← Ch.0446 | Ch.0448 → |
Ý tưởng của Diệp Húc rất đơn giản, nếu không đủ thời gian sưu tầm chung quanh bắc hải bí cảnh này một lần tìm bảo vật. Vậy thì thu hết những gì ở đây, hết thảy đem đi, trước tiên biến thành của mình, sau đó chậm rãi tìm kiếm bảo bối trong đó sau.
Bạch Nam Hiên nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, vỗ tay cười nói: "Ý kiến hay! Tuy nhiên yêu tộc ta không có ngọc lâu, chỉ có bức họa cuốn này, bảo giới bên trong nó chỉ sợ không chứa nổi mấy tòa núi lớn."
Già La Minh Tôn lắc đầu nói: "Đại tôn ta trong tay cũng chỉ có quan tài này, thêm vào thiên khuyết chiến kích. Trong quan tài có tiễn khí nghệ hoàng, cái gì bỏ vào cũng bị xé vỡ. Mà Thiên Khuyết chiến kích vì theo đuổi lực lượng, không có lưu cái gì gọi là bảo hồn giới ở trong đó cả."
Diệp Húc cười tủm tỉm nói: "Minh Tôn, Bạch huynh các ngươi yên tâm, tiểu đệ cái khác không có, nhưng ngọc lâu bảo tháp nhiều, còn có một tòa nam thiên môn. Đừng nói là mấy tòa núi lớn, sông dài này. Cho dù là thu hết toàn bộ bắc hải bí cảnh, tiểu đệ cũng có thể mang được!"
Già La Minh Tôn minh tôn lập tức tỉnh ngộ, Diệp Húc có một tòa Nam Thiên Môn, tuy rằng không đạt tới trình độ có thể phong ấn chư thiên. Nhưng bắc hải bí cảnh cũng không phải là thiên giới đầy đủ, mà là một mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên. Cho dù thu toàn bộ bắc hải bí cảnh vào Nam Thiên Môn, chỉ sợ cũng chẳng nhằm nhò gì cả.
Đáng tiếc chính là, cho dù là Già La Minh Tôn lão quái vật tam bất diệt cảnh như vậy, cũng không có khả năng có pháp lực thông thiên như vậy, có thể khuân vác được toàn bộ bắc hải bí cảnh.
Diệp Húc lấy ra ngọc lâu, Già La Minh Tôn động thủ ngay lập tức, thi triển tu la thiên quốc, nắm một tòa núi lớn lên, nhét vào bên trong ngọc lâu của hắn.
Thực lực của Già La Minh Tôn cực đoan mạnh mẽ, không có khôi phục tới thời kì toàn thịnh, liền có thể thu được cửa chính tức nhưỡng trong bàn hoàng lăng. Lúc này tu vi của hắn đã khôi phục, cho dù là núi lớn ở thiên giới bắc hải bí cảnh, hắn cũng có thể nhấc lên được, khiêng được dễ dàng.
Ba người một đường tiến lên phía trước, đi qua nơi này là những dãy núi lớn nơi đó bị nhổ lên tận gốc. Một con sông thiên giới cùng địa mạch hết thảy bị rút ra, gửi vào trong ngọc lâu của Diệp Húc.
Thậm chí bọn họ còn phát hiện ra, dưới dãy núi có không ít linh vật như địa sát khí, không ít địa sát khí cũng bị Già La Minh Tôn nắm lên!
"Thái Hoàng Thiên của cải quả thực kinh người!"
Diệp Húc không khỏi cảm thán, địa sát khí cực kỳ quý báu, cho dù là các đại thánh địa, cũng không có bao nhiêu. Cho nên Ứng Tông Đạo khi nghe thấy Diệp Húc cần 36 loại địa sát khí, thiên sát khí rèn luyện nguyên thần nguyên thai mới đánh trống lảng không muốn cho hắn.
Nhưng ở trong bắc hải bí cảnh này, ngắn ngủi vài ba canh giờ, bọn họ đã sưu tầm được hơn 20 địa sát đầy đủ rồi!
Bạch Nam Hiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi bọn họ đi qua, lưu lại một phiến đất trống, phạm vi hơn ngàn dặm, trống không không có một vật.
"Nơi chúng ta đi qua, không còn một ngọn cỏ, loại hình vi này giống như là của ma đầu gây nên..." Hắn lẩm bẩm nói.
Bạch Nam Hiên trời sinh tính tình phúc hậu thành thật, chỉ là cảm thấy hành động của Già La Minh Tôn và Diệp Húc mơ hồ có chút không ổn. Tuy nhiên không ổn ở nơi nào hắn cũng không rõ ràng lắm.
Rống!
Già La Minh Tôn vừa mới nắm lên một toàn núi lớn, chỉ thấy trong núi đột nhiên có một viễn cổ cự thú đầu như trâu ngư rồng đang ngẩng lên, đánh giá chung quanh rồi đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng. Tu La thiên quốc của Già La Minh Tôn không ngờ bị một rống này của nó chấn vỡ!
Đây là một đầu viễn cổ cự thú mạnh mẽ tới đáng sợ, cái đầu rồng, thân hình như trâu cường tráng vô cùng. Nó ngửa đầu rống giận không ngừng, chấn cho thân thể Diệp Húc và Bạch Nam Hiên gần như bị văng ra tung tóe, nhất tề ói ra một ngụm máu huyết, mặt vàng như nghệ.
Già La Minh Tôn đang muốn ra tay đánh chết đầu cự thú này, đột nhiên xa xa cũng truyền tới tiếng gầm rút, tiếng hô như sấm. Chỉ thấy khói nổi lên bốn phương, một đầu cự thú ở sâu trong bắc hải bí cảnh cũng chạy tới như điên.
Cự thú này khí thế long trời lở đất, oanh kích không trung làm nó rung rung lên không ngừng. Một đầu kim sí đại bằng điêu dẫn đầu lao tới, hai cánh mở rộng ra hơn mười dặm, giống như hai phiến kim vân, móng vuốt chụp thẳng tới Già La Minh Tôn.
Lại có một đầu cự ngạc (cá sấu lớn) ầm ầm chạy tới, thân thể nó dài hơn mười dặm, không chút giải thích, xa xa phun ra một dòng nước lũ, nơi dòng nước đi qua, vạn vật bị ăn mòn!
Từng đầu cự thú nối đuôi nhau mà tới, hoặc là công kích cận thân, hoặc là xa xa phóng thích vu pháp. Tất cả đều hướng Già La Minh Tôn mà công đi, tràng diện khủng bố tới cực điểm.
Mà đầu cự thú long đầu ngưu thân kia đứng lên, cầm cái đại chùy lớn như núi của mình lên, xoay một vòng, ném thẳng tới đầu của Già La Minh Tôn.
"Không thể nào?"
Già La Minh Tôn lập tức ngây người, nếu như bị nhiều cự thú như vậy vây công, cho dù hắn là ma tộc đại minh tôn vương, chỉ sợ cũng phải nuốt hận tại chỗ. Lúc hắn hắn bắt lấy Diệp Húc và Bạch Nam Hiên, xoay người chạy trốn, bão táp mà đi, cả giận nói: "Đám khốn khiếp này, làm sao lại đối phó với lão tử?"
"Minh Tôn ngươi thu đi nhà của người ta, làm hại người ta không có chỗ ở, những cự thú ở đây không tìm ngươi thì tìm ai chứ?" Bạch Nam Hiên rốt cuộc tỉnh ngộ, nhỏ giọng nói.
Già La Minh Tôn giận dữ nói: "Rõ ràng là tên tiểu Diệp Tử khốn khiếp này bảo ta làm, sao không đi tìm hắn?"
Diệp Húc đứng ở trên lòng bàn tay hắn cười nói: "Những cự thú này không biết là ta bảo ngươi làm, đương nhiên là đem tức giận lên trên đầu của ngươi... không tốt, đầu kim sí đại bằng điêu truy đuổi, Minh Tôn, đi mau!"
Già La Minh Tôn nâng tay chụp một chưởng, chỉ thấy kim sí đại bằng điêu bị một chưởng của hắn chụp bay ra xa trăm dặm, nhưng không có bao nhiêu thương tổn, chỉ đứt mấy sợi lông mao mà thôi. Nó chấn cánh mấy lần lập tức đuổi theo.
Thân thể nó mạnh mẽ tới thái quá, ngay cả chưởng lực của Già La Minh Tôn cũng không thể làm nó bị thương được.
Già La Minh Tôn không khỏi rùng mình một cái, vội vàng nhanh chân chạy như điên. Những viễn cổ cự thú đang đuổi theo này, không có một con nào yếu hơn kim sí đại bằng điêu. Nếu bị chúng nó vây quanh, chỉ còn con đường chết.
ở phía sau bọn họ, từng đầu cự thú phẫn nộ gầm rút, ầm ầm truy đuổi. Diệp Húc nhìn xem mà kinh tâm động phách.
Đem sông núi bắc hải bí cảnh đi là chủ ý của hắn, tuy nhiên hắn tuyệt không nghĩ tới, hành động này lại khiêu khích nhiều loài tức giận tới như vậy, bị nhiều viễn cổ cự thú đuổi giết.
Hiện giờ, cự thú đang đuổi theo bọn họ, dĩ nhiên đã vượt qua hơn trăm đầu rồi. Hơn nữa ven đường còn có không ít cự thú từ trong núi rằng ló đầu ra ngoài, gia nhập vào bên trong hàng ngũ đuổi giết, khiến cho đội ngũ đuổi giết này càng ngày càng khổng lồ.
Cũng may tốc độ của Già La Minh Tôn không chậm, chớp mắt bay ngàn dặm, thực lực của hắn cũng rất mạnh, cho dù là kim sí đại bằng điêu cự thú loại này hắn cũng có thể thong dong bức lui.
Tuy nhiên những cự thú này tốc độ cũng không chậm, bọn họ không dễ dàng thoát khỏi đám cự thú này được, bị đuổi ngày càng gần hơn.
"Diệp lão đệ, sau này ngươi còn đưa ra loại chủ ý này, đừng trách ta trở mặt!" Già La Minh Tôn mệt chết đi được, thở hồng hộc, cả giận nói.
Diệp Húc cươi gượng hai tiếng nói: "Điều này sao có thể chứ? Thiên giới sông núi rơi vào bên trong ngọc lâu của ta, khiến không gian ngọc lâu mơ hồ có khí tức của thiên giới. Tuy rằng không thể nồng đậm bằng bắc hải bí cảnh, nhưng ta tu luyện trong ngọc lâu, tốc độ khẳng định nhanh hơn bên ngoài không ít. Không nói tới bảo vật, từng đó bảo vật đã đủ chứng minh ý nghĩ của ta là không tồi rồi."
"Đó là chỗ tốt của ngươi, chẳng có nửa điểm ích lợi gì cho lão tử..."
Già La Minh Tôn cắm đầu chạy như điên về phía trước, chớp mắt bay ngàn dặm, tốc độ như phù quang lược ảnh băng băng về phía trước. Diệp Húc và Bạch Nam Hiên chỉ thấy những dãy núi lớn thoáng qua hai bên, hiển nhiên vị đại minh tôn vương này đã đẩy tốc độ lên cực điểm rồi!
Tuy nhiên tốc độ của đám viễn cổ cự thú cũng không chậm chút nào, đuổi theo không bỏ, không ngừng phát ra tiếng rống cao vút, hô gọi bằng hữu, khí thế long trời lở đất.
Đột nhiên, Già La Minh Tôn thân hình chậm lại, ngay cả Diệp Húc cũng cảm thấy một cỗ áp lực trầm trọng từ phương xa truyền tới.
Đây không phải là uy áp của thái hoàng thiên, mà là khí tức vu hoàng, trầm trọng như bầu trời đặt lên trên đỉnh đầu, khiến người ta không thể thở dốc.
"Nơi đó là..."
Diệp Húc ngơ ngác nhìn phía trước, chỉ thấy xa xa trên bình nguyên có một tòa thành lớn tọa lạc ở đó. Mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong tòa thành có vô số lầu các, chiếm diện tích cả trăm dặm.
Trong bắc hải bí cảnh mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên giới này, đột nhiên xuất hiện một tòa thành lớn như vậy, làm cho người ta không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ.
Đám cự thú kia truy đuổi tới đây, đột nhiên dừng lại không dám tiếp tục truy kích về phía trước nữa. Tòa thành lớn này dường như có một lực lượng thần bí, trấn phục đám viễn cổ cự thú, khiến cho chúng nó không dám tới gần dù chỉ một bước.
Già La Minh Tôn dừng lại, thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt hắn hào quang sáng rực lên, lộ ra thần sắc tham lam, cười ha hả nói: "Chẳng lẽ là thiên cung của thần vương Thái Hoàng Thiên này? Nếu không làm sao có thể trấn trụ được đám viễn cổ cự thú này chứ?"
Bạch Nam Hiên tế khởi bức họa cuốn của mình, lẩm nhẩm, tìm kiếm lai lịch tòa thành lớn này. Đột nhiên hắn cười ha hả nói: "Diệp huynh, Minh Tôn, tòa thành này không phải là thiên cung mà là hành cung của Nghệ Hoàng kiến tạo, là nơi Nghệ Hoàng nghỉ ngơi tạm thời sau khi săn bắn. Trên đây nói, Nghệ Hoàng đánh cắp quốc vận của Đại Hạ, trở thành cộng chủ thiên hạ, không để ý tới triều cương, đam mê săn bắn, thường xuyên cùng ái thê đi vào bắc hải bí cảnh săn bắn."
"Chẳng lẽ nói, bắc hải bí cảnh là nơi săn bắn của Nghệ Hoàng?"
Diệp Húc cảm thấy khó có thể tin được, lẩm bẩm nói: "Bắc Hải bí cảnh chính là một mảnh vỡ Thái Hoàng Thiên, mảnh vỡ thiên giới, không ngờ trở thành nơi săn thú, vị vu hoàng này thực xa xỉ hơn mức bình thường..."
Già La Minh Tôn cười lạnh nói: "Nếu không phải xa xỉ như vậy, làm sao bị Thiếu Khang đoạt lại ngôi vị hoàng đế? Có thể thấy được Nghệ Hoàng này cũng là một vị hôn quân! Tuy nhiên hắn lại là phúc tinh của lão tử ta. Hơn phân nửa trong hành cung của hắn sẽ lưu lại cho đại tôn ta di sản nhiều vô kể, nói không chừng còn có thể có cấm bảo!"
Diệp Húc khẽ lắc đầu, Nghệ Hoàng hành cung có bảo vật hắn tuyệt đối tin tưởng. Tuy nhiên có cấm bảo hay không, hắn không tin chút nào.
Ứng Tông Đạo, Thanh Đế môn chủ, đám người này năm trăm năm trước đã tới bắc hải bí cảnh. Nếu có cấm bảo mà nói, những lão quái vật này có thể kiềm chế được sao?
Mà những đứng đầu thánh địa khác hơn phân nửa cũng âm thầm tra xét qua Bắc Hải bí cảnh, những người này không làm gì chỉ phái ra cao thủ tiến tới, hiển nhiên cũng không tin có cấm bảo của Nghệ Hoàng giấu bên trong bắc hải bí cảnh này.
Nếu thật sự có cấm bảo mà nói, nhưng người đứng đầu các thánh địa khẳng định sẽ tự mình giáng lâm. Thậm chí sẽ thục dục cấm bảo của môn phái mình, tiến tới tranh đoạt.
Đột nhiên, bên trong tòa thành phía trước, một đạo tinh khí phóng lên trên cao. Trên không trung tòa thành lớn xuất hiện một pho pháp tướng lớn vô cùng. Nó há miệng rống giận một cái, huy quyền nện xuống, hiển nhiên là một vị tam tướng cảnh cường giả gặp phải kình địch, thi triển ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, công kích tới đối thủ.
Lại vào lúc này, trong thành đột nhiên một vầng trăng sáng dâng lên, pháp tướng kia nện lên phía trên vầng trăng sáng, lập tức đánh nổ nát vầng trăng này.
← Ch. 0446 | Ch. 0448 → |