← Ch.0497 | Ch.0499 → |
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc dùng đến Chiêu Hồn Phiên, vừa rồi hắn thu Trảm Tiên Thai, không có đủ thực lực để tế luyện Trảm Tiên Thai, cho nên trong sáu món vu bảo kia mới chọn lấy Chiêu Hồn Phiên, chủ yếu là nghĩ đến với thực lực hiện tại của hắn còn không thể đối kháng với Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường, đừng nói là luyện hóa, cho dù là chống cự cũng còn khó.
Nhưng với Chiêu Hồn Phiên lại được.
Tấm đại bạch phiên này chính là bất diệt chi bảo mà Tây Hoàng luyện chế, chiêu hồn tác phách, là một loại vu bảo không nhìn thấy uy lực nhưng cực kỳ âm độc!
Diệp Húc từng thấy rất nhiều vu bảo, có bảo vật có uy lực dũng mãnh, có thể đè sập trời cao, có vu bảo tốc độ cực nhanh, phù quang lược ảnh, lại có vu bảo chú trọng sát phạt, sát khí dày đặc, nhưng luận về mặt âm độc thì không có cái nào có thể vượt qua tấm Chiêu Hồn Phiên này!
Chiêu Hồn Phiên vung lên, từng sợi hồn phách của Hạ Trung Đường bị xé ra, bay vào bên trong cái đại phiên này.
"Diệp Thiếu Bảo, khoảng cách giữa ta và ngươi chênh nhau ngàn lần vạn lần, ngươi đừng hòng động đến hồn phách thần thức của ta!"
Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường rống to, tuy bị trấn áp trong U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn nhưng hắn ta vẫn kiêu ngạo ngút trời như trước, quanh thân hắn hiện lên vô số đỉnh văn, phong ấn chính mình lại, ngăn cản uy năng của Chiêu Hồn Phiên!
"Cái vu bảo này của ngươi quả không tồi, đáng tiếc ta là đại vu Tam Bất Diệt cảnh, chỉ cần ta chống trụ được một lát là có thể điều khiển cửu đỉnh nghiền chết ngươi!" Hắn cười ha ha, cửu đỉnh gào thét vọt tới, nghiền đè tới Diệp Húc.
Lấy tu vi Tam Bất Diệt cảnh của hắn, thao túng cửu đỉnh trấn chết Diệp Húc quả rất dễ dàng!
"Hạ Trung Đường, từ thời khắc ngươi gặp ta kia, đã định trước kết cục của ngươi rồi."
Diệp Húc khẽ mỉm cười, không hề để ý đến cửu đỉnh đang đánh đến, lập tức thúc dục nguyên thần của mình, phát huy ra uy năng lớn nhất của Chiêu Hồn Phiên, chỉ thấy hắn cầm đại phiên trong tay vung mạnh lên, vô số xiềng xích đen từ trong mặt phiên bắn ra, xùy xùy đâm vào bên trong U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, đâm vào thật sâu trong Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường.
Vù!
Sinh hồn của Hạ Trung Đường bị những xích sắt đó trói chặt lại, cưỡng ép kéo ra khỏi Thiên Địa Pháp Tướng, không tự chủ được rơi vào trong phiên. Hồn phách hắn rơi vào trong Chiêu Hồn Phiên, ba chữ "Hạ Trung Đường" đầm đìa máu phía dưới chữ "Trảm" trên mặt phiên dần dần nhạt màu, biến mất không thấy nữa.
Thiên Địa Pháp Tướng của hắn lập tức đánh mất tất cả sinh lực, trở nên đần độn, đờ đãn đứng trong U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, an tĩnh lại.
Ông!
Một tòa ngọc lâu tám tầng từ trong cơ thể Thiên Địa Pháp Tướng hiện ra, không ngừng phân giải, hóa thành một luồng linh quang tiêu tan. Cùng lúc đó, cửu đỉnh của hắn đã không có Thiên Địa Pháp Tướng điều khiển, dựa vào quán tính tiếp tục đánh tới, đánh lên người Diệp Húc một cái thật mạnh, chỉ thấy vô số tia lửa tóe ra, chín cái đại đỉnh đó đâm vỡ hư không, gần như nghiền nát Diệp Húc.
Diệp Húc thổ huyết, cố áp chế thương thế, trong lòng kinh sợ. Đây là Hạ Trung Đường đã chết rồi, cửu đỉnh theo quán tính vẫn khủng bố như vậy, đánh cho hắn trọng thương.
Nếu không phải hắn kịp thời thu đi hồn phách thần thức của Hạ Trung Đường, chỉ cửu đỉnh đâm vào như thế đã có thể đâm vỡ hắn rồi!
Đại vu Tam Bất Diệt cảnh thật mạnh, cho dù Hạ Trung Đường bị Diệp Húc lấy Liệt Hỏa Minh Tôn đánh cho trọng thương, thân thể bị hủy, thực lực tổn hao lớn, mười thành chỉ còn không đến một thành, hơn nữa còn bị tầng tầng trấn áp, nhưng hắn vẫn có thể khiến cho đại vu Hóa Thần kỳ là Diệp Húc đây bị thương, thậm chí còn suýt nữa mất mạng!
Loại tu vi này, mạnh mẽ khôn cùng!
"Cũng may Hạ Trung Đường bị ta thu hồn phách thần thức, hoàn toàn thân tử đạo tiêu, giữ được Thiên Địa Pháp Tướng lại tiện nghi ta, nếu không muốn luyện hóa hắn ta, e là nếu ta không tu luyện đến Tam Tương cảnh thì không có khả năng luyện hóa hắn!"
Diệp Húc thở hổn hển, vung món bất diệt chi bảo Chiêu Hồn Phiên này lên. Chiêu hồn phách của đại vu Tam Bất Diệt cảnh đã chết cũng không phải dễ dàng như vậy, đầu tiên là thúc dục Chiêu Hồn Phiên liền tiêu hao tu vi của hắn rất nhiều, nếu không phải nguyên thần của hắn đủ mạnh, nếu không chỉ vung cái vu bảo này lên có khi liền tiêu hao sạch tu vi của hắn!
Hồn phách thần thức của Hạ Trung Đường bị bắt vào trong Chiêu Hồn Phiên, đã hoàn toàn chết, chỉ để lại Thiên Địa Pháp Tướng, bị trấn áp trong U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn.
Hạ Trung Đường do tu vi hạn chế, là cường giả Nguyên Thần Bất Diệt kỳ, tôn Thiên Địa Pháp Tướng này không tu luyện đến cảnh giới Bất Tử Bất Diệt, tuy kém với Thiên Địa Pháp Tướng của nhân vật tuyệt đỉnh Già La Minh Tôn kia, nhưng cũng không phải là nhỏ, có thể tạm dùng để thúc dục thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn.
"Luyện nguyên thần Hạ Trung Đường và Thiên Địa Pháp Tướng thành nguyên thần thứ hai, pháp tướng thứ hai, dùng để điều khiển thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn cũng không phải là kế lâu dài."
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, tán đi phong ấn Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường cùng U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, thầm nghĩ: "Mặc dù là Thiên Địa Pháp Tướng của Tam Bất Diệt cảnh, thúc dục thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn, pháp lực cũng sẽ tiêu hao, cảnh giới sẽ rơi xuống, chỉ có lấy được tâm pháp của hoàng tộc Ma tộc mới có thể duy trì pháp lực cuồn cuộn không ngừng, vĩnh không khô kiệt."
Thúc dục thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn tiêu hao rất lớn. Thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn chính là thân thể Nhân hoàng, dùng một lần sẽ tiêu hao tu vi, với tu vi hiện giờ của Diệp Húc, dù là thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Trung Đường cũng không gắng được bao nhiêu thời gian. Diệp Húc phải tìm được tâm pháp tu luyện của hoàng tộc Đế Thích mới có thể hoàn thiện tôn thân ngoại hóa thân này.
"Tính đi tính lại, ta thoát ra Vô Vọng Thiên Bích đã được bảy tám tháng rồi. Già La Minh Tôn và Hạo Thiên Khuyển chắc đã rời đi hai ba tháng trước, thoát khỏi Vô Vọng Thiên Bích. Đáng tiếc Minh Tôn ông ta không dám tiến vào Hằng Cổ Ma Vực, e sợ bị Ma hoàng đuổi giết, nếu không thì có thể bảo ông ta lấy cho một bộ cấm pháp của Ma tộc..."
Lúc này, Hạ gia Trung Châu tràn ngập một luồng không khí tiêu điều u ám. Vu Hoang thế gia cổ xưa này cuối cùng nhận được tin Thiên đỉnh mất tích, Nhân hoàng tức giận, toàn bộ thế gia như một cỗ máy thật lớn thật cổ, bắt đầu chuyển động đâu vào đấy.
Từng cái đại đỉnh từ trong ngủ say sống lại, tràn ra hơi thở khiến người ta run rẩy, tim đập chân run, uy áp của cấm bảo gần như trong chớp mắt truyền khắp đại lục, truyền đến biển rộng vô biên, kéo dài ngàn vạn dặm, thậm chí cả những đại lục xa xôi vùng hải ngoại, cũng các thánh địa, đều bị khí tức của cấm bảo làm cho chấn động.
Cả Chu Thiên Tinh Cung, Hàn Nguyệt cung, Thái Dương Thần Cung ở xa cũng có thể cảm giác được dao động dị thường trong nguyên khí của thế giới Vu Hoang.
Đã bao nhiêu năm rồi, cửu đỉnh của Hạ gia chưa từng xuất động tập thể, mà hiện giờ, chẳng những Địa Dương nhị đỉnh bị kích phát ra tất cả uy năng, thậm chí sáu cái cấm bảo đại đỉnh cũng bị Hạ gia Trung Châu kích phát!
Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi người đều cảm thấy nguyên khí thiên địa bắt đầu từ từ biến mất. Một số vu sĩ Đại Châu gần Trung Châu nhất, thậm chí môn phái thế gia, đều không cảm nhận được bất cứ tia nguyên khí thiên địa nào, thậm chí cả vu pháp vu bảo cũng không thể thúc dục, gần như bị đánh thành phàm nhân.
Cửu đỉnh của Hạ gia Trung Châu, trấn áp thiên địa âm dương phong sơn hỏa thủy lôi, vu pháp vu bảo thiên hạ cũng bị chín cái đại đỉnh này khắc chết hết. Hiện giờ sáu cái đại đỉnh trong đó sống lại, giống như sáu vị Vu hoàng tỉnh lại sau giấc ngủ say, tản ra uy thế ngập trời, khiến thiên hạ khiếp sợ, trấn áp Vu Hoang!
Loại uy thế này có thể nói là khủng bố, có thể tưởng tượng ra, thời Đại Hạ hoàng triều, cảnh tượng cửu đỉnh tề xuất, trấn áp toàn bộ thế giới Vu Hoang, đến tột cùng nguy nga tráng lệ ra sao.
Một đám thánh địa bị chấn động bởi khí thế của Hạ gia, chỉ thấy trong thế giới Vu Hoang, từng cấm bảo lần lượt sống lại sau cơn ngủ say, khởi động từng mảng thiên địa, chống cự lại uy áp của sáu món cấm bảo Hạ gia.
Loại cảnh tượng này thật khủng bố, gần như có bộ dáng của diệt thế!
Nếu như lúc này, các đại thánh địa chính ma yêu ba đạo không nhịn được, thi triển cấm bảo công kích, chỉ sợ toàn bộ thế giới Vu Hoang đều bị đánh cho sụp đi một nửa, vô số sinh linh đều bị hủy ở dưới công kích của cấm bảo!
Không bao lâu sau, sáu cái cấm bảo đại đỉnh của Hạ gia Trung Châu lần lượt lâm vào trong yên lặng, hơi thở khủng bố như Vu hoàng dần dần tan đi.
Mà các đại thánh địa cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ, đều phái ra những vu sĩ tin tức linh thông, thăm hỏi khắp nơi vì sao Hạ gia lại làm như thế.
Từng tin tức truyền đến trong tai các đại thánh địa khắp Vu Hoang, làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Sở dĩ Hạ gia tức giận như vậy, đánh thức lục đỉnh, cũng là bởi vì Thiên đỉnh của Hạ gia bị Liệt Hỏa Minh Tôn của Diêm Ma Thần Điện cướp đi, bởi vậy Hạ gia mới thúc dục tám cái đại đỉnh còn lại, mượn dùng hơi thở cảm ứng giữa cửu đỉnh tìm kiếm phương vị của Liệt Hỏa Minh Tôn.
Cửu đỉnh Hạ gia chính là một bộ cấm bảo, hỗ trợ lẫn nhau, chẳng những có thể dễ dàng đoạt lại cửu đỉnh, thậm chí có thể cách trăm núi ngàn sông, đánh chết Liệt Hỏa Minh Tôn.
Tuy nhiên, thứ làm cho người ta bất ngờ là, lần này Hạ gia náo ra động tĩnh long trời lở đất, suy nữa ủ ra diệt thế chi chiến, nhưng vẫn không thể tìm kiếm được bất cứ khí tức nào của Thiên đỉnh!
Tòa Thiên đỉnh này dường như giống với ba tòa cấm bảo Thiên Địa Dương từng bị trộm đi, không cánh mà bay, biến mất khỏi thế gian, cho dù là cảm ứng giữa cửu đỉnh cũng không thể tìm kiếm được phương vị của Thiên đỉnh.
"Hạ gia, lần này mất mặt lớn..." Không ít thánh địa vui sướng khi người gặp họa, đồng thời cũng âm thầm khâm phục vị Liệt Hỏa Minh Tôn kia.
Thiên đỉnh của Hạ gia tuy không phải là cấm bảo, nhưng là nhân hoàng chi bảo có uy năng cực kỳ mạnh, không biết có bao nhiêu người muốn đánh cắp cái Thiên đỉnh này, nhưng đều thất bại. Càng nhiều người, tuy là rất thèm thuồng uy lực của cửu đỉnh Hạ gia, nhưng cũng không dám hành động, dù sao điều đó tương đương với trêu chọc vào cái uy của Hạ gia Trung Châu, đối mặt với lửa giận của Hạ gia!
Nhưng vị Liệt Hỏa Minh Tôn này lại dám, chẳng những dám, thậm chí còn làm được, khiến Hạ gia Trung Châu bậc thánh địa Vu Hoang này điều động sáu món cấm bảo đều không làm được gì.
"Liệt Hỏa Minh Tôn, lão già này tuổi còn lớn hơn ta, không phải đã sớm chết già rồi sao?" Dưới chân núi Đại Hoang trong lãnh thổ Đại Hán, Già La Minh Tôn cũng nghe được tin này, lắc lắc cái dây xích chó, buồn bực nói.
"Già La Minh Tôn, quyết chiến với bọn ta mà ngươi còn dám phân thần, thật sự là muốn chết!" Dưới chân núi Đất Hoang, một vị Đại Minh Tôn Vương thân người đầu trâu tức giận lỗ mũi xì khói, rít gào nói, chính là Đại Minh Tôn Vương, Bảo Hiền Minh Tôn phụng mệnh Sâm La Thần Điện tiến đến Vu Hoang truy sát Già La Minh Tôn.
"Già La, ngươi nhục mạ Ma hoàng, còn âm Ma hoàng một lần, tội đáng chết vạn lần, trên trời dưới đất không còn chỗ dung thân cho ngươi. Hôm nay tại núi Đại Hoang này chính là ngày chết của ngươi!" Tu Đề Minh Tôn thản nhiên nói.
Già La Minh Tôn liếc hắn một cái, nhe răng cười gằn nói: "Hai tên hỗn cẩu nhà ngươi quấn quít bám lấy, đuổi giết bản đại tôn chừng hai tháng nay, các người không phiền nhưng lão tử thấy phiền rồi! Cũng tốt, hôm nay lão tử ở nơi đây giải quyết hết chúng mày!"
"Già La, thả chó ra cắn nó!"
Hạo Thiên Khuyển ngồi trên đầu vai lão, kêu gào nói: "Chó Nhật, cắn chết bọn chúng!"
← Ch. 0497 | Ch. 0499 → |