← Ch.0815 | Ch.0817 → |
Từ một khắc khi Diệp Húc bước vào Thiên Phần, nơi đến chính là vùng ngoài của Thiên Phần. Những chỗ này sớm đã bị những kẻ thám hiểm trước đây vơ vét hết, dù là địa mạch trong lòng đất, ánh trăng mặt trời đều bị người lật giở một lần, khó có thể tìm được thứ gì hữu dụng.
Ngay cả yêu ma sinh sống trong Thiên Phần cũng bị đám người đó ép cho phải đi tha hương nơi xa xôi, không thể sinh tồn ở nơi cằn cỗi này.
Chi ở chỗ sâu trong Thiên Phần, nơi ở của những ma đầu ma vương thậm chí mà ma thần mạnh mẽ mới là bảo địa chân chính, có thể nói chính là Thiên giới chứa được phai phá.
Cửu Thiên ngày nay đúng là một mảnh vờ của Thiên giới viễn cổ lớn nhất mà Nguyên
Thủy Thiên Vương đã chuyển ra từ trong Thiên Phần. Nhưng trải qua nhiều năm khai phá như vậy, tài phú trong Thiên giới tuy nhiều nhưng đều tập trang vào tay đám cự đầu. Từ đó có thể thấy những nơi khác trong Thiên Phần, của cải sẽ kinh người đến cờ nào.
Càng nhiều của cải thì càng nhiều nguy hiểm!
Diệp Húc đứng trên lưng Hao Thiên Khuyển phi thẳng vào sâu trong Thiên Phần, thầm nghĩ: Nơi trọng yếu nhất Thiên Phần chắc chắn cường giả vô số, ta không thể đến đó được. Nhưng của cải ở những nơi khác hẳn là không ít!
Hao Thiên Khuyển chạy như bay mấy ngày mấy đêm này, Diệp Húc nhân cơ hội dung nhập mảnh vỡ Tổ Binh của hai nhà Lộ Hạ đưa vào trong Di La Thiên Địa Tháp. Đúng là không ngoài dự liệu của hắn, Di La Thiên Địa Tháp chỉ tăng lên tầng thứ mười. Thần kim thần liệu trong hai món Tổ Binh kia, chi vừa đủ cho hắn tăng bảo tháp lên một tầng, gấp số tài liệu trước đây mấy lần.
Nhưng uy năng của tòa bảo tháp này cũng bởi vậy mà ngày càng mạnh, so với bản thân Diệp Húc còn mạnh hơn mười mấy lần.
Dọc theo đường đi, hắn gặp nhiều cự thú viễn cổ hơn, không còn hoang vắng như trước nữa. Những cự thú này thì đủ mọi thể loại, rất hùng mạnh, sinh sôi nảy nở từ thời viễn cổ đến nay, trải qua Tiên đình viễn cổ. Khi chư tiên viễn cổ mất đi, chúng nó vẫn sống sót được trong tràng hạo kiếp đó.
Nhưng thực lực của chúng cũng không cao, mạnh nhất thì có trình độ của Vu Hoàng. Ngay cả Hao Thiên Khuyển cũng không hứng thú với Mấy con thỏ vừa đủ nhét miệng này, chi phát ra hung uy đuổi chúng đi chứ không hề há mồm đớp hết.
Diệp Húc thầm nghĩ: Nơi này có cự thú sinh sống, chắc chắn có bảo vật, thậm chí số lượng linh mạch cũng không ít!
Lên!
Hắn đột nhiên giơ tay chộp xuống một ngọn núi hùng vĩ bên dưới. Một tiếng ầm vang lên, một Tiên Linh mạch bị pháp lực của hắn lôi ra. Tiên linh mạch này khác với những linh mạch mà Diệp Húc từng thấy trước đây. Tiên linh mạch vốn màu trắng ngà, mà cành tiên linh mạch này lại đặc ma khí, toàn thân đen thùi, trông như một con hắc long.
Linh khí bên trong linh mạch cũng không hề tinh thuần, mà đủ loại ý niệm tiêu cực ở bên trong rung chuyển không ngớt. Ai oán, phẫn nộ, nỗi buồn ly biệt, giết chóc, âm hiểm, oán hận, chán ghét, ghen tỵ, tuyệt vọng, gần như bao gồm hết mặt tối của tâm lý người!
Đây chính là điểm khủng bố của Thiên Phần. Bởi vì nơi đây mai táng thế giới viễn cổ, những cổ tiên thiên nhân ngũ suy táng thân trong đây, kết thúc sinh mệnh bất tô bất diệt, đạo tâm tan biến, đủ loại mặt xấu trong nội tâm bùng phát, để lại nguyền rủa không thể xóa đi trong miếng thổ địa này. Tất cả sinh linh vừa ra đời đều mang theo cảm xúc tiêu cực xấu xa của bọn họ, hóa thành ma đầu. Dù là thần kim thần liệu trong Thiên Phần, thậm chí cả linh mạch, cũng bị ma hóa.
Nếu cường giả Thiên giới tùy tiện hấp thu linh mạch nơi đây sẽ bị những cảm xúc tiêu cực bên trong đồng hóa, phá hỏng tâm chí, dần dà hóa thành ác ma đánh mất thần trí, cực kỳ hung hiểm!
Ngay cả thần kim thần liệu nơi đây, nếu dùng để luyện chế vu bảo cũng sẽ ma hóa. Thời gian dài tế luyện dùng loại vu bảo này, bản thân cũng bị xâm nhiễm.
Diệp Húc liếc qua Tiên Linh mạch này một cái, lập tức bỏ vào miệng.
Đủ loại cảm xúc tiêu cực tỏng Tiên Linh mạch này lập tức bùng phát, vô số âm thanh ồn ào nườm nượp kéo đến, chui vào đầu óc hắn, nhiễu loạn thần trí hắn.
Thanh Minh ấn!
Diệp Húc thi triển một ấn ra, lập tức thanh lọc những cảm xúc xấu đó. Năng lượng tình thuần trong linh mạch chảy đến toàn thân, làm cho tu vi hắn khôi phục một ít.
Tác dụng của Tiên Linh mạch với tu vi của ta là quá nhỏ, nếu chi dựa vào Tiên Linh mạch để bổ sung tu vi thì trăm ngàn cái cũng chẳng đủ Ô?
Diệp Húc kinh ngạc ô lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy Tiên Linh mạch mà hắn vừa luyện hóa xong kia mơ hồ bao hàm một loại tin tức cổ quái, không khỏi nao nao.
Thông tín này đầy thô bạo âm u, nhưng cũng không phải là nguyền rủa của chư tiên viễn cổ đã vẫn lạc kia, giống như là tri thức đạo lý tự nhiên của trời đất này.
Thông tín này
Diệp Húc nhắm mắt lại, nắm lấy những thông tin bé nhỏ không đáng kể kia, cẩn thận suy xét lĩnh hội. Thân hình hắn đột nhiên rung lên, hắn mở mắt ra, lộ ra vẻ khó tin và mừng rỡ như điên.
Địa Ngục! Những thông tin này là thiên địa đạo lý ẩn chứa trong Địa Ngục viễn cổ!
Những tin tức này quá nhỏ bé, gần như không thể tính, nhưng thiên địa đại đạo chất chứa bên trong lại không giống Tam Thập Tam Thiên, cũng khác ba nghìn thế giới, mà là một loại đạo hoàn toàn mới. Đó là đạo của Địa Ngục viễn cổ, so với Thập Phương u Minh thế giới trong ba nghìn thế giới kia càng thêm hoàn chỉnh, càng thêm phong phú.
Chẳng lẽ khối Thiên Phần dưới chân ta đây là một mảnh của Địa Ngục viễn cổ?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Húc. Thiên Phần thực sự không phải là một chỉnh thể, mà là một không gian rộng lớn không thể tưởng tượng được do vô số mảnh nhỏ tạo thành. Cho dù có đặt chung Cửu Thiên Thần giới và ba nghìn thế giới vào một chỗ thì cũng không bằng một phần trăm Thiên Phần.
Hắn đi vào Thiên Phần, du lịch hơn mười lần hàng ti dặm, nhưng vẫn không đi hết được được mảnh vỡ thế giới viễn cổ dưới chân này, thậm chí còn chưa đi được đến một phần trăm.
Nếu ta có thể suy diễn ra Mười Tám Tầng Địa Ngục hoàn chỉnh là không cần dựa vào loại ngụy Địa Ngục của Thập Phương u Minh ma thố nữa, như vậy đủ để Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta cất chứa thiên địa nhân tam giới, hoàn toàn hoàn thiện!
Diệp Húc tình thần chấn động, quét mắt về chỗ sâu trong Thiên Phần, thầm nghĩ: Linh mạch sinh ra từ mảnh vờ Địa Ngục viễn cổ có chứa đạo lý của Địa Ngục viễn cổ. Nhưng lượng tín chứa trong Tiên Linh mạch nhỏ quá, căn bản không thể suy tính ra được đạo lý Địa Ngục đầy đủ. Chỉ có Thái Thanh linh mạch mới có thể suy diễn ra được Mười Tám Tầng Địa Ngục!
Tiên Linh mạch vốn chưa hình thành đạo văn đạo ngân, lượng tin tức bao hàm bên trong cực nhỏ. Chỉ có Thái Thanh linh mạch, Thượng Thanh linh mạch và Ngọc Thanh linh mạch, những linh mạch bậc cao này, mới ẩn chứa đạo lý phong phú.
Trong lòng Diệp Húc là một mảng nhiệt huyết, hắn tăng tốc chạy tới phía trước, dọc đường đi rút ra những mảnh Tiên Linh mạch hẹp dài, không ngừng dung nhập vào thân thể, khôi phục tu vi.
Tiên Linh mạch tuy không có mấy tác dụng với hắn, nhưng ít còn hơn là không. Chi cần số lượng nhiều là đủ để hắn khôi phục tu vi thực lực.
Ở trong Thiên Phần, những linh mạch cấp cao như Thái Thanh linh mạch chắc chắn sẽ có cự thú cực mạnh hoặc ma đầu bảo vệ. Không khôi phục tu vi thì khó mà cướp được chúng.
Mật độ cự thú trong Thiên Phần càng ngày càng cao. Diệp Húc dọc đường đi gặp không biết bao nhiêu cự thú mạnh mẽ, hoành hành khắp nơi, tranh đoạt tài nguyên chém giết lẫn nhau, đánh cho đất rung núi chuyển.
Nơi này đúng là thế giới của thời man hoang, chiến loạn không dứt.
Cũng may những cự thú này thực lực không cao, phấm chất cũng không cao. Nơi nào Hao Thiên Khuyển đi qua, hơi thở bá chủ lan ra đến đó khiến đám cự thú này tự động lui ra, không dám tiến đến. Diệp Húc cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái.
Phá cẩu này dương dương đắc ý, giống như hoàng giả đi đến hậu hoa viên. Nó thầm nghĩ: Lúc trước Đại Tôn vương đi đến đâu đều bị đuối giết, mở miệng là gọi phá cẩu! Không ngờ Đại Tôn Vương cũng có ngày nở này nở mặt thế này
Hơi thở thật mạnh!
Diệp Húc chợt rùng mình, cảm giác được phía trước ma khí tận trời, hiển nhiên là có một con cự thú ở đó. Dựa theo hơi thở này, hắn có thể suy tính ra thực lực của con cự thú này, sợ là không hề yếu hơn thời kỳ toàn thịnh của mình. Nó giống như một lão Thánh Hoàng, nhưng khí huyết lại thịnh vượng hơn lão Thánh Hoàng trăm ngàn lần, là một con cự thú đã gần với Vu Tổ!
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy dãy núi phía trước đông ngã tây nghiêng, chắc là con cự thú này thực lực quá mạnh, phát ra hơi thở khiến đám núi đó nghiêng hết ra ngoài.
Thái Thanh linh mạch, mà không chi có một!
Diệp Húc ngưng tầm mắt nhìn tới dãy núi kia, nhãn lực xuyên thấu sơn cốc trong quần sơn. Chi thấy dưới đất có một hang động rộng lớn ngàn dặm, trong động là một con ma long chiếm cứ. Ở trong hang nay còn có bốn đầu Thái Thanh linh mạch đang rung chuyển không ngớt, bị con ma long kia dùng cấm chế phong ấn.
Toàn thân con ma long này quấn đầy đạo văn đạo ngân, như là con vật hung mãnh được tạo ra từ đạo văn đạo ngân. Toàn thân nó tràn ngập sức mạnh sung mãn, vừa nhìn là biết không dễ đụng.
Tu vi thực lực của nó còn mạnh hơn Hao Thiên Khuyển rất nhiều. Cảnh giới của Hao Thiên Khuyển chi tương đương với Thánh Hoàng trung kỳ, chưa tu luyện tới mức dùng đạo văn đạo ngân đúc luyện thân thể. Mà con ma long đã làm xong bước này!
Cự thú viễn cổ có hình thể vô cùng khổng lồ, tiên thiên đã mạnh mẽ hơn nhân loại yêu tộc ma tộc không biết bao nhiêu lần. Khí lực to như vậy toàn bộ dùng đạo văn đạo ngân rèn luyện, có thể nghĩ thân thể nó kiên cố thế nào.
Diệp Húc chớp mắt, đột nhiên cười nói: Khiếu Thiên này, dưới sơn cốc kia có một con ma long viễn cổ có thể so với Thánh Hoàng đỉnh phong, ngươi xuống khiêu chiến nó đi.
Ma long viễn cổ?
Hao Thiên Khuyển lập tức dựng thẳng lỗ tai, nước dãi chảy ào ào. Nó vui mừng không xiết, lập tức phi thẳng đến sơn cốc kia: Ma long viễn cổ Thánh Hoàng kỳ đỉnh phong, mùi vị chắc chắn rất độc đáo, dinh dường lại phong phú nữa! Chủ công, ngài nhớ thay tiểu nhân áp trận nha!
Yên tâm, ngươi là Đệ nhất Đại tôn vương của ta, ta há có thể nhìn ngươi toi mạng? Diệp Húc cười ha ha đáp.
Hao Thiên Khuyển lại càng thêm can đảm, bốn chân ầm ầm đạp xuống, cúi đầu há miệng rống to, rống xuyên qua mặt đất, để lộ ra hang động rộng lớn bên dưới kia.
Ê thằng cháu dưới kia, mau mau ra đây nhận chết nào! Phá cẩu kiêu ngạo kêu lên.
Gầm
Con ma long viễn cổ kia nổi giận, há mồm gầm lên một tiếng dài rồi lao ra huyệt động. Khí thế nó ngút trời, khiến cho quần sơn kia sụp xuống. Thân hình con Ma long này cao lớn như núi chiếm cứ giữa không trung, cao hơn Hao Thiên Khuyển rất nhiều, từ trên cao nhìn về phía con phá cẩu này. xem tại
Một con Hao Thiên Khuyển sao?
Con ma long kia từ giận thành vui, khóe miệng chảy dãi, cười to nói: Hao Thiên Khuyển có được huyết thống của thần ma viễn cổ, cực kỳ hiếm có, gần như đã tuyệt chủng rồi! Trời thương tinh đưa mi đến đây cho ta, nuốt mi rồi, ta có thể tăng lên huyết thống, trở thành Vu Tổ!
Nó vừa mới mở miệng đã khiến quần sơn ầm ầm nố tung, có thể nói là cực kỳ kinh người.
Hao Thiên Khuyển hoảng sợ nhìn lên ma long, lẩm bấm: Ôi ôi, hàng này to lớn như thế, ăn bao lâu mới hết đây
Cùng lúc đó, Diệp Húc thi triển Hư Vô ấn dung nhập vào hư không Thiên Phần, lặng lẽ không phát ra hơi thở lẻn vào hang của ma long, thầm nghĩ: Ngọc không mài thì không đẹp! Khiếu Thiên à, không phải chủ công cố ý hại ngươi, mà là chủ công suy nghĩ cho ngươi! Ngươi thân là Đệ nhất Đại tôn vương dưới trướng ta, phải tạo hình một phen mới thành châu báu được! Tóm lại là, ngươi cứ chống đờ trước đi
← Ch. 0815 | Ch. 0817 → |