← Ch.0669 | Ch.0671 → |
Ở trong Thái Dương Thần Lô có không gian bát ngát gần như vô cùng vô tận, đây chính là bảo hồn giới của món cấm bảo này. Trong bảo hồn giới này, một mặt trời cực lớn lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Húc, ánh lửa vô biên vô tận trào ra từ trong đó, bị thần lò trong tay hắn cắn nuốt đi.
Mặt trời to lớn chừng vài trăm dặm, tuy đó không phải là mặt trời thực sự nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác áp bách khó có thể thở nổi.
Nhưng không lâu sau, vầng mặt trời này đã bị Thánh bảo trong tay Diệp Húc kia cắn nuốt cho càng lúc càng ảm đạm, mà mặt trời trong món thánh bảo đó lại dường như được đến một tia sinh cơ, dần dần sáng ngời trở lại, trông như một châm một ngọn nến ở trong một quả cầu đen nhánh.
Món Thánh hoàng chi bảo này hấp thu được uy năng của cấm bảo Thái Dương Thần Cung nên đang từ từ phục hồi, tản ra một luồng hơi thở tuyệt cường, thậm chí còn hơn cả Vu Hoàng.
Diệp Húc lập tức tế thiên địa pháp tướng của mình lên, Hạo Thiên Đại Đế cất bước đi vào trong mặt trời đang hồi phục này, kết nối với Thánh hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế bên trong mặt trời, nỗ lực khống chế món Thánh hoàng chi bảo này.
Đây là một cơ hội khó có được, lấy thực lực bản thân hắn thì không có cách nào để khống chế được món Thánh bảo kia, dẫu sao Thánh bảo là do Thánh Hoàng luyện chế ra, lúc tế luyện cần một lượng tinh khí và tu vi to lớn, đủ để hút khô Diệp Húc chỉ trong khoảnh khắc. Nhưng giờ phút này, có tinh khí của cấm bảo Thái Dương Thần Cung cùng tu vi của Đông Hoàng Phủ Tung đã khiến cho hắn thoải mái tế luyện món Thánh hoàng chi bảo này.
Tinh khí của cấm bảo cộng thêm tu vi của Nhân Hoàng đỉnh phong là một nguồn năng lượng to lớn biết bao, Diệp Húc vốn không thể nào tế luyện được Thánh hoàng chi bảo, nhưng dưới tình huống này lại có khả năng, chuyện tốt như thế đi đâu để tìm?
Chỉ cần hắn tế luyện thành công món Thánh hoàng chi bảo này, cho dù là Đông Hoàng Thiên có tới thì cũng không thể cướp đi được món Thánh bảo này khỏi tay hắn.
Chỉ có Vu Hoàng, mà phải là Vu Hoàng có huyết thống của Hạo Thiên Đại Đế thì mới có thể đoạt đi món Thánh bảo này, bởi thế nên có thể nói nó đã là vật trong túi của Diệp Húc.
Không qua bao lâu, mặt trời trong Thái Dương Thần Lô kia đã bị hút cho chỉ còn to tầm vài dặm, uy thế càng lúc càng yếu, độ sáng càng lúc càng đạm, mà tốc độ phục hồi của mặt trời trong thánh bảo kia lại dần dần tăng lên, liên hệ giữa thiên địa pháp tướng của Diệp Húc và thánh bảo cũng càng thêm chặt chẽ.
Ba!
Vầng mặt trời trong cấm bảo của Thái Dương Thần Cung kia cuối cùng cũng bị thánh bảo cắn hết, dập tắt ngay tại chỗ, chỉ để lại một thân hình to lớn của một con Tam Túc Kim Ô với thân người đầu chim, lưng mọc đôi cánh, chân có ba cái, một thân lông vũ vàng hoa lệ, toàn thân phát ra từng luồng hơi thở bá đạo mà chỉ Vu Hoàng mới có.
Thân nó cao tới vài vạn trượng, trông như một vị thiên thần oai phong lẫm liệt, không thể xâm phạm.
Đây là cấm pháp phân thân của vị Vu Hoàng Thái Dương Thần Cung đã rèn ra món cấm bảo này, nhưng dù là cấm pháp phân thân của Vu Hoàng thì cũng bị Thánh bảo áp chế, cắn nuốt.
Món thánh bảo này hầu như là khắc tinh hoàn mỹ của Thái Dương Thần Lô, áp chế cho con Tam Túc Kim Ô hình người kia không thể nào động đậy, bị định trụ ở trong hư không.
Cấm pháp cùng tinh khí trong cơ thể nó không ngừng tuôn chảy vào trong thần lò trong tay Diệp Húc, khiến cho món cấm bảo này liên tục phục hồi, mặt trời bên trong càng lúc càng sáng ngời.
" Cắn nuốt đạo Vu Hoàng cấm pháp phân thân này vẫn chưa đủ để chiếc Thái Dương Thần Lô này hoàn toàn phục hồi cùng với hoàn toàn đánh thức được Thánh Hoàng phân thân của Hạo Thiên Đại Đế, nhưng uy năng của nó cũng hơn xa cấm bảo."
Lúc này Diệp Húc lại càng thêm cảm kích Đông Hoàng Phủ Tung, dùng cấm bảo và tu vi của người khác để tế luyện Thánh bảo cho mình, trên đời này đâu còn chuyện sảng khoái hơn thế?
" Mấu chốt là ta lấy một đạo tinh khí của Vu Hoàng cấm pháp phân thân tế luyện tòa thánh bảo này, ai còn có thể đoạt nó đi khỏi tay ta được nữa? "
Đến lúc này rồi, Đông Hoàng Phủ Tung cũng cảm thấy không đúng, Diệp Húc ở trong Thái Dương Thần Lô không bị luyện chết mà lại như một con thú lớn cắn nuốt cả vạn vật, tu vi của lão cùng tinh khí của món cấm bảo Thái Dương Thần Lô đều không ngừng bị hút đi.
Thậm chí món cấm bảo này còn bị thương đến căn nguyên, ngay cả cấm pháp phân thân mà vị Vu Hoàng luyện chế ra nó cũng đều bị cắn nuốt, liên tục suy yếu đi.
Loại tình huống này tựa như Trấn Ma quật của Hàn Nguyệt cung, chẳng qua nó càng thêm khủng bố hơn Trấn Ma quật. Đông Hoàng Phủ Tung cảm thấy tu vi của mình đang nhanh chóng giảm xuống, chỉ trong chớp mắt đã bị cắn nuốt đi một nửa tu vi.
Uy năng của Thái Dương Thần Lô cũng yếu hẳn đi, thậm chí mặt trời nhỏ hình thành trong lò cũng bị cắn nuốt, tan biến không thấy nữa.
Mà tại khoảnh khắc ấy, lão có thể cảm giác được ở trong Thái Dương Thần Lô của mình có một hơi thở cực kỳ khủng bố đang từ từ khôi phục. Luồng hơi thở này khủng bố đến mức ép cho lão không cách nào thở nổi, ngay cả Thái Dương Thần Lô lúc này cũng phát ra tiếng vang vì không chịu nổi.
Đây có nghĩa là năng lực chịu đựng của món cấm bảo này đã đạt đến cực hạn, cũng là chuyện lão chưa từng gặp phải. Đường đường cấm bảo lại không thể chịu được hơi thở khủng bố của đồ vật trong lò kia, bị trấn áp cắn nuốt.
Loại chuyện này lão chưa từng nghe thấy bao giờ!
Trong tâm lão cũng không khỏi có chút kinh hãi, Thái Dương Thần Lô là cấm bảo của Thần Cung chứ không phải là bảo vật của một mình lão, nếu nó bị hủy đi trong tay lão thì Đông Hoàng Phủ Tung tin chắc, cho dù lão có là Thái Thượng trưởng lão thì Đông Hoàng Thiên Thánh chủ cũng sẽ một chưởng đánh chết mình.
" Đi ra cho ta! "
Lão đột nhiên lật ngược lại Thái Dương Thần Lô cho đáy nó chổng lên trời, định giũ Diệp Húc ra, nhưng lão lại tuyệt vọng vì Diệp Húc như đã cắm rễ bên trong thần lò, vốn không hề định rời đi.
" Kỳ nhi, còn không mau tới giúp lão tổ một tay? "
Đông Hoàng Phủ Tung hét lớn nhưng lại không hề nghe thấy Đông Hoàng Kỳ đáp, vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy một con chó đen đang đắc ý tế lên một tấm bảng có chữ vàng lên, khoe khoang với ba vị Nhân Hoàng Ma tộc kia: " Đệ nhất đại tôn vương mãi là đệ nhất đại tôn vương! Lão tử có được Phong Thần bảng, giết một người là tăng thêm một phần thực lực, bò cạp chết tiệt, con sâu bọ thối tha cùng con trâu đần độn kia, bọn ngươi lấy cái gì mà tranh vị trí đệ nhất đại tôn vương với ta được chứ..."
" Kỳ nhi chết rồi sao? "
Đông Hoàng Phủ Tung ngơ ngẩn, lão thu Diệp Húc vào trong Thái Dương Thần Lô định luyện hóa hắn cũng không hề lâu, còn chưa đến nửa canh giờ, không ngờ vị bá chủ Nhân Hoàng trung kỳ Đông Hoàng Kỳ đã bị ba tên khốn kiếp Nhân Hoàng sơ kỳ cùng một con phá cẩu mới chỉ Tam Bất Diệt cảnh đánh chết, triệt để hồn phi phách tán, ngay cả thiên địa pháp tướng đều biến thành khôi lỗi của con phá cẩu kia.
" Sao lại thế này? "
Đông Hoàng Phủ Tung vừa giận vừa sợ, lão bỗng ngừng thúc giục Thái Dương Thần Cung mà phi thân bay vào trong lò, thầm nhủ: " Thái Dương Thần Lô là cấm bảo của Thái Dương Thần Cung ta, nếu mất hoặc bị hủy trong tay ta, ta có vạn lần chết cũng phải tự mình tiến vào trong lò giết chết tên Diệp Thiếu Bảo kia, như vậy mới giải trừ được mối nguy trước mắt."
Lão gào thét hạ vào trong lô đỉnh, tiến vào trong bảo hồn giới của thần lò, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy cấm pháp phân thân của vị Vu Hoàng đã tạo nên món cấm bảo này liên tục bị chiếc thần lò trong tay Diệp Húc hút đi uy năng, không ngừng luyện hóa, cắn nuốt tinh khí toàn thân, lão cảm thấy tim đau như bị đao cắt.
Thái Dương Thần Lô cho dù có thoát khỏi sự trấn áp của Diệp Húc thì uy năng cũng sẽ tổn hao nhiều, uy lực của cấm bảo sẽ không mạnh như trước nữa, yếu đi không biết bao nhiêu lần, cho dù có đưa vào trong mặt trời ma luyện vài trăm năm cũng chưa chắc có thể khôi phục đến thời kỳ cường thịnh.
Chẳng qua khi lão nhìn đến chiếc thần lò trong tay Diệp Húc kia, tròng mắt lập tức phát sáng, hô hấp dồn dập, gần như vui mừng đến phát cuồng.
" Thái Dương Thần Lô..."
" Đây là Thái Dương Thần Lô chân chính, là Thánh hoàng chi bảo mà thủy tổ của tộc Đông Hoàng ta, Hạo Thiên Đại Đế luyện chế ra! "
" Chỉ cần lấy được chiếc thần lò này, cho dù cấm bảo có triệt để bị phá hủy thì ta cũng sẽ không có chút tội nào mà lại lập được công lớn, một công lao to lớn không gì có thể sánh nổi! "
Đông Hoàng Phủ Tung không nhịn được mà cất tiếng cười to, râu tóc bay múa, những lo lắng vừa rồi đã không cánh mà bay, thần thái lão bay lên, mặt mày tỏa sáng.
Lão cười ha ha nói: " Thật là trời cũng giúp lão tổ ta, vận mệnh của ta quả là thiên hạ vô song, ngay cả ông trời cũng phải giúp ta, để ta tự mình giành được Thánh bảo mà Thiên Đế năm đó tự mình luyện chế ra. Đông Hoàng Phủ Tung ta tất có thể tế ngộ đó, xem ra tương lai vấn đỉnh Vu Hoàng cũng không phải là lời nói suông! "
Lão vô cùng đắc ý bước nhanh về phía Diệp Húc, cười gằn nói: " Tiểu tử kia, niệm ngươi tìm được Thánh bảo của Thái Dương Thần Cung ta, lão tổ cho ngươi một cơ hội, giao Thánh hoàng chi bảo của Đông Hoàng tộc ta ra đây, lão tổ sẽ cho ngươi chết không chút đau đớn."
Diệp Húc đã sớm thấy Đông Hoàng Phủ Tung giáng lâm đến phiến bảo hồn giới này, hắn khẽ cười, nhẹ nhàng nói: " Ngươi không nhìn lầm, món bảo vật này quả thật chính là thánh bảo của Đông Hoàng tộc các ngươi, năm đó Hạo Thiên Đại Đế nghênh cưới Tây Vương Mẫu đã tặng nó làm sính lễ."
Hắn không hề để ý đến uy áp kinh thiên động địa mà Đông Hoàng Phủ Tung phát ra kia, tiếp tục chậm rãi nói: " Sau đó Hạo Thiên Đại Đế bỏ Tây Vương Mẫu, ông ta cũng không thu nó lại, mà rơi vào trong tay Tây Hoàng, con của Tây Vương Mẫu. Ta lấy được kho báu Nam Thiên Môn của Tây Hoàng, món Thánh bảo này liền rơi vào trong tay ta. Chẳng qua là, vị tiền bối này, ngươi muốn có được nó e là không có khả năng."
Diệp Húc áy náy nói: " Món Thánh bảo này đã không còn của họ Đông Hoàng nữa, mà là của họ Diệp rồi."
Đông Hoàng Phủ Tung bước từng bước lớn ép tới Diệp Húc, khí thế càng lúc càng cao càng bàng trướng, hơi thở của Nhân Hoàng đỉnh phong đủ để chấn chết ba vị đại vu Tam Bất Diệt cảnh, khiến cho bá chủ Nhân Hoàng sơ kỳ không dám có chút ý nghĩ phản kháng.
Lão cười lạnh nói: " Ngươi tế luyện món Thánh bảo này? Đồ oắt con, hành vi của ngươi đúng là một trò cười trong mắt lão tổ ta. Lão tổ ta là hậu đại của Hạo Thiên Đại Đế, thừa kế huyết thống của ngài ấy, muốn lấy đi chiếc Thái Dương Thần Lô này thật quá dễ dàng."
Tinh khí toàn thân lão ầm ầm vọt tới Thái Dương Thần Lô, lão há mồm phun ra một ngụm tinh huyết quấn vào tinh khí, định đoạt món Thánh bảo này khỏi tay Diệp Húc, sau đó sẽ xử tử hắn.
Lão là huyết mạch của Hạo Thiên Đại Đế, trong tinh huyết có ẩn chứa huyết mạch lực của Hạo Thiên Đại Đế, ở trong suy nghĩ của lão, chỉ cần chạm đến trung tâm của món Thánh hoàng chi bảo này là có thể điều khiển được nó.
Diệp Húc khẽ cười, cũng không ngăn cản lão ta.
Tinh huyết cùng tinh khí của Đông Hoàng Phủ Tung cùng nhau rơi vào trong đỉnh lại như trâu đất xuống biển, ngay cả gợn sóng cũng không có lấy một, đừng nói là khống chế điều khiển nó.
Lão vẫn chưa thôi, liên tục phun ra tinh khí cùng từng ngụm tinh huyết mà Thái Dương Thần Lô vẫn là bảo vật của Diệp Húc, lão chẳng thể chiếm được quyền nắm giữ món thánh bảo này.
Đông Hoàng Phủ Tung ngẩn ra, không thể tin tưởng nổi.
Diệp Húc nhíu mày, ngẩng đầu liếc lão một cái, không vui nói: " Vị lão tiên sinh này, lão cứ phun một ngụm rồi một ngụm máu thế kia, làm bẩn Thánh bảo của ta rồi."
Đông Hoàng Phủ Tung nghe thấy thế, một búng máu phun ra từ trong cổ họng, lần này không phải là tinh huyết mà là bị Diệp Húc làm cho tức đến hộc máu.
← Ch. 0669 | Ch. 0671 → |