Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Bộ Thiên Hạ - Chương 0889

Độc Bộ Thiên Hạ
Trọn bộ 1055 chương
Chương 0889: Vây công Ngọc Hư Cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-1055)

Siêu sale Lazada


Diệp Húc tiễn biệt đám người Man Tổ, thần niệm gào thét quét trên mặt thiên hải, trong lòng khẽ nao nao: "Đám người Bắc Đế Ma Tôn, Khiếu Thiên, bọn họ tại sao không ở đây chờ?"

Ba năm trước, hắn lặn xuống hải nhãn, lệnh cho Bắc Đế Ma Tôn cùng Hao Thiên Khuyển đợi ở nơi đây, có điều lúc này bọn họ lại không cánh mà bay. Diệp Húc khẽ nhíu mày, liền đó tâm niệm vi động, đột nhiên cảm nhận được bức hoạ treo trên sơn môn Ngọc Hư Cung bị người khác chạm vào, trong lòng khẽ kinh động: "Có người tấn công Ngọc Hư Cung ta!"

Khi hắn rời khỏi Ngọc Hư Cung đã đem bức hoạ của Huyền Thiên Đại Đế treo trước sơn môn Ngọc Hư Cung, lại đánh vào đó một tôn phân thân, có được bức hoạ này, thì cho dù kẻ địch có là Vu Tổ, cũng sẽ dễ dàng bị chặn lại, chỉ có thực lực của những kẻ tới Ngọc Hư Cung đạt đến cấp bậc như Vô Sinh Lão Tổ hay Man Tổ, thì mới không thể ngăn cản.

Giờ phút này, bức hoạ của hắn bị người khác động vào, phân thân rơi vào nguy ngập, có thể thấy đích xác là có cường nhân tấn công Ngọc Hư Cung, hơn nữa thực lực còn không thể coi thường!

Nếu bức hoạ của hắn treo lên vẫn chưa bị gỡ xuống, thì đối thủ không thể đánh vào Ngọc Hư Cung, có điều hiện giờ phân thân của hắn khó mà tiếp tục chống đỡ, chỉ e sớm muộn gì sơn môn cũng sẽ bị công phá.

"Kẻ nào, cư nhiên dám đến tấn công Ngọc Hư Cung?"

Diệp Húc cảm nhận được phân thân của mình đang phải chịu một áp lực cực lớn, không khỏi nhíu mày: "Ngọc Hư Cung chính là nơi nghỉ ngơi của Thiên Hậu, tấn công Ngọc Hư Cung chính là đối đầu với Thiên Hậu, kẻ nào lại to gan đến vậy? Còn nữa, Thiên Hậu tại sao không ra tay, để mặc bọn chúng tấn công Ngọc Hư Cung?"

Ánh mắt hắn chớp động, hai tay đột ngột cắm vào hư không, dùng sức xé ra, chỉ thấy bầu trời lập tức nứt vỡ, pháp lực lan toả xa cả nghìn vạn dặm, bước lớn tiến về phía trước.

"Ta chính là Ngọc Hư Phủ chủ, Quang Chính Đại Phu, cũng là người đứng đầu Ngọc Hư Cung, những kẻ này tấn công Ngọc Hư Cung, thì chính là đối đầu với ta, Thiên Hậu không ra tay, vậy thì để ta ra tay!"

Bên ngoài Ngọc Hư Cung, tinh kỳ giương cao, cao thủ đứng thành hàng, vây khốn Ngọc Hư Cung, rõ ràng đều là những cường nhân cấp bậc Thánh Hoàng, còn có một vài người, phía sau đạo vận giống như dải băng, vờn quanh thân hình, rõ ràng là cao thủ cấp bậc Vu Tổ, toạ trấn ở bên trong, cùng tạo thành một tuyệt đại sát trận.

Đây chính là cao thủ của Lạc Thần Thiên Phủ đang bao vây lấy Ngọc Hư Cung, tiếng gào thét rung trời, mấy trăm Thánh Hoàng lần lượt thôi động đạo môn của mình, tế khởi thánh bảo, ầm ầm oanh kích sơn môn, ý đồ phá vỡ sơn môn, tiến đánh vào bên trong.

Rầm!

Rất nhiều thánh bảo còn chưa tiếp cận, chỉ thấy vầng sáng trên sơn môn lưu chuyển, một bức hoạ đột nhiên mở ra, bức hoạ của Huyền Thiên Đại trải dài như thác nước, bảo phủ lấy sơn môn, đếm không hết số thánh bảo, vu pháp oanh kích lên bức hoạ này, làm phát ra từng luồng uy năng cuồn cuộn, chấn đến mức bức hoạ giống như mặt hồ không ngừng rung chuyển.

Luồng uy năng này bộc phát ra, chấn đến mức hư không bốn bề Ngọc Hư Cung vỡ thành từng mảng, đất núi sụt lở, hoá thành hư vô hỗn độn, chỉ có Ngọc Hư Cung là vẫn đứng vững vàng, được bao bọc bên trong Thế Giới Hoa!

Diệp Húc để bức hoạ này lại sơn môn, uy lực đã kích phát triệt để, ngăn chặn vô số công kích của nhiều cường nhân như vậy, mà vẫn chưa hề bị phá huỷ.

"Diệp Thiếu Bảo giết thiếu chủ của Lạc Thần Thiên Phủ ta, hôm nay Vương Phi đích thân tới đây, chính là để giết hết cả nhà già trẻ của Ngọc Hư Phủ, báo thù rửa hận cho thiếu chủ!"

Một vị Vu Tổ của Lạc Thần Thiên Phủ nhẹ nhàng lướt đến, cất cao giọng nói: "Các vị sư đệ, hỗ trợ cho ta, ta phải xem xem, mấy tên tiểu tốt kia có thể chống đỡ được bao lâu!"

Toàn bộ Thánh Hoàng của Lạc Thần Thiên Phủ đồng loạt hét lớn, đạo môn phi thẳng lên trời, vô số đạo văn đạo ngân dũng mãnh phun ra, rót vào trong cơ thể tôn Vu Tổ này, khiến tu vi thực của hắn tăng mạnh, tăng lên gấp cả chục lần!

Tôn Vu Tổ này ha ha cười lớn, một quyền đánh về phía bức hoạ của Diệp Húc, nắm tay hắn hoá thành một toà thiên phủ, một toà thiên môn đứng sừng sững trấn áp thời không, vô số đạo vận phía sau diễn hoá cung điện trùng điệp, giống như thiên cung, ầm ầm oanh kích về hướng sơn môn!

Bức hoạ rung động kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh rách tan.

"Bộ bảo vật này không tồi, đáng tiếc vẫn không thể chống lại được Lạc Thần Thiên Phủ ta, ta xem ngươi có thể ngăn được mấy kích nữa!"

Tôn Vu Tổ này cười lớn, lại đánh đến một quyền, chỉ thấy vang lên soạt một tiếng, bức hoạ bị rách thủng một lỗ, gần như bị một quyền này của hắn đánh tan, uy năng hao tổn lớn!

"Cũng phải thừa nhận rằng, chịu được hai quyền của ta mà không vỡ đích thực là một bảo vật tốt!"

Tôn Vu Tổ này lại giơ một quyền lên, bức hoạ cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, tôn phân thân bên trong bị một quyền của hắn đánh nát, chỉ thấy bức tranh rách rưới cuộn lại, lộ ra sơn môn Ngọc Hư Cung.

"Thành sư huynh uy vũ!"

Các Thánh Hoàng của Lạc Thần Thiên Phủ hô hào không dứt, tôn Vu Tổ này ha ha cười lớn, thò tay chộp tới, định lấy đi bức hoạ treo treo trên sơn môn này, đột nhiên một luồng dao động đáng sợ truyền ra từ Ngọc Hư Cung, chỉ thấy một chiếc ngọc bình bay ra, miệng bình úp xuống, chiếu rọi từ trên không, hào quang trong bình toả ra, gào thét phóng xuống, chiếu lên người hắn.

Vu Tổ của Lạc Thần Thiên Phủ hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy đạo vận toàn thân bị luồng ánh sáng này chiếu cho tan rã, thân thể gần như sắp bị hoá thành nước mủ dưới ánh hào quang này, trong lòng không khỏi kinh hãi chết khiếp, vội vàng lùi ra xa.

Miệng ngọc bình di chuyển, hào quang theo sát bóng hình hắn, tôn Vu Tổ này không ngừng kêu lên thảm thiết, thần tốc lùi về phía sau, trốn vào đại doanh của Lạc Thiên Thần Phủ, chỉ thấy những chỗ bị hào quang chiếu xuống, rất nhiều đạo môn Thánh Hoàng của Lạc Thiên Thần Phủ sụp đổ, còn thân thể bọn họ thì hoá thành nước mủ, chỉ trong chốc lát đã chết mất rất nhiều người.

"Gian thần của Ngọc Hư Phủ, không trói tay ra chờ chết, mà lại còn dám càn rỡ, sát hại đệ tử của Lạc Thần Thiên Phủ ta!"

Một giọng nói nữ nhân truyền đến, đại kỳ phất phới trên không trung của Lạc Thần Doanh đột ngột cuốn đến, che khuất hào quang của ngọc bình, đại kỳ thổi quét, cuốn phăng chiếc ngọc bình kia đi!

Hai bộ bảo vật va chạm vào nhau, cả hai đều lùi về phía sau, chấn đến sơn môn Ngọc Hư Cung không ngừng lắc lư, mãi vẫn không thể bình phục.

"Có thể tiếp được một kích của ta, không ngờ trong Ngọc Hư Phủ vẫn còn có cao thủ!"

Một nữ nhân thân hình mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt đến, đứng trên đại kỳ, ánh mắt nhìn về phía trong sơn môn của Ngọc Hư Cung.

Ả mặc dù là nữ nhân, nhưng khí thế ngút trời, phong hoa tuyệt đại, chính là Vương Phi của Lạc Thần Vương đích thân ra tay!

Phía sau sơn môn Ngọc Hư Cung, hai toà cung điện hùng vĩ lơ lửng, hai vị nữ nhân mặc quần áo hoa mỹ đang đứng trước điện, ma khí bên dưới cuồn cuộn, các ma đầu sát khí đằng đằng, còn có một con phá cẩu vô cùng hung ác được tế khởi giữa không trung, bọn họ chính là đám người Bắc Đế Ma Tôn.

Diệp Húc chỉ để lại một nửa số người thủ hộ Ngọc Hư Cung, mà Bắc Đế Ma Tôn chính là theo hắn đến hải nhãn trước đó, chờ đợi hắn thoát khỏi hải nhãn.

Có diều đám người Bắc Đế Ma Tôn biết tin Lạc Thần Thiên Phủ vây công Ngọc Hư Cung, liền không tiếp tục ở đó chờ Diệp Húc, mà lập tức quay về trợ giúp Ngọc Hư Cung.

Các đại yêu cũng được đám người Phượng Yên Nhu tế khởi, lơ lửng giữa không trung, trong số đó có hai tôn Vu Tổ, chính là đệ tự của Yêu Thần Cung, đám người Thiên Yêu Đế Thính.

Tô Kiều Kiều đầu đội mũ phượng, đứng từ trên cao quan sát Lạc Vương Phi, thản nhiên nói: "Yêu nghiệt phương nào dám đến tấn công Ngọc Hư Cung, lẽ nào không sợ Thiên Hậu nương nương trừng phạt?"

Lạc Vương Phi cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét tới, nói: "Ngươi là nhân ngãi của Diệp Thiếu Bảo sao? Chỉ là một tôn Thánh Hoàng mà cũng dám ngăn cản ta? Dạy cho ngươi biết, tên nhân ngãi Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo của ngươi đã chết dưới hải nhãn, chết không có chỗ chôn, nhân ngãi ngươi giết con ta, các ngươi cũng đi cùng hắn đi!"

Ả bước lớn về phía Ngọc Hư Cung, thò tay gỡ xuống bức hoạ Diệp Húc treo trước sơn môn, cười lạnh nói: "Thứ này là của Diệp Thiếu Bảo để lại trước khi đi đúng không? Cũng chỉ là một bức hoạ, mà cho rằng có thể ngăn cản được Lạc Thiên Thần Phủ ta sao, thật là thơ ngây đến nực cười!"

Ánh mắt Tô Kiều Kiều ngưng tụ, đột nhiên tế khơi đồng lô của Huyền Thiên Đại Đế, chỉ thấy toà đồng lô này phi lên trời, thiên hoả trong lò dũng mãnh phun trào, từ trong sơn môn chảy xuống phía dưới.

"Lại là một bộ bảo vật không tồi, ta sẽ thu hết, xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?"

Lạc Vương Phi cười lạnh một tiếng, thò tay túm lấy đồng lô, đột nhiên chỉ thấy uy lực của đồng lô tăng vọt, chốc lát bành trướng gấp mấy trăm lần, thiên hoả khốc liệt đến cực điểm, thiêu đốt trời đất, gào thét chảy xuống, xèo xèo đốt cháy quần áo của ả, thậm chí ngay cả đạo vận quanh người ả cũng mơ hồ bị dung hoá, toà đồng lô này chính là đang được đám người Hao Thiên Khuyển cùng Bắc Đế Ma Tôn thôi động, khiến cho uy năng đồng lô tăng lên không biết bao nhiêu lần!

Lạc Vương Phi không kịp trở tay, suýt nữa bị một vố lớn, vội vàng lui về sau, chỉ thấy thiên hoả ngùn ngụt, gào thét lan tới đám đệ tử của Lạc Thần Thiên Phủ, trong nháy mắt lại có thêm hơn chục tôn Thánh Hoàng bỏ mạng trong thiên hoả, đoạ môn hoá thành bụi, thân thể hoá thành tro tàn!

"Lên!"

Lạc Vương Phi tức giận quát lên một tiếng, chỉ thấy đạo vận phía sau ả thổi quét, cuốn toàn bộ đệ tự của Lạc Thần Thiên Phủ lên, chỉ thấy những Thánh Hoàng này đứng trong đạo vận của ả, đều lần lượt tế khởi đạo môn, môn hộ trùng điệp, đạo văn đạo ngân dũng mãnh tuôn phun, gia cố thân thể của ả, khiến tu vi ả tăng mạnh, gần như đạt đến trình độ của bậc đỉnh cao Vu Tổ Man Tổ!

Lạc Vương Phi có thêm sự hỗ trợ của các đệ tử Lạc Thiên Thần Phủ, tu vi thực lực tăng lên gấp mấy lần, sải bước đi về phía trước, chỉ thấy thiên hoả trong đồng lô bị khí tức của ả ép đến cuộn ngược trở về, khiến đồng lô bị chấn bay đi.

"Kẻ nào có thể ngăn cản ta?" Ả cười lớn nói.

Đột nhiên một cái đầu chó cực lớn thò ra giữa không trung, há miệng hung tợn cắn về phía ả, cùng lúc đó, đầu của Thiên Yêu Đế Thình cũng phá vỡ hư không, thò ra phía bên kia của Lạc Vương Phi, há mồm cắn về phía ả.

Răng rắc!

Đạo vận quanh người Lạc Vương Phi bị hai con cự thú cắn mất một phần lớn, cả mấy chục tôn Thánh Hoàng theo đạo vận trên người ả bị hai con cự thú nuốt sống.

"Nghiệt súc tự tìm đường chết!"

Lạc Vương Phi nổi cơn thịnh nộ, bàn tay khua khoắng, đạo vận phun trào, hung hăng đập xuống, đánh nát nửa người Hao Thiên Khuyển cùng Thiên Yêu Đế Thính, khiến bọn chúng liên tục kêu lên thảm thiết, vội vàng rụt về.

"Các người còn muốn chạy sao?" Sát khí trong mắt Lạc Vương Phi cực kỳ mãnh liệt, thò tay chụp tới, túm chặt hai con cự thú giữa không trung, hung hăng lôi ngược trở lại.

Đột nhiên chiếc đồng lô kia ầm ầm xông tới, chính là đám người Tô Kiều Kiều kịp thời cứu nguy, vội vàng tế khởi đồng lô, nhằm cứu Hao Thiên Khuyển cùng Thiên Yêu Đế Thính trước.

Lạc Vương Phi không kịp nghĩ nhiều, tế khởi một tấm đại kỳ thổi quét xuống, phủ lên thiên hoả cùng đồng lô, hừ lạnh nói: "Lấy bộ bảo vật này của các ngươi trước!"

Hao Thiên Khuyển cùng Thiên Yêu Đế Thính vội vàng thoát về, sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh, còn chiếc đồng lô này vừa bị Lạc Vương Phi cuốn lên, lạc ấn của Tô Kiều Kiều trên đó lập tức bị lau đi.

"Hai vị nương nương, sơn môn chắc không thể cầm cự được nữa rồi, hay là tạm thời lui vào trong tiểu nguyên giới!"

Bắc Đế Ma Tôn sắc mặt lo lắng, thấp giọng nói: "Ta nghe lão gia nói, tiểu nguyên giới trong Ngọc Hư Cung nhiều không đến hết, giống như mê cung, lui vào trong đó thì không ai có thể tìm được, chi bằng cứ tạm thời trốn vào đó một lát..."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1055)