← Ch.0883 | Ch.0885 → |
Đám người Vô Tướng Hoàng nhìn lại, chẳng biết Diệp Húc đã đi ra từ bao giờ, đang ung dung tiến lại trước mặt mọi người.
Ở phía sau hắn, cánh cửa Luân Hồi rõ ràng đã gần như toàn bộ khai mở, đạo vận tràn ngập, không ngừng quấn quýt xung quanh thân thể Diệp Húc, mi tâm hắn còn nổi lơ lửng một ngọc thụ, cành lá sum xuê, rễ cây uốn lượn, đồng thời cũng đang đắm chìm mình trong đạo vận.
Hắn làm mọi người có cảm giác, khi hắn đi giống như trời đất di chuyển, khí phách vô cùng. Tướng mạo của hắn so với hai năm trước không có chút nào biến hóa, nhưng xung quanh thân lại ẩn chứa lực lượng to lớn hơn nhiều so với trước, làm cho người ta không thể khinh thường được!
Thậm chí Man Tổ cảm giác được lúc này tu vi và lực lượng của Diệp Húc chỉ sợ còn cao hơn so với mình lúc đỉnh cao. Thật sự là cao hơn, sự cao hơn này không phải do tạo ra bởi vu bảo gì, mà đơn thuần là cao hơn về tu vi thực lực!
Hai năm trước, bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, có thể nói hai người tương xứng với nhau, do Diệp Húc mượn dùng uy lực của Thần Binh mới có thể trấn áp được Man Tổ. Mà nay Diệp Húc chỉ cần tay không là có thể cùng Man Tổ ở trạng thái đỉnh phong tranh đấu, có lẽ tu vi đã gấp bốn năm lần khi trước!
Hiện tại, chỉ sợ trong những Vu Tổ có mặt tại đây, trừ bỏ lão quái vật Vô Tướng Hoàng, chắc không người nào dám nói mình có thể mạnh hơn Diệp Húc!
"Tu vi của ngươi..." Man Tổ lắp bắp nói
Diệp Húc khiêm tốn nói: "Ta trong hai năm qua chuyên cần tu luyện không ngừng, cuối cùng có được một chút thành tựu nho nhỏ"
"Một chút thành tựu..."
Đám người Man Tổ liếc nhìn nhau, trong lòng âm thầm oán thầm không thôi: "Thành tựu nho nhỏ này của ngươi, cũng thật không nhỏ chút nào a...."
Hai năm trước, Diệp Húc đã gần mở ra thêm một cái Đạo Môn, mà nay Đạo Môn đã toàn bộ khai mở, tốc độ tu luyện như thế nếu so sánh với bên ngoài có thể nói là tốc độ tuyệt đỉnh. Mà ở trong Hải Nhãn, việc giữ cho tu vi không lùi lại là đã cực kỳ khó khăn, nhưng tu vi Diệp Húc lại tự nhiên có một bước nhảy vọt, quả là một chuyện lạ lùng chưa từng nghe!
"Diệp huynh đệ, chẳng lẽ ngươi vẫn còn có linh mạch?"
Vô Tướng Hoàng đột nhiên nghĩ đến chỗ mấu chốt, vội vàng dò hỏi: "Không biết ngươi còn có bao nhiêu?"
Diệp Húc làm ra vẻ khó khăn nói: "Linh mạch của ta thật sự không còn nhiều lắm..."
Mọi người nghe lại câu nói quen thuộc, sắc mặt không khỏi âm trầm lại, Diệp Húc vội vàng nói: "Lần này thật sự là không còn nhiều rồi. Linh mạch trên người của ta, một nửa đã trao đổi với các ngươi, một nửa lưu lại cho mình tu luyện, nay ta trải qua hai năm khổ tu, lại luyện chế vài món Tổ Binh, nên số Thượng Thanh linh mạch còn thừa không còn bao nhiêu nữa, chỉ còn có chừng mười cái, miễn cưỡng đủ chi phí hàng ngày mà thôi"
"Chừng mười cái Thượng Thanh linh mạch, số đó là miễn cưỡng đủ cho ngươi chi phí hằng ngày sao?"
Huyền Vũ lão tổ rụt cổ vào trong mai rùa, nói thầm: "Thổ tài chủ..."
"Nhưng ta vẫn còn có mấy cái mảnh nhỏ Ngọc Thanh linh mạch"
Diệp Húc liếc mắt nhìn thật sâu Vô Tướng Hoàng, ý vị thâm thúy nói: "Vô Tướng lão tổ, nếu ngươi định mượn linh mạch của ta dùng để đột phá trở thành Thần Vương, như thế mà nói... giữa chúng ta vẫn có thể thương lượng"
Vô Tướng Hoàng lộ ra vẻ vui mừng như điên, Ngọc Thanh linh mạch so với Thượng Thanh linh mạch xa hoa không biết gấp bao nhiêu lần, mặc dù là mảnh nhỏ Ngọc Thanh linh mạch, Thượng Thanh linh mạch cũng không có khả năng so sánh.
Hắn đột nhiên tưởng tới một chuyện, sắc mặt biến hóa, lắc đầu nói: "Diệp lão đệ, linh mạch của ngươi quá đắt, trên người của ta đã không còn bảo vật gì cả, Ngọc Thanh linh mạch của ta thật sự không có khả năng mua nổi rồi... Ta có đề nghị thế này, bây giờ ta mượn của ngươi, ngươi có bao nhiêu là mượn bấy nhiêu, chỉ cần có thể đi khỏi nơi này, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp ngàn lần!"
Sắc mặt mấy vị Vu Tổ khác cổ quái, Vô Tướng Hoàng nói mượn tự nhiên bọn hắn hiểu rằng chính là một câu nói dối, bọn họ đã bị nhốt ở trong Hải Nhãn nhiều năm, ngắn nhất cũng đã trăm năm, dài thì cả hơn một vạn năm, đến nay vẫn chưa có ai có thể còn sống mà rời khỏi.
Đừng nói bọn họ, cho dù là thượng cổ Thần Vương, người nào từng đi đến nơi này, không phải tất cả đều phải chết già trên hòn đảo này sao?
Man Tổ không nhịn được nói: "Vô Tướng lão tổ, mặc dù bọn người chúng ta đều từng làm nhiều việc ác, nếu ngươi đánh chết hắn cướp lấy linh mạch, ta không có phàn nàn gì cả, nhưng ngươi lại lừa gạt người như vậy, cũng có chút không thích hợp. Tiểu tử này tuy làm cho người ta chán ghét thật sự, là một đại gian thương, nhưng dù sao lợi ích vẫn là lợi ích, hắn đem tất cả bảo vật của chúng ta đổi đi nhưng dù sao vẫn cấp cho chúng ta linh mạch, không đến mức quá tệ hại..."
Sắc mặt Vô Tướng Hoàng đỏ lên, hổ thẹn nói: "Diệp lão đệ, là ta càn rỡ quá rồi..."
"Như vậy là mặc cả xong"
Vô Tướng Hoàng vừa mừng vừa sợ, khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn Diệp Húc, tựa hồ không thể tin được lời nói mà chính mình vừa nghe được.
Diệp Húc lập lại một lần, từng chữ rõ ràng, cười nói: "Mặc cả xong! Trả ngàn lần vốn, cái loại sinh ý này tại sao tiểu đệ lại không làm chứ? Vô Tướng lão tổ, tiểu đệ tin tưởng nhân phẩm của ngươi, quả quyết sẽ không có ý mờ ám với linh mạch của ta"
Hắn mỉm cười, lấy ra một mảnh nhỏ Ngọc Thanh linh mạch. Chỉ thấy linh mạch này mặc dù chỉ là mảnh nhỏ, nhưng uy năng chất chứa bên trong vượt xa Thượng Thanh linh mạch, bằng mười lần số lượng Thượng Thanh linh mạch tương tự, trong đó chất chứa dày đặc thần văn, thuần túy là từ Ngọc Thanh linh khí tạo thành, mênh mông vô tận, chất lượng cực cao, hơn xa Thượng Thanh linh khí!
Vô Tướng Hoàng mừng rỡ, lập tức lắc đầu nói: "Lão đệ, thực không dám giấu diếm, cho dù ta mượn dùng linh mạch của ngươi mà thành tựu Thần Vương, cũng không nắm chắc khả năng rời đi được. Từ xưa đến nay không biết bao nhiêu Thần Vương bị nhốt ở chỗ này, không ai có thể sống từ nơi này đi ra ngoài được? Trừ bỏ đế quân, không ai có thể bình an rời đi khỏi Hải Nhãn. Ngươi đem Thượng Thanh linh mạch cho ta mượn, xem như không có khả năng có lời được..."
Diệp Húc cười nói: "Nếu là ngươi không thể đi ra ngoài, Diệp mỗ tự nhận mình không may, nếu ngươi mà có thể từ đây rời đi, chẳng phải là ta kiếm được món lớn hay sao? Diệp mỗ nguyện ý đánh cược một keo"
Hắn một hơi từ trong ngọc lầu lấy ra mười bốn cái Thượng Thanh linh mạch. Đám người Vu Tổ kinh hãi, Hàn Minh lão tổ mắt trợn trắng, nói thầm: "Tiểu tử thối, vừa rồi rõ ràng ngươi nói chỉ có mười Thượng Thanh linh mạch, bây giờ xuất ra hơn mười cái, thật đúng là ngươi giàu đến nứt đổ vách rồi..."
"Vô Tướng lão tổ, có đủ không?"
Diệp Húc lưu luyến quét mắt nhìn ngọc lầu một cái, chân thành nói: "Lần này số Thượng Thanh linh mạch còn thừa không còn nhiều rồi, thật sự không nhiều lắm..."
"Vậy là đủ rồi"
Vô Tướng Hoàng hít vào một hơi thật dài, trịnh trọng tiếp nhận mười Thượng Thanh linh mạch, trầm giọng nói: "Diệp lão đệ, nếu ta có thể sống đi ra ngoài, là sẽ trả lại ngàn lần cho ngươi!"
Man Tổ nói thầm: "Ngàn lần, cũng không phải là một con số nhỏ đâu, cho dù là Thần Vương cũng khó có thể cầm trong tay một lúc hơn mười Thượng Thanh linh mạch. Nếu Vô Tướng lão tổ thật có thể còn sống đi ra khỏi Hải Nhãn, tự nhiên đó là chuyện vui mừng, nhưng nghĩ tới việc hắn đi đâu kiếm số lượng linh mạch ấy, ài... , như vậy cũng đủ làm hắn đau đầu rồi..."
Ánh mắt Vô Tướng Hoàng chợt lóe, đột nhiên nói: "Diệp lão đệ, ngươi hẳn còn có một chút Thượng Thanh linh mạch nữa chứ? Lão Thần Vương che chở chúng ta, ngăn cản dư âm của Mạt Nhật Kiếp, nay đã muốn dầu hết đèn tắt, gầy yếu đáng thương. Nếu ngươi còn dư thừa Thượng Thanh linh mạch, chắc còn có thể kéo dài vài năm thọ nguyên cho lão nhân gia! Ngươi yên tâm, số Thượng Thanh linh mạch lão Thần Vương cần đến, tất cả tính hết cho ta, nếu là có thể đi ra ngoài, ta cũng ngàn lần hoàn trả lại!"
Diệp Húc nghiêm nghị nói: "Lão Thần Vương đức cao vọng trọng, chiếu cố đến tất cả mọi người từ xưa đến nay, điều đó khiến mọi người khâm phục nể nang, vì thế ta tự nhiên dâng lên linh mạch, không cầu mong phải trả lại"
Sắc mặt đám người Man Tổ cổ quái, ấn tượng của bọn hắn về Diệp Húc chính là đại gian thương, bóc lột người khác thậm tệ, không nghĩ hôm nay lại rộng rãi như vậy, ngay cả Thượng Thanh linh mạch cũng cho đi mà không cần trả lại một xu.
Vô Tướng cười ha ha, nói: "Lão Thần Vương lão nhân gia mặc dù là nữ tử, nhưng khí phách không thua đấng mày râu, hào khí tận mây, nhìn thấy Diệp lão đệ ngươi, nhất định người sẽ vui vẻ! Chúng ta đi thôi, giờ hẳn là lão nhân gia đã tỉnh lại rồi!"
Diệp Húc đi sau mọi người, miên man suy nghĩ: "Lão Thần Vương lại có thể là một vị nữ tử? Một vị nữ Thần Vương, có thể làm cho Vô Tướng Hoàng và những người này bội phục sát đất, nhất định là nhân vật rất tài giỏi!"
Lòng dạ đám người Man Tổ cũng không có gì tốt, hắn đã sớm biết rõ, bọn người kia đều gây nên sóng gió trong Thiên Giới, tiếng xấu một thời, không sợ trời không sợ đất, như vậy không phải đối phương là Thần Vương mà làm cho bọn họ kính sợ như thế.
Mà vị lão Thần Vương trên đảo này có thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, sự tôn kính xuất phát từ nội tâm, quả thật chắc là một vị anh thư rất giỏi!
Nơi ở của vị nữ Thần Vương kia ở chỗ sâu nhất trong đảo, tọa lạc tại đàn trong núi, chỗ ở của nàng không phải là căn phòng làm từ xương cốt hay thành lũy xương cốt gì, mà là một cung điện có chút tao nhã lịch sự.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cung điện này có đề một tấm biển Nhã Tư Hiên tiểu trúc năm chữ, nét chữ thanh tú, nói vậy, chủ nhà chắc cũng là một người nho nhã.
Nhã Tư hiên tiểu trúc tất cả đều được làm bằng thần kim, cũng có khả năng là Thần Binh hạng nhất, nhưng trải qua nhiều năm bị dư âm Mạt Nhật Kiếp xâm nhập, uy lực sớm đã không còn, chỉ còn lại nhiều vết loang lổ.
Nếu lão Thần Vương dùng tòa cung điện này trao đổi với ta mà nói... , ta nhiều nhất cũng chỉ cho nàng hai mươi cái Thượng Thanh linh mạch. Trong lòng Diệp Húc nổi lên ý niệm gian thương, trong lòng âm thầm soi xét một phen.
Nhã Tư hiên tiểu trúc đã muốn rách nát không chịu nổi, nhưng mà qua đó có thể thấy được huy hoàng của ngày trước.
Cửa vào cung điện đóng chặt, bên trong không có bất kỳ tiếng động nào. Đám người Vô Tướng Hoàng cung kính đứng ở trước cửa, không nói một lời, yên yên lặng lặng mà chờ đợi lão Thần Vương xuất quan.
Qua một hồi lâu, bên trong vẫn yên lặng như trước, chưa từng thấy có chút nào động tĩnh. Lại sau một lúc lâu nữa, một cỗ khí tức cổ xưa dần dần phát tán ra, trong cung điện truyền tới một thanh âm ôn nhu, có chút run rẩy nói: "Vô Tướng Hoàng, Man Tổ, các ngươi lại tới đây xem ta tỉnh dậy, hay là mười năm lại trôi qua rồi..."
Đám người Vô Tướng Hoàng nghe được thanh âm này, không khỏi mừng rỡ, cười nói: "Thần Vương, chúng ta lại sống qua mười năm! Lão nhân gia có điều không biết, gần đây trên đảo chúng ta có thêm một vị tiểu huynh đệ họ Diệp, không biết bị ai trấn áp, bỏ lại Hải Nhãn. Dù chúng ta ở trên đảo, nhưng thật ra càng ngày càng thấy đông vui!"
Trên mặt ghê gớm của Man Tổ hiện ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm, hắn ha ha cười nói: "Thần Vương có điều không biết, Diệp huynh đệ trên người có ít Thượng Thanh linh mạch, đủ để có thể làm cho lão ngài khôi phục thanh xuân, trường mệnh vĩnh cửu!"
"Thì ra là có người mới đến, khó trách các ngươi cao hứng như thế. Sau khi ta chết, các ngươi cũng sẽ bớt cảm giác tịch mịch..."
Thanh âm hiền lành phát ra trong cung càng ngày càng thấp, thở dài nói: "Sau khi ta đi, nơi đây không ai trấn thủ, không có sự trấn áp của ta đối với dư âm của Mạt Nhật Kiếp, cuộc sống của các ngươi cũng không dễ dàng nữa, đáng tiếc ta không cách nào giúp đỡ bọn ngươi được nữa, ta không có cách nào sống thêm mười năm..."
Thanh âm của nàng càng ngày càng thấp, hơi thở cũng càng ngày càng mỏng manh, dần dần tiêu chìm xuống.
Vô Tướng Hoàng nghe nói như thế, trong lòng vô cùng bất an, Man Tổ vội vàng xông lên phía trước, ra sức đẩy cổng xông vào, cao giọng nói: "Thần Vương, Diệp huynh đệ trên người có Thượng Thanh linh mạch, chắc chắn có thể làm cho lão nhân gia mãi mãi trẻ lại!"
Đám người Vô Tướng Hoàng đều tiến lên, hợp lực đẩy cánh cửa ra, cấp tốc chạy vào chỗ sâu trong Nhã Tư Hiên tiểu trúc. Diệp Húc nhanh chân chạy theo bọn họ, chỉ nghe thanh âm của nữ Thần Vương càng ngày càng thấp: "Không còn kịp rồi, ta đã tiêu hao hết thọ nguyên từ mấy chục năm trước, chỉ có thể dựa vào ngủ say mới có thể kiên trì được đến bây giờ, nay rốt cuộc dầu hết đèn tắt..."
Thanh âm của bà đột nhiên ngừng lại, hơi thở hoàn toàn không có, đám người Vu Tổ vội vàng chạy vào, chỉ thấy một bà lão già nua đến đáng sợ đang khoanh chân ngồi trên một bồ đoàn, mặt mỉm cười, dường như đã muốn quy thiên.
Bà đã già nay chỉ còn lại có da bọc xương, nhưng có thể theo khuôn mặt bà nhìn ra ngày xưa dung nhan của bà ắt gây kinh động lòng người.
Đám người Vô Tướng Hoàng ngẩn ngơ, Man Tổ quát to một tiếng, khóc bái trên mặt đất, dập đầu thật mạnh, khóc lớn nói: "Cung tiễn Thiên Hậu nương nương!"
Đám người Vô Tướng Hoàng ai cũng rơi lệ, nhất tề quỳ gối, không khí cực kỳ bi ai: "Cung tiễn nương nương!"
"Thiên hậu nương nương..."
Diệp Húc chợt giật mình, ngơ ngác nhìn nữ Thần Vương trên bồ đoàn, lẩm bẩm nói: "Bà ta thế nào lại là Thiên Hậu nương nương?"
← Ch. 0883 | Ch. 0885 → |