← Ch.0818 | Ch.0820 → |
Thân hình trước Quỷ Môn Quan kia cực kỳ xa xăm, toàn thân có một loại đạo vận kỳ lạ làm người ta liếc nhìn một cái là không thể nào dời tầm mắt đi được, bị loại đạo vận quanh thân hắn hấp dẫn.
Đạo vận hắn từng đợt từng đợt tràn ngập Quỷ Môn Quan, rực rỡ giống như điệp văn.
Bên trong đạo vận có đủ loại âm thanh vang lên, có tiếng lẩm bẩm, có tiếng hét lớn, có tiếng cười to, lại có tiếng khóc lóc, còn có đủ loại tiếng tụng kinh, như muốn biến thiên địa đại đạo thành ngôn ngữ, huyền diệu khó giải thích, đạo diệu vô cùng!
Đây là bóng dáng mà Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương đề lại khi đến đây du lịch. Vị Thiên Đế cổ xưa này thật sự quá mạnh mẽ, ngài đến nơi đây để nhớ lại chuyện đã qua, khí thế không tự chủ được phát ra, khắc thân hình của mình xuống thời không vĩnh hằng ở nơi này.
Vị Thiên Đế này, phong thái của ngài làm cho người ta bái phục, mỗi một cử động của ngài đều bao hàm đạo lý từ đơn giản nhất tới phức tạp nhất trong trời đất. Thậm chí cả khí vận, hơi thở, khí chất của ngài đều có một loại đại đạo lưu động.
Ngài dường như là hóa thân của đạo, chi cần quan sát cừ động của ngài, nghiềm ngẫm khí vận hơi thở và khí chất của ngài, nghe những tiếng tụng kinh truyền ra từ đạo vận kia là có thể lĩnh ngộ thiên địa đại đạo, đạt được thành tựu rất lớn.
Ánh mắt ngài thâm thúy, toát ra một loại bi thương vô hạn như vẫn còn đau buồn về thế giới đã sụp đổ xưa kia.
Những Vu Tổ này chắc là tính từ bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Vương lý giải đạo của ông ta, sau đó suy diễn ra tâm pháp của ông. Diệp Húc thầm nghĩ.
Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chính là vị Thiên Đế đầu tiên, cũng là vị Thiên Đế mạnh nhất trong lịch sử. Tâm pháp của ngài ngoài Diệp Húc ra, e là không có ai có được Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển hoàn chinh cả.
Nếu có người tu luyện Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển hoàn chinh thì hắn tất có thể cảm ứng được vị trí trí chính xác của chứng đạo chi bảo Di La Thiên Địa Tháp của Nguyên Thủy Thiên Vương, từ đó mà tim được tòa bảo tháp này.
Những Vu Tổ ngồi đây chắc cũng tính căn cứ theo bóng dáng vị Thiên Đế này, căn cứ theo đạo vận ngài để lại, nghe diệu âm trong đạo vận để suy tính ra tâm pháp của Nguyên Thủy Thiên Vương, sau đó tìm ra Di La Thiên Địa Tháp.
Bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Vương mang theo một loại bi thương cô đơn, dường như cũng muốn mất đi theo thế giới đã mất kia. Diệp Húc nhìn thoáng qua, lập tức thấy tâm tinh bi thương, tiếng tụng kinh truyền đến bên tai cũng trở nên vô cùng quen, hắn lập tức không nhìn nữa.
Nguyên Thủy Thánh Tông đứng ở nơi đây nhớ lại thời đã qua, kỷ niệm những năm tháng đã mất đi. Trong hơi thở ông ta có sự hoài cố nhưng không hề bao hàm tâm pháp, cũng không bao hàm đại đạo của Tam Thập Tam Thiên giới. Âm thanh trong đạo vận của ông cũng là vì sự bi thương trong lòng ông đã khiến cho trời đất cảm ứng, đại đạo khóc thương.
Diệp Húc nghĩ đến đây liền tính rời đi, bước vào Quỷ Môn Quan. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng hơi thở Vu Tổ trước Quỷ Môn Quan càng lúc càng mạnh, càng ngày càng bá đạo, hắn vội xoay người lại, giật mình nghĩ: Chẳng lẽ thật sự có người có thể từ bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Vương kia ngộ ra tâm pháp ông ta khai sáng? Không thể nào!
Một lão già cao tuổi trong hơn mười vị Vu Tổ kia, đạo vận toàn thân gột rửa, rung chuyển không ngớt. Thân thể lão đột nhiên tan ra nhanh chóng, hóa thành những dải đạo vận dài, dung nhập vào trong trời đất.
Thực lực tu vi vị Vu Tổ này mạnh đến đáng sợ, thân thể tan rã chừng nửa canh giờ mới hoàn toàn hóa đi.
Vị Vu Tổ này là đang hóa đạo!
Diệp Húc cả kinh, trong gần nửa canh giờ này, một vị Vu Tổ Tam Thần Vương cảnh hóa đạo mà đi ngay trước mặt hắn, tu vi toàn thân hóa thành hư ảo, tính mạng quy thiên.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Diệp Húc ngờ ngàng, đột nhiên nhận thấy vị Vu Tổ này chết rồi còn có một món Tổ Binh lơ lửng ở chỗ lão ngồi. Hắn vui vẻ, đang định thu lấy món Tổ Binh này thì thấy nó đột nhiên phân giải, hóa thành đạo vận tiêu tan đi, cuối cùng chi còn lại chút tro tàn.
Ngay cả Tổ Binh cũng hóa đạo sao?
Diệp Húc không khỏi hoảng sợ, thấy rợn cả tóc gáy. Hắn vội vàng nhìn về các Vu Tổ khác thì thấy bọn họ vẫn nhìn chằm chằm bóng dánh của Nguyên Thủy Thiên Vương, lắng nghe đạo âm, rơi vào trong một loại cảnh giới ngộ đạo kỳ diệu, dường như không hề biết vị Vu Tổ kia đã hóa đạo.
Vị Vu Tổ vừa rồi hơi thở còn cực kỳ mạnh mẽ, thọ nguyên rất dài, sao lại đột nhiên hóa đạo thế nhỉ? Tổ Binh của ông ta sao cũng hóa đạo như thế?
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Diệp Húc, hắn thấy những Vu Tố khác chăm chú nhìn vào bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Vương, mặt mỉm cười như có một loại cảm giác đắc đạo phi thăng.
Nụ cười đó khiến Diệp Húc thấy vô cùng quỷ dị.
Những Vu Tổ đó thoạt nhìn có vẻ rất ngon
Hao Thiên Khuyển khẽ nói, nhìn hơn mười vị Vu Tố kia chảy nước miếng, một bộ dáng muốn làm liều.
Đột nhiên một giọng nói vang lên: Đến Quỷ Môn Quan rồi! Mọi người cẩn thận, đừng nhìn bóng dáng mà Nguyên Thủy Thiên Vương để lại, nếu không thì sẽ không thể đi vào Quỷ Môn Quan được nữa đâu!
Tiếng bước chân ầm ầm vang lên. Diệp Húc nhìn lại thì thấy mười kỵ sĩ vù vù đi đến, thú cười chính là cự thú viễn cổ, lao thẳng về phía trước Thiên Phần.
Lão già dẫn đầu là một vị Vu Tổ, hô to: Bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Vương có chứa hung hiểm, có thể là một loại tâm pháp cực kỳ tà ác. Bất cứ ai nhìn vào đều bị thân hình ông ta hấp dẫn, không tự giác hãm vào! Mọi người nhớ lấy, không thể nhìn vào!
Hơn mười con cự thú viễn cổ vọt lên, chi trong chớp mắt đã đi đến trước cánh cửa kia. Lão già kia nhìn thấy Diệp Húc, hơi ngẩn ra rồi không để ý nữa, liếc mười vị Vu Tổ một cái, trầm giọng nói: Thấy chưa, đây chính là kết cục của kẻ mưu đồ lĩnh ngộ tâm pháp Thiên vương từ bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Vương! Sự uy nghiêm của Thiên Đế không thể khi nhục, các ngươi há có thể với tới?
Diệp Húc chợt nghĩ ra, quay lại nhìn bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Vương, chỉ thấy bóng dáng ngài vẫn mang theo một loại bi thương cô đơn nhàn nhạt như trước.
Chẳng lẽ là do ta tu luyện Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển nên không bị hơi thở và âm ảnh của Nguyên Thủy Thiên Vương ảnh hưởng? Diệp Húc suy nghĩ.
Sư tôn, nhìn tên tiểu tử cười cẩu kìa, không phải là không bị sao đó thôi? Một cô thiếu nữ cười một con cự thú cười khanh khách nói.
Lại có một chàng thanh niên nói: Sư tôn, ngài cẩn thận quá rồi. Nguyên Thủy Thiên Vương chính là Thiên Đế, sao có thể để lại tâm pháp hại người gì chứ?
Đạo vận thật kỳ diệu
Một gã thanh niên liếc mắt nhìn về bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Vương, thân hình chấn động, ánh mắt thì nhìn chăm chú vào hư ảnh của Thiên Vương, rơi vào trong trạng thái ngộ đạo.
Thật quá kỳ diệu, quá huyền ảo! Ta có một loại cảm giác lĩnh ngộ thiên địa đạo đạo, trở thành Vu Tổ Thần Vương Miệng gã lấm bấm, đột nhiên toàn thân gã xuất hiện đạo văn đạo ngân, sau đó thân thể phân giải thành đạo văn đạo ngân. Đôi chân gã biến mất, tiếp theo là đùi rồi nhanh chóng lan tràn lên trên, sau đó chi còn lại một cái đầu.
Cuối cùng, đầu gã cũng hóa đi, cả người cứ thế biến mất khỏi lưng cự thú.
Người thanh niên này chi trong chớp mắt đã hoàn toàn hóa đạo, hồn phi phách tán.
Đừng nhìn! Đi!
Lão già kia sợ quá, vội xông lên trước, quát to: Chi cần rời khỏi Quỷ Môn Quan là không sợ bị hóa đạo! Đi, đi mau!
Các kỵ sĩ vội điều khiển cự thú lao qua Quỷ Môn Quan. Tiếng đạo âm không ngừng truyền vào tai bọn họ. Một thiếu nữ không chịu nổi sự mê hoặc của đạo âm, chỉ nhìn thoáng qua, nàng ta nhất thời ngây người, nhìn chằm chằm vào hư ảnh Nguyên Thủy Thiên Vương, trên mặt lộ ra kiểu mừng như điên khi ngộ đạo, cười khanh khách nói: Thì ra là thế, thì ra đây là thiên địa đại đạo vĩ đại, còn thâm ảo hoàn mỹ hơn đại đạo ta tu hành từ trước không biết bao nhiêu lần!
Nàng ta vừa nói thì thân thể vừa hóa đạo, nói xong câu đó cả người đã hóa thành tro bụi, toàn bộ đạo hạnh đã tiêu tan giữa trời đất.
Thánh bảo của nàng cũng bị đạo âm hóa đi.
Lại có người bị đạo âm mê hoặc, quay đầu nhìn, chỉ trong một hơi đã tan thành tro bụi.
Đi mau!
Lão già kia sợ hãi, quát to: Một khắc cũng không được ngừng lại!
Vù!
Lại có một gã đệ tử không nhịn được nhìn trộm một cái, cả người hóa thành tro bụi, hồn phách quy thiên.
Đạo âm vang vọng trong Quỷ Môn Quan như đang trình bày đại đạo thần kỳ của thế gian. Có một số đệ tử chưa nhìn Nguyên Thủy Thiên Vương cũng đã bị loại đạo âm kỳ lạ này hóa đi.
Diệp Húc nhìn mà sởn hết da gà, vài chục vị kỵ sĩ mà trong chớp mắt chi còn lại hơn mười người.
Những vị Vu Tổ này có tu vi tình thâm, cho nên quá trình hóa đạo từ từ, mà mấy Thánh Hoàng kia thì không có tu vi như bọn họ, chi trong khoảnh khắc đã hóa đạo thành tro. Nguyên Thủy Thiên Vương thật đúng là khủng bố, không hồ là vị Thiên Đế mạnh nhất từ trước tới nay. Hư ảnh ông để lại liền có thể hại chết Vu Tổ, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Nơi này Diệp Húc cũng không dám ở lâu, sợ mình nghe nhiều đạo âm quá cũng sẽ hóa đạo. Hắn lập tức giục Hao Thiên Khuyển nhanh chóng đi về phía trước, thầm nghĩ: Hư ảnh Nguyên Thủy Thiên Vương chỉ có đạo vận lưu chuyển, chứng tỏ lúc ấy ông ta đến nơi đây khi có tu vi Vu Tổ. Bao nhiêu vạn năm trước, ông ta lấy thân phận Vu Tồ đến đây, để lại hư ảnh khiến cho Vu Tổ hiện nay đều có thể dễ dàng hóa đạo. Như vậy lúc đó, ông ta mạnh đến mức nào?
Chủ công, ta nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Vương, thế nhưng cũng có một lại cảm giác ngộ đạo!
Hao Thiên Khuyển đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hư ảnh Nguyên Thủy Thiên Vương. Mặt nó vui mừng như đang ngộ đạo.
Diệp Húc cả kinh, đang định đánh bất tỉnh nó rồi kéo đi thì nghe nó lắc đầu, uể oải nói: Kỳ quái, lão tử sao không ngộ ra gì cả Diệp Húc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: Khiếu Thiên, may ngươi có đầu không óc, nếu không ngươi chết rồi đó.
Chủ công à, ngài đang khen ta hay chê ta vậy? Hao Thiên Khuyển buồn bực vạn phần.
Đương nhiên là khích lệ ngươi rồi. Diệp Húc cười nói.
Hắn quay đầu nhìn lại thì vẫn thấy những vị Vu Tố kia gần như không nghe cũng không nhìn thấy gì ở bên ngoài, cũng không biết mình sắp hóa đạo, hóa thành tro tàn, khiến cho hắn không khỏi rùng mình một cái.
Hắn đi ra Quỷ Môn Quan, trước mắt là những dãy núi trông vô cùng hoang vắng, ma khí mù mịt, mênh mông vô bờ. Hắn đạp lên đất thì lập tức ngấn ra, nhặt lấy ít đất, sắc mặt quái dị: Tức nhường
Ở dưới chân hắn kia, đất đai rộng lớn vô cùng kia chi do tức nhường tạo thành. Ở thế giới Vu Hoang, tức nhường chính là bảo vật cấp Kim Tinh khí, rất trân quý. Nhưng ở nơi đây, toàn bộ thế giới Địa Ngục nhưng lại là thế giới do tức nhường tạo thành, chỉ là bị hơi thở Địa Ngục và cổ tiên nguyền rủa ma hóa thành ma thố.
← Ch. 0818 | Ch. 0820 → |