Thiên Tinh Cung, hưng phấn hoa chân múa tay, nhìn về phía đối diện. Hạ Tùng Giang tế khởi cửu đại nguyên thần của mình, khiêng cửu đỉnh, phía sau hắn còn có hai vu sĩ đang phơi thây trên mặt đất, giằng co với mọi người Chu Thiên Tinh Cung.
Phía bên phải bọn họ, trên vách đá bạch ngọc xuất hiện ra một cái cửa ngõ thật lớn, bên trong mơ hồ phát ra ánh sáng xinh đẹp, có thể nhìn thấy được một kiện vu bảo đang tung bay bên trong. Một điều linh mạch du động bên trong, đây là một phòng cất giữ bảo vật ở trong Bàn Hoàng lăng, phòng đã bị bọn họ mở ra, bởi vậy mới phát sinh ra tranh đoạt.
Thạch Tinh Vân lần này rời khỏi tinh cung, Lộc phó, Hầu phó đều chết trong tay Diệp Húc rồi. Mà Thạch Tinh Hải đại ca của hắn truyền lệnh tinh cung, phái tới tám cao thủ tam thần cảnh Chu Thiên Tinh Cung bảo vệ an nguy cho hắn. Tuy nhiên Thạch Tinh Vân ở trong Hoàng Tuyền Ma Tông đã chứng kiến được kiến mộc long chương, cho nên muốn tới Ân Khư (Di chỉ kinh đô cuối thời Thương), làm cho một cường giả Chu Thiên Tinh Cung táng thân bên trong Bàn Hoàng lăng.
Vừa rồi bọn họ phát hiện ra căn phòng bí mật bị phong ấn bên trong vách đá bạch ngọc này. Bởi vậy mới đánh nhau như vậy. Thạch Tinh Vân tu vi tuy không cao, nhưng bảy đệ tử Chu Thiên Tinh Cung trước mặt hắn đều là những nhân vật rất giỏi. Bảy người hợp lực, triệu tập ảo ảnh cấp bảo của Tinh Cung, đánh một trận với Hạ Tùng Giang.
Hạ Tùng Giang lạnh lùng nói: "Thạch tiểu hữu, chư vị đồng đạo tinh cung, kho báu này, chính là do Hạ mỗ phát hiện ra, lý thuộc về ta. Các ngươi không nói được một lời, liền lao tới chém giết mấy người của ta, đây là đạo lý gì?"
"Đạo lý?"
Thạch Tinh Vân cười khanh khách không ngừng, hướng tới một cao thủ chu Thiên Tinh Cung bên cạnh hỏi: "Chúng ta là ma đạo cướp bóc giết người, còn muốn giảng đạo lý sao?"
Cao thủ Chu Thiên Tinh Cung kia nghe vậy, bật cười nói: "Ma đạo ta cướp bóc giết người, đích xác không cần nói đạo lý gì cả."
Một lão giả của Chu Thiên Tinh Cung khá điềm đạm, ổn trọng, tiến lên một bước, cười ha hả nói: "Hạ huynh, vị này là thiếu chủ Chu Thiên Tinh Cung của chúng ta, con trai của Tinh Đế. Thiếu chủ muốn bảo vật trong phòng này, mong rằng Hạ huynh cấp cho mặt mũi, chia bảo bối bên trong phòng cho thiếu chủ chúng ta mấy thành."
Hạ Tùng Giang cười lạnh một tiếng, khóe mắt loạn nhảy, cười lạnh nói: "Đinh huynh, ngươi muốn mấy thành?"
Lão giả kia tên là Đinh Phụ Đạo, là nhân vật đứng đầu bên trong nhiều đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, vang danh cường giả đương thời, Hợp Thể Kỳ đại vu.
Hắn cũng không dám bức Hạ Tùng Giang quá đáng, dù sao Hạ Tùng Giang là cường giả Hạ gia, thân phận cực cao, địa vị tôn quý, hơn nữa thực lực người này cũng cực kỳ hùng mạnh.
Vừa rồi Hạ Tùng Giang triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo Hạ gia, cứng rắn chống lại công kích của ảo ảnh cấm bảo Tinh Cung do bảy người liên kết triệu tập lại. Có thể thấy được thực lực của hắn cực kỳ hùng mạnh, nếu thật sự động thủ, không chết vài người đừng mơ tưởng bắt được hắn.
"Gặp mặt phân nửa, ta muốn năm thành!" Thạch Tinh Vân phía sau mọi người, cả vú lấp miệng em, cười nói.
Đinh Phụ Đạo bất đắc dĩ, hướng tới Hạ Tùng Giang cười nói: "Thiếu chủ nhà ta muốn năm thành, Hạ huynh nghĩ thế nào?"
"Năm thành..."
Hạ Tùng Giang tức giận hừ một tiếng, sắc mặt âm tình bất động, thực lực của hắn tuy rằng hùng mạnh, nhưng dù sao cũng lẻ loi một mình. Vu sĩ đi theo hắn rất nhiều, không phải chết ở dưới bia Thiên Tội, thì khi xâm nhập quân doanh, bị thi binh đại Thương giết chết, lại có không ít người chết trên đường tiến vào Bàn Hoàng lăng. Có người mai táng bên trong cửa tức nhưỡng, có người bị cấm chế giết hại, còn lại hai người cuối cùng, cũng bị đám người Thạch Tinh Vân đánh lén mà chết.
Mà Chu Thiên Tinh Cung có bảy đại vu, đều là đại vu tam thần cảnh Nguyên Thần kỳ, nhất là lão gia Đinh Phụ Đạo trước mắt, chính là cường giả Hợp Thể kỳ. Tu vi còn thâm hậu hơn hắn vài phần, nếu không có hắn triệu tập ra ảo ảnh thiên đỉnh Hạ gia, chỉ sợ ngay Đinh Phụ Đạo cũng không thể chống lại được, khẳng định bị những người này chém giết.
Cho dù hắn tiếp tục triệu tập ra ảo ảnh Cửu Đỉnh chỉ sợ cũng không phải đối thủ của những người này. Chu Thiên Tinh Cung lấy pháp lực hùng hậu, tu vi tăng trưởng nhanh chóng mà nổi tiếng. Tu luyện tới tam thần cảnh rồi, thực lực càng thêm dũng mãnh, có thể tu thành đại tiểu chu thiên nguyên thần, thực lực rất mạnh.
Bảy đại vu của Chu Thiên Tinh Cung này, tuy rằng đều không có tu thành tiểu chu thiên nguyên thần, nhưng có mấy người tu luyện ra một hai tính đấu nguyên thần, trong đó tu vi của Đinh Phụ Đạo là sâu nhát, tu luyện ra Nam Đẩu lục đại tinh đấu nguyên thần.
"Được! mọi người lấy năm thành!"
Hạ Tùng Giang chỉ còn cách nén giận, nuốt xuống ngụm ác khí này, thầm nghĩ: "Nếu không có Đinh Phụ Đạo ở đây, đám người này cho dù mười con trai của Tinh Đế ta cũng đánh chết. Nếu là đệ tử kiệt xuất nhất Hạ gia Hạ Đông Dương của ta tới, chỉ một mình hắn đủ giết sạch đám người này rồi. Đáng tiếc Đông Dương đang bế quan..."
Đám người Đinh Phụ Đạo ôm lấy Thạch Tinh Vân tiến lên, phòng bị Hạ Tùng Giang. Đoàn người đi thẳng vào trong gian phòng bí mật. Bọn họ vừa tiến vào căn phòng bí mật này, chỉ thấy thiên địa đột nhiên trở nên trống trải.
Chỉ thấy căn phòng bí mật này giống như một vu bảo bảo hồn giới, trong này không gian rất lớn, ước chừng sáu bảy dặm. Nơi này lơ lửng một điều linh mạch, một quả linh đan tràn ngập mùi thơm lạ lùng, còn có không ít vu bảo tản mát ra khí tức hung hãn.
"Đây là..."
Đinh Phụ Đạo ánh mắt đột nhiên thẳng ra, nhìn chằm chằm vào quả linh đan, thân hình run rẩy, run giọng nói: "Đây là Thiên sát tẩy thần đan! Dùng thiên sát khí luyện thành thần đan, có thể tẩy lễ nguyên thần, vô thượng bảo vật!"
Đại vu tu luyện tới tam thần cảnh, nếu nguyên thần không có trải qua thiên sát địa sát tẩy lễ biến thành nguyên thần thuần dương mà đã trực tiếp bước vào tam thần cảnh mà nói. Tu vi sau này sẽ bị nhốt ở tam thần cảnh, cả đời đừng mơ tưởng bước vào cảnh giới cao hơn!
Mà Thiên Sát tẩy thần đan là linh đan thay đổi tình trạng này, cực kỳ hi hữu. Loại linh đan này dùng thiên sát khí luyện thành, một viên ẩn chứa một thiên sát khí. Sau khi dùng, có thể tẩy trừ tạp chất bên trong nguyên thần của đại vu tam thần cảnh, khiến cho tư chất bản thân nâng cao, do đó tu vi có thể tiến thêm được một bước nữa.
Loại linh đan này, quý báu vô cùng, cho dù là Chu Thiên Tinh Cung cũng không có nhiều. Đệ tử có thể đoạt được thiên sát tẩy thần đan, thường thường là người có đại cống hiến với Tinh Cung.
Mà trong căn phòng bí mật này có ước chừng ba quả thiên sát tẩy thần đan!
"Sư huynh, nơi này còn có địa sát tẩy thần đan, thiên vương bá thể đan, cửu chuyển thần đan, còn có một quả bất tử tiên đan do bất tử thảo luyện chế thành! Đó là thần vật có thể kéo dài tuổi thọ trăm năm nha!"
"Ông trời ơi, những linh đan này tản mát ra uy năng thậm chí ngay cả linh mạch và vu bảo bị bức ra! Còn nữa, những bảo vật này không ngờ đều là nguyên thần chi bảo!"
"Không chỉ có như vậy, người xem kiện bảo vật bên kia. Quả thực là nguyên thần chi bảo cực phẩm, chỉ sợ là dùng nguyên thần đại vu Tam Tướng Cảnh luyện chế vu bảo!"
"Nơi này còn có rất nhiều linh mạch, không ngờ không có linh mạch bậc ba bậc bốn. Tất cả đều là linh mạch bậc năm bậc sáu! Đáng tiếc loại linh mạch này đối với Tinh Cung chúng ta mà nói, không có nhiều tác dụng. Tuy rằng đủ cho những vu sĩ khác lâm vào điên cuồng, nhưng đệ tử tinh cung chúng ta căn bản không cần linh mạch!"
...
Mọi người mồm năm miệng mười, nghị luận, cao hứng phấn chấn. Hạ Tùng Giang không khỏi âm thầm hối hận, bản thân mình phát hiện ra kho báu này trước tiên, nếu hắn chậm một chút, đợi đám người Thạch Tinh Vân rời đi, mới phát hiện ra căn phòng bí mật này, bảo vật này chẳng phải thuộc hết về hắn sao?
"Năm thành cũng đủ rồi, có những bảo vật này, tiểu tử Diệp Húc kia cho dù có kim tinh khí, cũng không thể khiến ta kiêng kị chút nào!" Hắn trong lòng loạn nhảy, lấy tay chụp lấy một quả linh đan gần nhất.
Đúng lúc này, đột nhiên một cỗ kình phong đánh úp lại. Một cây mộc trượng thật lớn hung hăng nện thẳng lên trên đầu, làm cho Hạ Tùng Giang choáng váng mặt mày. Nguyên thần nhảy loạn, hắn vừa sợ vừa giận quát lớn: "Đinh Phụ Đạo thằng nhãi này, quả nhiên trở mặt!"
Hắn vội vàng xoay người, cửu đại nguyên thần hộ thân. Đột nhiên một đạo bạch quang xuy một cái cắt qua làm cho Đại Bằng nguyên thần, Hỏa Tiêu nguyên thần bị chém làm hai.
"Diệp Thiếu Bảo!" Hạ Tùng Giang vừa sợ vừa giận, lớn tiếng quát lên, trong ánh mắt nhìn thấy một cột buồm bay tới, hướng tới một nguyên thần khác của mình lao đi.
"Hắn chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo?"
Đinh Phụ Đạo đứng ra, đánh giá trên dưới người vừa tới nghi hoặc nói: "Tiểu tử ức hiếp thiếu chủ nhà ta, sao lại là một đầu bạo viên?"
Hạ Tùng Giang né tránh cột buồm công kích, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hướng tới hắn phát động công kích không phải là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, mà là một thanh niên trai tráng cầm trong tay Phù Tang trượng, dáng người khôi ngô vô cùng và một đầu bạch mao bạo viên. Đầu Bạch mao bạo viên này cầm cột buồm của Diệp Húc trong tay, đại buồm phiêu động, uy phong lẫm lẫm!
"Viên Thiên Công, không ngờ là ngươi!"
Hạ Tùng Giang tức giận dị thường, vội vàng triệu hồi hai nguyên thần bị chém của mình. Viên Thiên Công kim tinh khí không có uy năng mạnh như đệ nhất thần sát của Diệp Húc. Tuy rằng có thể chặt đứt nguyên thần nhưng nguyên thần không có tử vong, chỉ cần triệu hồi nguyên thần lại, vẫn có thể khôi phục như trước.
Lúc này, chỉ thấy một bàn tay to xuất hiện, thu hết thảy Đại Bằng nguyên thần và Hỏa Tiêu nguyên thần của hắn vào trong tay. Sau đó một thiếu niên áo lam đột nhiên hiện ra bên trong căn phòng này. Một đòn đưa cả hai nguyên thần của hắn vào trong cửu đỉnh mà trấn áp.
"Hạ tiền bối, đã lâu không thấy?"
Diệp Húc bước ra một bước, quét mắt nhìn quanh, trực tiếp xem nhẹ đám người Đinh Phụ Đạo. Ánh mắt hắn dừng ở nhiều bảo vật trong căn phòng này, không khỏi mừng rỡ, cười dài nói: "Thiệt nhiều bảo vật! Chư vị, các ngươi có thể chết được rồi!"
Hô!
Khoa Phụ Man và Viên Thiên Công đột nhiên nhảy lên, giơ Phù Tang trượng và cột buồm lên cao nhất tề công tới Hạ Tùng Giang.
"Viên Thiên Công, đầu súc sinh nhà ngươi và tên nhóc man nhân Khoa Phụ tộc này cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta sao? Tìm chết!"
Hạ Tùng Giang giận dữ, hai nguyên thần của hắn bị Diệp Húc trấn áp, nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ vô cùng. Lúc này hắn tế khởi cửu đỉnh, đón đỡ thế công của Viên Thiên Công và Khoa Phụ Man.
"Hạ Tùng Giang, còn chúng ta thì sao?"
Trong lỗ tai của Viên Thiên Công đột nhiên bay ra một đầu Hải Đông Thanh, móng vuốt bắt lấy hai thau đồng. Hắn hét lên một tiếng chụp thẳng vào đầu Hạ Tùng Giang, làm cho Hạ Tùng Giang choáng váng đầu óc. Lập tức một đầu Cửu vỹ thiên hồ bay tới, huy động Ba Tiêu Phiến trong tay, quạt cho Hạ Tùng Giang một cái.
Viên Thiên Công há mồm phun ra một đạo kim tinh khí, đồng thời công kích tới Hạ Tùng Giang. Mà lúc này Khoa Phụ Man nhảy lên đỉnh đầu của hắn, cầm Phù Tang trượng trong tay hung hăng nện xuống.
Khoa Phụ Man liên hợp với mấy đại yêu vương cùng nhau tấn công, trong chớp mắt đã bức Hạ Tùng Giang vào thế hạ phong.
Mà bên này, bảy tên đệ tử Chu Thiên Tinh Cung lạnh lùng nhìn Diệp Húc, Thạch Tinh Vân kêu lên the thé: "Hắn chính là Diệp Thiếu Bảo, giết hắn cho ta!"
Một đệ tử Chu Thiên Tinh Cung nhanh chóng tiến lên, lạnh lùng nhìn Diệp Húc. Chỉ thấy một tòa đại chu thiên tinh đấu trận đồ đột nhiên hiện lên. Chư thiên tinh đấu thay đổi liên tục, bao phủ quanh thân hắn.
"Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ngươi đắc tội thiếu chủ nhà ta, hôm nay Lạc Trường Ca ta tới lấy tính mệnh của ngươi!"
Đệ tử Chu Thiên Tinh Cung này thực lực cực kỳ hùng mạnh, cực kỳ tự phụ, cười lạnh nói: "Ngươi khiến ta tự mình động thủ hay là tự sát tạ tội..."
Rầm!
Diệp Húc không đợi hắn nói xong, đột nhiên một thức đánh Dương thiên thần vương diệt kiếp ấn xuống.
"Tới hay! Xem ngươi phản kháng ta ra sao!" đệ tử tinh cung cười ha hả, nâng tay hướng tới Thần vương diệt kiếp ấn của Diệp Húc đánh tới. Tinh đấu luân hồi trong lòng bàn tay, giống như một bầu trời vũ trụ thu nhỏ vậy.
Tay chưởng của hắn còn chưa gặp được ấn của Diệp Húc, chỉ nghe thấy ba một tiếng, vũ trụ tinh không trong lòng bàn tay đột nhiên dập nát, sau đó nổ tung, dọc theo cánh tay một đường nổ tung tới tận ngực, thân hình lập tức chia năm xẻ bảy.
Nguyên thần của hắn bao lấy đầu chuẩn bị bay lên, chỉ thấy Diệp Húc nhẹ nhàng chụp một cái, đánh cho nguyên thần và đầu của hắn hết thảy dập nát. Diệp Húc lập tức há mồm, hút hết vào trong bụng.
Rầm vang!
Nguyên thai phía sau Diệp Húc đột nhiên chuyển động, khí thế tăng vọt, cũng là do tu vi của hắn rốt cuộc cũng đột phá một cảnh giới, tiến vào nguyên thai tứ phẩm.
"Còn ai muốn chịu chết?" Hắn nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười nói.
← Ch. 0400 | Ch. 0402 → |