← Ch.0545 | Ch.0547 → |
Diệp Húc đi đến dưới Vô Vọng Thiên Bích, chỉ thấy Già La Minh Tôn, Hao Thiên Khuyển và một vịđầu trâu thân người, cùng với một vịĐại Minh Tôn Vương bốn đầu tám tay đang ngồi ngay ngắn ở trên hoa sen trong đầm nước dưới Thiên Bích.
Ba vịĐại Minh Tôn Vương và một con chó đen bị xếp thành một hàng, đều bị buộc vào một cái dây xích chó. Hao Thiên Khuyển vô cùng tủi thân ngồi giữa Già La Minh Tôn cùng hai vịĐại Minh Tôn Vương kia.
Ba vịĐại Minh Tôn Vương tuy bị trấn áp dưới Vô Vọng Thiên Bích nhưng vẫn vô cùng dũng mãnh như trước. Bọn họ bị Vô Vọng Thiên Bích trấn áp, không thểđứng dậy, tất cảđều ngồi ở trên hoa sen, tự thi triển bản lĩnh đánh tới đối phương.
Dáng người bọn họ đều cực kỳ cao lớn, mặc dù đã ngồi xuống thì cũng cao đến mười trượng. Cánh tay bọn họ rất dài, vịĐại Minh Tôn Vương hoàng tộc Đế Thích bốn đầu tám cánh tay kia, tám bàn tay to như mui xa, mỗi cái cầm một món bất diệt chi bảo, lướt qua đỉnh đầu Hao Thiên Khuyển, đánh tới Già La Minh Tôn.
Mà một vịĐại Minh Tôn Vương ma tộc khác, thân người đầu trâu, lực lớn vô cùng, nắm đấm như chùy, trong tay lại cầm lấy một cây tam xoa kích, món bất diệt chi bảo này cũng lướt qua đỉnh đầu Hạo Thiên Khuyển, đánh tới Già La Minh Tôn.
Mà thực lực của Già La Minh Tôn hiển nhiên là hơn hẳn hai người này một bậc. Lão tuy không phải bốn đầu tám tay, ngàn tay ngàn mắt, nhưng cánh tay sinh ra một đôi đao xương, phía sau mọc ra một cái đuôi bọ cạp rất dài. Mỗi một món vũ khí đều được lão rèn luyện còn mạnh hơn cả bất diệt chi bảo.
Huống chi trong tay lão còn có những món bất diệt chi bảo khác, như là Linh Cữu Thanh Đăng, Thiên Khuyết Chiến Kích, uy lực đều cực kỳ mạnh.
Ba vịĐại Minh Tôn Vương này tuy không thểđứng dậy, nhưng sức chiến đấu lại không hề giảm chút nào, một trận ác chiến đánh cho trời tăm đất tối.
Cũng may nơi đây là cấm bảo của Hoàng Tuyền Ma Tông, một bộ phận của Luân Hồi Thiên Bàn. Dù ba người có mạnh như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thểđánh vỡ được món cấm bảo này. Nhưng Hao Thiên Khuyển ở dưới công kích của bọn họ lại gặp phải tai ương, bị dư ba chiến đấu giữa ba người ép cho nằm bẹp xuống hoa sen, kêu la không ngừng.
"Câm miệng!"
VịĐại Minh Tôn Vương hoàng tộc Đế Thích kia thật sự không chịu nổi tiếng ồn của Hao Thiên Khuyển, đột nhiên một tay đánh tới đầu con chó đen kia.
Con chó kia đột nhiên ngẩng đầu lên, cái đầu nó nhoáng một cái trở nên lớn như ngọn núi, cắn lên trên cổ tay hắn. Đại Minh Tôn Vương hoàng tộc Đế Thích hô đau liên tục, vội vàng giãy ra, nâng tay lên thì thấy tay mình đã bị cắn một đoạn chỉ còn thấy xương cốt, lập tức giận dữ trong lòng.
Không ngờđầu Hao Thiên Khuyển lúc này quá lớn, bị Già La Minh Tôn và một vịĐại Minh Tôn Vương ma tộc khác liên tục đánh lên đầu, đánh cho đầu nó chảy cả máu, vội vàng thu nhỏ đầu lại thành một con chó đen nhỏ tránh ở trên hoa sen, chửi bậy liên tục: "Tên bốn đầu kia, mi trúng độc chó của ông nội nhà mi rồi, không ra vài năm nữa độc chắc chắn phát, lúc đó mi sẽ biến thành chó điên!"
VịĐại Minh Tôn Vương hoàng tộc Đế Thích kia tức giận đến mắng liên tục, lại e sợ mình thật sự trúng cái gọi là "độc chó" gì gì đó kia, toàn thân trào ra ma hỏa dày đặc, đốt cháy xung quanh, nhất là trên miệng vết thương. Hắn lại cần thận dùng ma hỏa đốt một lần nữa, đem cái gọi là "độc chó" kia đốt sạch không còn một mảnh.
"Hai vịĐại Minh Tôn Vương này là ai? Hai kẻ này không việc gì sao cũng lại xích mình cùng xích chó thế kia?"
Diệp Húc vô cùng tò mò, lần trước khi hắn rời khỏi Hoàng Tuyền Ma Tông, Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển bị buộc vào cái xích cho mà Nghệ Hoàng luyện chế, trấn áp dưới Vô Vọng Thiên Bích, còn nửa năm nữa mới có thể thoát ra.
Không ngờ lần này hắn trở về, đã lâu như vậy rồi, Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển vẫn bị trấn áp dưới Vô Vọng Thiên Bích, hơn nữa cái xích chó kia còn buộc thêm hai người nữa, không thể không khiến kẻ khác tò mò.
Diệp Húc không lập tức hiện thân, mà cẩn thận nghe một lát, lúc này mới biết ngọn nguồn từ trong miệng ba người một chó kia.
Hai vịĐại Minh Tôn Vương này, vị hoàng tộc Đế Thích tên là Tu Đề Minh Tôn, Cổ Ma tộc tên Bảo Hiền Minh Tôn, cùng xuất thân từ Sâm La Ma Điện, chính là thủ hạ của Ma hoàng, phụng mệnh đuổi giết Già La Minh Tôn đến nhân gian.
Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển sớm đã thoát khỏi Vô Vọng Thiên Bích trấn áp, chuồn ra Hoàng Tuyền Ma Tông, khoái hoạt khắp nơi. Già La Minh Tôn tuy đã biến thành hình người, nhưng tính tình đến chết cũng không đổi được, ở cùng con phá cẩu Hao Thiên Khuyển này sao có thể không gây chuyện thị phi?
Hơn nữa một người một chó cùng bị buộc chung một cái xích, quả thật kinh thế hãi tục. Bọn họ gây ra rất nhiều chuyện, cuối cùng rước lấy Bảo Hiền và Tu Đề hai vị Minh Tôn.
Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển dọc đường tránh né hai người kia truy sát, chạy trốn tới chân núi hoang sơn trong cảnh nội Đại Hán, cuối cùng bị hai vịĐại Minh Tôn Vương kia đuổi kịp. Một trận khổ chiến xảy ra, Tu Đề và Bảo Hiền hai vịĐại Minh Tôn Vương kia rốt cuộc chiếm thế thượng phong, không ngờ lại bị Già La Minh Tôn âm thầm tế xích chó lên, đeo vào trên cổ hai người này.
Cái xích chó này chính là do Nghệ Hoàng tự tay rèn đúc, dùng để xích Hao Thiên Khuyển nhất mạch, giỏi về khóa thân thể, trói nguyên thần, cực kỳ cứng rắn, dù Già La Minh Tôn tế bất diệt chi bảo lên cũng không thể chém đứt nó.
Công hiệu của xích chó không khác gì Khốn Tiên Thằng trên Trảm Tiên Đài, nhưng lại càng làm cho người hoảng sợ. Cái xích chó này chỉđeo ở cổ, mà chuyện khủng bố nhất là, sau khi ngươi bị xích cổ rồi, trên xích sắt còn buộc một con chó đen miệng đầy thô tục.
Tu Đề và Bảo Hiền tuy đều là Tam Bất Diệt cảnh Thiên Địa Pháp Tướng bất diệt đỉnh phong, nhưng thực lực không bằng Già La Minh Tôn, bị khóa bằng xích chó, hai người dùng hết bản lĩnh cũng không thể mở được nó ra.
Những ngày sau đối với hai người họ mà nói, quảđúng là ác mộng. Đường đường Đại Minh Tôn Vương lại bị buộc ở một cái xích chó, đó vốn là chuyện vô cùng nhục nhã, nhất là xích chó còn xích một con chó nữa, càng làm cho bọn họ suy sụp.
Mà làm cho người suy sụp nhất chính là, trận ác chiến giữa bọn họ và Già La Minh Tôn đã đánh cho trời sụp đất nứt, dẫn đến không biết bao nhiêu vu sĩ, đại vu Đại Hán. Trước mắt bao nhiêu người, hai vịĐại Minh Tôn Vương cao quý kia hận không thểđào một cái lỗ mà chui xuống.
Cuối cùng, tin tức ba vịĐại Minh Tôn Vương Ma tộc xuất hiện ở thế giới Vu Hoang đã rơi vào trong tai của các đại thánh địa chính phái, khiến cho không biết bao nhiêu người trừ ma vệđạo, cao thủ ùn ùn kéo đến, đại vu Tam Bất Diệt cảnh cũng xuất hiện hơn mười vị.
Ba người một chó không thể không liên kết lại, mở ra một con đường máu, cuối cùng dẫđến một vị Nhân hoàng chính đạo nhúng tay, suýt nữa giết chết bọn họ ngay tại chỗ!
Rốt cuộc ba người một chó chạy trốn tới cảnh nội Đại Tần. Bọn họ vừa bước vào đất đai Đại Tần thì bị Ứng Tông Đạo trấn áp, bắt về Hoàng Tuyền Ma Tông, ném tới dưới Vô Vọng Thiên Bích.
Ứng Tông Đạo vốn chẳng quan tâm đến bọn họ, làm hại ba người một chó ngồi dưới Vô Vọng Thiên Bích gần hai năm, đến nay cũng chưa thể thoát ra.
"Đây là cái xích chó do tên khốn nào rèn ra vậy, có cần nham hiểm đến thế không?"
Bảo Hiền Minh Tôn mãi không thể bắt được Già La Minh Tôn, tức giận rít gào, ra sức đứng dậy, khiến cho xích sắt rung lên rầm rầm. Lão vừa mới đứng lên, trong Vô Vọng Thiên Bích lập tức thò ra một bàn tay ép ông ta không thể không ngồi xuống. Lão ta tức giận tới cực điểm, lỗ mũi trâu không chỉ phun khói, thậm chí phun ra lửa, giận dữ kêu lên: "Tên khốn kiếp nào rèn cái bức tường này thế, có cần phải nham hiểm đến mức đó không?"
Diệp Húc không biết nói gì hơn, những gì hai vịĐại Minh Tôn Vương này trải qua quả thật là bi thúc.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là thực lực của Già La Minh Tôn. Già La Minh Tôn vốn không phải đối thủ của Bảo Hiền và Tu Đề, nếu không cũng không bị hai người bọn họ đuổi giết đến hoang sơn, nhưng lúc này không ngờ Già La Minh Tôn lại có thểđối chọi với công kích của hai người kia, thậm chí hơi chiếm thượng phong.
Điều này chứng minh, trong thời gian này, Già La Minh Tôn trải qua sát phạt, tôi luyện, lại có tổ sư khai phái trong Vô Vọng Thiên Bích cùng lão ra chiêu, lại có thêm cửu giai Thuần Dương linh mạch, khiến thực lực lão e là tiến bộ không nhỏ.
Già La Minh Tôn lúc này đã đến gần cảnh giới Nhân Hoàng, đáng tiếc là ông ta mãi không thể bước qua một ngưỡng cuối cùng kia, khai thông luân hải thứ chín, trở thành Nhân Hoàng.
Mà tu vi và thực lực Hao Thiên Khuyển chắc cũng tiến bộ vượt bậc. Con chó này ở trong hậu hoa viên của Nghệ Hoàng đã ăn không biết bao nhiêu thiên hạ kỳ trân, coi linh dược thành cây cỏ mà ăn, cả bụng đều là tinh hoa.
Trải qua trận chiến này, dược lực trong cơ thể nó chắc đã luyện hóa hết, khiến tu vi và thực lực của nó tăng vọt lên, hiện giờ hơn phân nửa là đã tu luyện đến Tam Tương cảnh, còn nhanh hơn cả Diệp Húc.
Hơn nữa chủng tộc nó khác với dị thú thượng cổ, nó chính là bộ tộc Hao Thiên Khuyển trong cự thú viễn cổ. Sau khi trưởng thành, một cái đớp có thể cắn nuốt mặt trăng, ăn luôn các vì sao, ở trong viễn cổ thì nó cũng là bá chủ số một số hai!
Nếu không con chó này cũng không thể cắn cho Tu Đề Minh Tôn vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh này hô đau liên tục, suýt chút nữa cả tay cũng bị nó cắn đứt.
"Các vị, thật náo nhiệt." Diệp Húc đi đến dưới Vô Vọng Thiên Bích, cười tủm tỉm nói.
Tu Đề Minh Tôn và Bảo Hiền Minh Tôn liếc hắn một cái, không thèm để ý.
"Lão đệ, ngươi đi đâu mà giờ mới trở về?"
Già La Minh Tôn vui mừng quá đỗi, giơ tay chỉ hướng Tu Đề Minh Tôn và Bảo Hiền Minh Tôn, nhe răng cười độc ác: "Ngươi nhanh mời Ứng tông chủ tới đây, giết chết hai con hỗn cẩu này!"
Tu Đề Minh Tôn và Bảo Hiền Minh Tôn đều rùng mình một cái, trợn tròn mắt nhìn hắn. Hai người bọn họ biết rõ chỗ lợi hại của Ứng Tông Đạo. Lúc trước ba người một chó bọn họ né tránh vị Nhân Hoàng chính đạo kia đuổi giết, chạy trốn tới cảnh nội Đại Tần, vừa mới ló đầu ra liền bị Ứng Tông Đạo cách trăm núi ngàn sông thò tay đến, trực tiếp trấn áp, bắt về Hoàng Tuyền Ma Tông, ném vào dưới Vô Vọng Thiên Bích.
"Tiểu tử thối, ngươi muốn mời Ứng tông chủ ra tay? Lão Ngưu làm thịt tiểu tử ngươi trước rồi nói sau!"
Bảo Hiền Minh Tôn cười gằn, mắt trâu trợn tròn lên, thình lình tế Tam Xoa Kích lên, chỉ thấy bảo vật này hoành không, dài đến hơn mười dặm, tản ra rung động khủng bố, đâm mạnh tới Diệp Húc.
Răng rắc!
Diệp Húc đứng bất động tại chỗ, sau lưng xuất hiện một bóng dáng hùng vĩ bốn đầu tám cánh tay, quanh thân tràn ngập liệt hỏa, đúng là Liệt Hỏa Minh Tôn. Thần điện ma hỏa hiện ra sau đầu, một tay giơ ra bắt được Tam Xoa Kích, cho dù Bảo Hiền Minh Tôn có cổ động Thiên Địa Pháp Tướng thế nào cũng chẳng thể triệu hồi nó về.
Diệp Húc khẽ mỉm cười, chỉ thấy tám cánh tay của Liệt Hỏa Minh Tôn bắt lấy thanh Tam Xoa Kích này, ra sức vặn một cái, cứng rắng vặn cho thanh bất diệt chi bảo này thành quẩy xoắn, lập tức niết thành một đống sắt vụn, quăng lại cho Bảo Hiền Minh Tôn.
"Đại Minh Tôn Vương của Diêm Ma Thần Điện, Liệt Hỏa Minh Tôn!"
Tu Đề Minh Tôn sắc mặt kịch biến, bốn cái miệng há hốc đồng thời thất thanh hô lên: "Không phải ngươi đã chết rồi sao?"
"Ngươi có thể tay không tiếp được Tam Xoa Kích của ta, chẳng lẽ ngươi đã tu thành Nhân Hoàng?" Bảo Hiền Minh Tôn cũng biến sắc mặt.
Diệp Húc ho khan một tiếng, mỉm cười nói: "Hai vịĐại Minh Tôn Vương, Liệt Hỏa Minh Tôn đương nhiên dã chết, bị ta luyện thành thân ngoại hóa thân. Chẳng qua khi ông ta còn sống đã tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng. Nếu hai vịđầu nhập vào ta, ta sẽ đem thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn cho hai vị tham khảo, giúp các người giải luân hải thư chín, tiện cho các ngươi đột phá, trở thành Nhân Hoàng!"
"Nếu không theo..."
Diệp Húc vẻ mặt đầy ý cười, chỉ thấy thần điện ma hỏa sau đầu Liệt Hỏa Minh Tôn càng to lớn hơn, ma long không ngừng ngâm lên, chậm rãi bơi ra khỏi điện thờ.
"Chết ngay lập tức!" Liệt Hỏa Minh Tôn lập tức mở tám con mắt ra, bốn cái miệng đồng thời hét lớn, thanh âm cuồn cuộn như sấm.
← Ch. 0545 | Ch. 0547 → |