← Ch.0410 | Ch.0412 → |
Thạch Tinh Vân lúc này bị khí tức của Bàn Hoàng ép cho chỉ còn lớn nhỏ hơn một xích, giống như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Nhưng hắn vẫn còn vô cùng kiêu ngạo, dám can đảm răn dạy cả Đàm Phượng Sơn và Thái Tử Sơ, bốn đại cao thủ.
"Ta là con trai của Tinh Đế, các ngươi là ai mà dám đánh ta?" Hắn kêu to.
"Tinh Đế tự mình tiến tới nơi này ta cũng dám giết!" Đàm Phượng Sơn đánh tới đầu tiên, nắm tay của hắn tỏa ra kim quang chói mắt. Thậm chí hắn còn bức mở ra cả khí tức của Bàn Hoàng. Một kích này của hắn vô cùng khủng bố, chẳng những tính toán oanh sát Thạch Tinh Vân ngay tại chỗ, thậm chí còn muốn đánh cả Diệp Húc thành thịt vụn.
Ông!
Mi tâm của Thạch Tinh Vân nứt ra, một bàn tay to trắng như tuyết xuất hiện, ngang nhiên va chạm kịch liệt với nắm tay của Đàm Phượng Sơn, dao động ra khắp chung quanh. Thân hình Đàm Phượng Sơn rung mạnh, yết hầu ngòn ngọt, không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Công Đức Kim Luân sau đầu trở nên vặn vẹo không tưởng tượng nổi, vô số phật Đà nổ tung.
Chỉ nghe thấy những tiếng ba ba vang lên, phía sau hắn đột nhiên hiện ra một gốc cây đại thụ và một đầu Quỳ Ngưu sừng long nguyên thần. Cây quái thụ kia trăm ngàn cành lá, vô số xúc tu bay múa, đâm thẳng vào thân thể Đàm Phượng Sơn.
Nguyên thần quái thụ này tràn ngập một tinh khí, và khí tức sinh mệnh, không ngừng trị liệu thương thế của Đàm phượng Sơn, khiến cho thương thế của hắn nhanh chóng khỏi hẳn.
Đầu Quỳ Ngưu kia hiển nhiên là bản mệnh nguyên thần của Đàm Phượng Sơn, hình thể vô cùng khổng lồ, cổ phía trước như rồng, lại dài như thân trâu, chỉ có một chân tráng kiện, đứng ở giữa không trung.
"Đây là cái gì? Chẳng lẽ là nguyên thần thứ hai của hắn?"
Diệp Húc chú ý tới cây quái thụ này, có chút giống với nguyên thần của mình, hình dạng lại rất khác, hẳn là thuộc chủng loại khác. Diệp Húc lúc này cũng không khỏi thấy nao nao.
Hắn không kịp suy tư cẩn thận, tay phải bắn ra, thừa dịp Đàm Phượng Sơn đánh một đòn với bàn tay to của Tinh Đế, còn chưa vững chân lại. Diệp Húc lập tức thi triển Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn, hung hăng đánh một kích.
Thân thể Đàm Phượng Sơn đối chọi với bàn tay to Tinh Đế, tuy rằng bức lui được bàn tay to của Tinh Đế nhưng lại bị thương nặng. Hai đại nguyên thần của hắn đều bị chấn bay ra ngoài. Trong lúc khẩn cấp, lại phải đón đỡ Diệt Kiếp ấn của Diệp Húc, không ngờ một kích này của Diệp Húc ẩn chứa lực lượng khủng bố vô cùng. Lực lượng bên trong nó không thua gì bàn tay to của Tinh Đế.
Phía sau hắn, nguyên thần Quỳ Ngưu rống giận, thanh âm như rồng như ngưu, to lớn vô cùng, đột nhiên xâm nhập vào bên trong thân thể Đàm Phượng Sơn, khiến cho thân thể hắn tràn ngập lực lượng mạnh mẽ.
Nhưng Diệp Húc cố ý xây dựng ra thế cục này của mình, một kích đã toàn lực phát ra. Đàm Phượng Sơn lập tức bị Diệp Húc đánh bay đi, thương càng thêm nặng, vô số xúc tu của Cú Mang Nguyên Thần bị chấn gãy, lại phun ra một ngụm máu vàng nữa.
Thân thể hắn mạnh mẽ cực đoan, tâm tình cứng cỏi, có được đại trí tuệ, nắm giữ trí châu, từ khi xuất đạo tới nay, rất ít khi chật vật như vậy.
Nếu Diệp Húc công bằng giao thủ với hắn, rất khó có thể thắng được hắn. Tuy nhiên Đàm Phượng Sơn ngàn tính vạn tính vẫn là không có dự đoán được bên trong Tử Phủ của Thạch Tinh Vân lại cất giữ nửa thức vu pháp của Tinh Đế. Bị kém một chiêu, trước bị bàn tay to của Tinh Đế đánh bị thương, sau đó lại bị Diệp Húc thừa dịp đánh bại trong một chiêu nữa, trong lòng hắn thật sự nghẹn khuất.
"Nguyên thần của ngươi có tác dụng với ta, vẫn là cho ta đi."
Quanh thân Diệp Húc rung lên, chỉ thấy phía sau vô số rễ cây bay ra, giống như vô số xúc tu, đồng thời cũng tràn ngập mộc tinh khí. Tất cả đều hướng tới nguyên thần Cú Mang của Đàm Phượng Sơn mà đâm xuống.
Phốc xuy!
Những cái rễ của ngọc thụ đâm vào bên trong nguyên thần Cú Mang, Đàm Phượng Sơn vừa giận vừa vui: "Nguyên thần của ma đầu này không ngờ cũng là một gốc cây quái thụ! Hắn cũng dám tế khởi nguyên thần của mình, muốn cắn nuốt mộc tinh chi khí trong nguyên thần của ta. Tuy nhiên lần này hắn tính nhầm rồi! Nguyên thần của ta chính là Cú Mang Nguyên Thần, một trong năm thể chất đặc thù, chính là nguyên thần Mộc Hệ mạnh nhất. Ngươi muốn cắn nuốt nguyên thần Cú Mang, căn bản không có khả năng, ngược lại bị nguyên thần của ta cắn nuốt..."
Đột nhiên hắn cảm giác được nguyên thần Cú Mang của mình đang yếu đi nhanh chóng, nguyên thần Cú Mang của hắn không có cắn nuốt nguyên thần của Diệp Húc, ngược lại còn bị đối phương cắn nuốt. Trong lúc này hắn cũng không khỏi hoảng loạn.
"Làm sao có thể như vậy? sao lại có nguyên thần còn mạnh mẽ biến thái hơn cả nguyên thần ngũ hành thân thể ..."
Từ khi gặp được Diệp Húc, tâm cảnh của hắn liên tiếp bị phá, mỗi một lần đều bị thủ đoạn như thiên mã hành không của Diệp Húc phá vỡ. Tất cả đều ngoài ý liệu của hắn, khiến cho một thân bản lĩnh mà hoàn toàn không thể phát huy ra bên ngoài được bảy tám phần.
"Trong người, thiên hạ chi chính đạo!"
Thanh âm của Dư Nhân Kiệt truyền tới, chỉ thấy bảy chữ lớn phong cách cổ xưa đột nhiên giáng lâm, dừng trên đỉnh đầu Diệp Húc. Những chữ này tràn ngập áo nghĩa huyền ảo vô cùng, tản mát ra uy năng có thể so sánh được với nguyên thần chi bảo. Nó ngang nhiên ép thẳng xuống Diệp Húc, đánh gãy vô số rễ cây từ nguyên thần của Diệp Húc, giải thoát cho Đàm Phượng Sơn, đồng thời Dư Nhân Kiệt cũng công kích đối phương luôn.
"Đàm Phượng Sơn, nếu hôm nay không có ai cứu giúp, ngươi tất chết trong tay ta!" Diệp Húc cười lạnh một tiếng, tránh đi công kích của bảy chữ cổ, cấp tốc chạy sâu vào bên trong Bàn Hoàng mộ. Thái tử Hỉ hoành thân chắn trước mặt, chỉ thấy Linh Cữu Thanh Đăng sáng lên hừng hực, đốt dung hư không cuốn thẳng tới Diệp Húc.
Diệp Húc lại giơ Thạch Tinh Vân trong bàn tay trái lên, hướng tới Linh Cữu Thanh Đăng đón nhận thần hỏa, bàn tay to của Tinh Đế cảm nhận được nguy hiểm, lại đánh ra một chưởng đẩy lui lại thần hỏa.
Thái Tử Hỉ không dám ngăn trở, vội vàng lắc mình tránh thoát, tùy ý để hắn chạy thoát.
Rầm!
Dư Nhân Kiệt triển khai Trung Dung Bảo Quyển, chỉ thấy cuốn thiên thư này dài tới mấy dặm. Trong đó vô số văn tự cổ đại giống như những ký hiệu vô cùng huyền ảo, di chuyển sống động giữa lòng cuốn sách, điềm nhiên nói: "Diệp Thiếu Bảo, ta ngược lại muốn xem ngươi làm thế nào chống được Tam tướng chi bảo của ta."
Ầm vang! -
Trung Dung Bảo Quyển của hắn đột nhiên chạm vào một cấm chế bên trong lăng mộ. Chỉ thấy Trung Dung Bảo Quyển trong nháy mắt bị cấm chế kia cắn nuốt, hóa thành một quyển trục rơi thẳng vào trong cấm chế. Thậm chí ngay cả Dư Nhân Kiệt cũng bị cuốn vào trong cấm chế, biến mất không thấy đâu.
"Đồ ngu! ở trong mộ Bàn Hoàng mà thôi phát ra đại vu bảo như vậy, rõ ràng tự tìm đường chết!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Bên trong Bàn Hoàng mộ cấm chế nhiều vô kể, nhiều như lông trên người trâu vậy, căn bản không thể tế khởi vu bảo có thể hình lớn, chỉ cần hơi chút vô ý là chạm tới cấm chế.
Thái Tử Sơ đứng nhìn Diệp Húc, long thương trong tay rung rung, hắn chưa từng đâm tới Diệp Húc. Diệp Húc tay phải hóa thành đóa hoa sen nở rộ. Đầu ngón tay không ngừng run lên, liên tục búng lên đầu mũi long thương.
Không ngờ long thương của Thái Tử Sơ chính là cực phẩm trong nguyên thần chi bảo. Bên trong thương không chỉ luyện chế một cái nguyên thần, thậm chí ngay cả nguyên thần của Mộ Dung Học và mấy chân long kéo thuyền cho hắn đều bị hắn luyện nhập vào thân thương.
Long thương này uy lực cực lớn, vượt qua nguyên thần chi bảo bình thường. Đầu ngón tay của Diệp Húc dừng trên mũi thương, thân hình không khỏi bị chấn rung động kịch liệt, không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, thế đi tới lần đầu tiên bị đẩy lùi.
"Ta còn xem nhẹ Thái Tử Sơ, thực lực của người này bí hiểm, ẩn nấp sâu đậm, chính là người lợi hại nhất bên trong bốn người này." Hắn thầm nghĩ trong lòng.
"A!"
Tiếng kêu của Dư Nhân Kiệt đột nhiên truyền tới, vô cùng thê thảm. Diệp Húc và Thái Tử Sơ không kịp động thủ, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy Dư Nhân Kiệt bị rơi vào bên trong một cái cấm chế thật lớn bên cạnh một trụ đồng. Tượng đồng đại thần triều đình Đại Thương Bàn Hoàng triều, trong tay cầm lệnh bài đột nhiên buông xuống một đạo uy năng rất mạnh, hung hăng đánh vào bên trong cấm chế, lập tức đè chết Dư Nhân Kiệt đang ở bên trong cấm chế.
"Con mẹ nó, lệnh bài của tượng đồng này, chỉ sợ là bất diệt chi bảo! có biến thái quá hay không vậy!" Thái Tử Hỉ nhìn thấy thế, nghẹn họng nhìn trân trối, không kìm nổi mà chửi một câu.
Cảnh tượng này thực sự khủng bố, thực lực của Dư Nhân Kiệt không khác bọn họ nhiều lắm, hơn nữa lại còn có một tam tướng chi bảo hộ thể. Cấm chế bình thường hắn có thể thong dong phá vỡ, không ngờ nguy hiểm bên trong Bàn Hoàng cổ mộ không chỉ là cấm chế. Thậm chí ngay cả tượng đồng cao lớn uy nghiêm vô cùng này cũng ẩn nấp những nguy hiểm cực lớn.
Tượng đồng thần tử Bàn Hoàng triều, hiển nhiên không phải chỉ là vật trang trí. Bọn họ khi còn sống là trọng thần Bàn Hoàng triều, sau khi chết cũng là người bảo vệ cho Bàn Hoàng cổ mộ. Chỉ cần gây ra cấm chế, bọn họ sẽ oanh sát người xâm lấn!
Dư Nhân Kiệt là bởi vì gây ra cấm chế, khiến cho pho tượng đồng này oanh sát. Lấy thực lực mạnh mẽ như của hắn thậm chí ngay cả cơ hội chống cự cũng không có, liền bị mạt sát đương trường.
"Nếu là ta bị nhốt bên trong cấm chế, chỉ có thể lập tức triệu tập ảo ảnh cấm bảo tới chống lại." Mọi người đồng thời dâng lên ý tưởng này trong đầu.
"Đáng tiếc, tam tướng chi bảo trong tay Dư Nhân Kiệt, cứ như vậy mà bị oanh thành đống cặn bã." Thái Tử Sơ thở dài.
Diệp Húc đột nhiên tế khởi cột buồm của mình, lắc mình đi sát qua người hắn. Thái Tử Sơ phản ứng không kịp, run rẩy long thương trong tay đâm tới lưng hắn. Nhưng mà Diệp Húc đã sớm thoát khỏi phạm vi công kích của long thương, vượt khỏi tầm với của hắn.
Có vết xe đổ của Dư Nhân Kiệt, bọn họ cũng không dám tế khởi vu bảo có thể tích quá lớn, miễn gây ra cấm chế. Thái Tử Sơ cũng chỉ có thể tùy ý để cho Diệp Húc chạy trước, không kịp ngăn hắn lại.
"Bốn người vây công hắn, vẫn là để cho hắn trốn thoát, thậm chí còn đánh cho một bị thương, một chết thảm, thật có thể nói là vô dụng..." Trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh ra ý tưởng này.
Đàm Phượng Sơn nhanh chóng tiến lên, tay áo tung bay, mặt không chút thay đổi đi sát qua bên người Thái Tử Sơ, đuổi theo Diệp Húc. Lần đầu tiên đối mặt, hắn bị Diệp Húc đánh trọng thương, thậm chí nguyên thần Cú Mang bị Diệp Húc gần như cắn nuốt toàn bộ. Hắn sớm mất đi tâm cảnh, đã tức giận rồi, hận không thể diệt trừ Diệp Húc một cách nhanh chóng.
Thái Tử Hỉ cũng truy theo, chạy song song với Thái Tử Sơn, đi sau Đàm Phượng SƠn.
Phía trước, Diệp Húc mỗi bước đi tới trước, cảm giác được áp lực gia tăng gấp đôi, ép cho thân hình hắn không ngừng thu nhỏ lại. Đợi khi hắn đi ra được bốn năm dặm, thân hình nhỏ lại chỉ còn hai xích, giống như một đứa bé một hai tuổi vậy.
Trong mắt hắn, thế giới bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng rộng lớn, giống như tiến vào một thế giới do người khổng lồ kiến tạo vậy.
Khoảnh cách tới Vinh Lâm còn chừng không tới hai dặm, nhưng Diệp Húc lại cảm thấy đường dài vô cùng, giống như vĩnh viễn không có khả năng đi tới bên người Vinh Lâm.
Oanh!
Một pho tượng đồng cầm lệnh bài trong tay đánh một đạo hào quang xuống, oanh thẳng tới Vinh Lâm. Diệp Húc thấy thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Còn chưa có chết..."
Hắn tiếp tục bước chân tới phía trước. Mà phía sau hắn, Đàm Phượng Sơn, Thái Tử Sơ ba người cũng bị Bàn Hoàng uy áp, thân hình đã nhanh chóng bị thu nhỏ lại. Đàm Phượng Sơn thân hình dũng mãnh nhất, bước chân nhanh nhất, rốt cuộc cũng đuổi tới phía sau Diệp Húc, một quyền đánh ra.
Nắm tay hắn giống như một trẻ con, tuy rằng không có uy thế lớn như trước, nhưng lực công kích vẫn cực kỳ cương mãnh bá đạo. Nếu là oanh lên trên người Diệp Húc, tuyệt đối có thể làm cho hắn bị trọng thương.
Mà ở bên trong Bàn Hoàng cổ mộ, nguy cơ tứ phía, bị thương gần như chỉ có một kết cục là hắn phải chết.
"Đàm Phượng Sơn, xem ra ngươi một lòng muốn chết, nếu đã như vậy, ta đưa ngươi quy thiên."
Diệp Húc không khỏi giận dữ, hắn đã nhượng bộ rất nhiều, không cùng đám người Đàm Phượng Sơn tranh chấp. Nhưng cũng không có ý là hắn sợ bọn họ, mà Đàm Phượng Sơn lại áp bức hắn sít sao, khiến cho sát khí trong lòng hắn mãnh liệt. Giống như một mãnh hổ đang ngủ thức tỉnh, bắt đầu ăn thịt người.
← Ch. 0410 | Ch. 0412 → |