← Ch.1007 | Ch.1009 → |
Phượng Yên Nhu lập tức thúc giục Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, thi triển ra Tam Thập Tam Thiên. Từng vị Nữ thiên đế đi ra từ trong Tam Thập Tam Thiên, dốc sức cảm ứng phương vị của Thái Cực đồ.
Nàng lập tức cảm thấy được một luồng hơi thở khó nói nên lời truyền đến, cảm ứng với Nữ Đế hóa thân của nàng. Luồng hơi thở này nặng nề vô cùng, thái cực như ý tự thành thế giới. Với tu vi và thực lực của mình, nàng không thể lay động món vu bảo này được. Thái Cực Đại Đế hóa thân kia lại bị tòa vu bảo kia dẫn dắt, nhanh chóng bay tới.
Món bảo vật này tương liên với Thái Cực Đại Đế hóa thân của nàng, thế nhưng lại định cắn nuốt Thái Cực Đại Đế hóa thân, dung nhập vào trong Thái Cực đồ.
Đây là bởi vì Thái Cực đồ chính là chứng đạo chi bảo do Nguyên Thủy Thiên Vương luyện chế khi ở cảnh giới Đạo Quân, chất chứa uy năng vô cùng hùng mạnh. Tu vi Phượng Yên Nhu tuy đã gần Thần Vương, nhưng so với món bảo vật này thì vẫn kém cả vạn dặm.
Nếu tu vi nàng là cảnh giới Thiên Quân, có thể dùng Thái Cực Đại Đế hóa thân dắt Thái Cực đồ ra. Hóa thân dung nhập vào Thái Cực đồ, có thể thu bảo vật này.
Nhưng nay, nàng chỉ có thể mặc cho Thái Cực đồ cắn nuốt đi Thái Cực Đại Đế hóa thân của mình!
Đột nhiên có vô số thần vận vọt tới, hóa thành một vị Thái Cực Đại Đế sóng vai đứng với Nữ Đế của Phượng Yên Nhu. Thần vận và đạo vận tương liên, liên kết thúc giục Thái Cực đồ.
Diệp Húc cũng biết Phượng Yên Nhu không đủ tu vi, khó có thể thu được Thái Cực đồ, nhưng có thêm Thái Cực Đại Đế hóa thân của hắn thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiếng oong oong truyền đến, Thái Cực Mông Ế Thiên rung lên không ngướt. Diệp Húc và Phượng Yên Nhu chỉ cảm thấy tu vi mình bị món chứng đạo chi bảo chưa xuất hiện kia hấp thu đi. Uy lực của chứng đạo chi bảo của Đạo Quân thật to lớn, hơn xa những chứng đạo chi bảo khác. Luyện hóa nó đương nhiên phải tiêu hao thêm nhiều pháp lực.
Muốn thu phục loại bảo vật này thì chỉ có thể dựa vào tu vi vô cùng thâm hậu mới được.
"Đám người Đại Thế Tôn Ma Thần Hoàng có thể thu được là vì Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương có được thực lực của nữa bước Thiên Quân. Xem ra thu bảo vật này, phải tiêu đi tu vi mạnh mẽ của nửa bước Thiên Quân thì mới làm được."
Phượng Yên Nhu sớm đã khongo thể chống đỡ nữa. Cũng may pháp lực của Diệp Húc mạnh mẽ, thực lực lại có thể sánh với Thiên Quân, bậc tiêu hao này hắn vẫn còn chịu được.
Ầm!
Mặt đất Thái Cực Mông Ế Thiên đột nhiên nứt ra. Một tấm trận đồ thật lớn ù ù chuyển động, xoay tròn bay lên. Phía trên trận đồ, một cầu vàng quanh co khúc khuỷu phân chia âm dương lưỡng nghi, trắng đen xoay tròn, âm dương phân cách. Hai bên cầu, địa thủy phong hỏa bắt đầu tuôn trào. Có hai quả kim cầu một đen một trắng tọa trấn trong Địa Thủy Phong Hỏa, chúng trào ra từ trong chính hai quả kim cầu này!
Trận đồ này trình bày đạo lý đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Làm cho người ta nhìn thấy như chứng kiến một thế giới sinh ra, diễn biến đại thiên, hàng tỉ sinh linh.
"Bảo bối tốt!"
Đôi mắt Diệp Húc sáng lên. Thái Cực đồ nhanh chóng xoay tròn, càng lúc càng nhỏ lại rồi bay tới bên này. Đột nhiên đúng lúc đó, một tiếng ầm vang lên. Ngọc Hoàn Thiên ấn bay lên trời chụp tới Thái Cực đồ, thế nhưng định trấn áp Thái Cực đồ, làm cho Diệp Húc không thể thu được bảo vật này.
"Thần Hoàng, ông chậm một bước rồi!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng. Luân Hồi Thiên Môn lập tức bay lên đón nhận Thái Cực đồ. Tấm trận đồ này thoắt cái rơi vào trong Luân Hồi Thiên Môn, tương dung với Thái Cực Mông Ế Thiên của Luân Hồi Thiên Môn.
Ngọc Hoàn Thiên ấn đánh xuống, chấn động Thiên Môn. Phía trên Luân Hồi Thiên Môn, Thủy Địa Phong Hỏa trào ra khuấy động thiên địa, thế nhưng lại có thể đỡ được Ngọc Hoàn Thiên ấn này!
"Không hổ là chí bảo phòng ngự mạnh nhất đương thời! Nhưng, chí bảo phòng ngự chung quy cũng chỉ có thể phòng ngự, không thể công kích! Ngọc Hư Đế Quân, ngươi không ngăn được trẫm đâu!"
Ma Thần Hoàng á mắt phát sáng, giơ tay chộp tới Luân Hồi Thiên Môn, rõ ràng là tính lấy Thái Cực ấn ra khỏi Luân Hồi Thiên Môn.
Diệp Húc khẽ cười lạnh, để mặc cho bàn tay Ma Thần Hoàng trảo vào trong Luân Hồi Thiên Môn. Luân Hồi Thiên Môn lập tức chấn động khiến cho bàn tay Ma Thần Hoàng nổ tung từng khúc. Y kêu lên một tiếng đau đớn rồi cuộn lấy Ngọc Hoàn Thiên ấn bỏ chạy.
"Thần Hoàng, Thái Cực mặc dù không có mấy lực công kích, nhưng uy lực Luân Hồi Thiên Môn ta lại không hề nhỏ đâu!" Diệp Húc cười ha ha, không đuổi theo Ma Thần Hoàng. Thực lực Ma Thần Hoàng gần ngang với Đại Thế Tôn, nay Diệp Húc vừa trải qua một trận đại chiến với Thiên Hậu, tiêu hao quá lớn, lại thu Thái Cực đồ nên chẳng có mấy tu vi để chống lại Ma Thần Hoàng, chỉ dọa cho y phải sợ quá bỏ chạy.
"Lấy bảo chứng đạo thật quá gian nan, không biết năm tháng nào mới có thể làm được. Nhưng nếu lấy được hết Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương, thời gian Luân Hồi Thiên Môn của ta trở thành chứng đạo chi bảo sẽ rút ngắn lại. Hơn nữa sau này luyện chế thành chứng đạo chi bảo hơn hẳn Di La Thiên Địa Tháp cũng có thể nắm chắc mười phần!"
Lúc này, hắn đi tới một tòa Thiên giới tiếp theo. Cùng lúc đó, đám người Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn, Thiên Hậu nương nương đều lên đường, dùng từng tôn Thiên Đế hóa thân thu phục dị bảo, theo đó từng tòa chứng đạo chi bảo bị người ta lấy đi.
"Lão gia, uy năng của Di La Thiên Địa Tháp đang nhanh chóng giảm xuống!"
Phượng Yên Nhu đột nhiên cau mày nói: "Thiếp có thể cảm ứng được, mỗi khi một tòa chứng đạo chi bảo bị lấy đi, uy lực của Di La Thiên Địa Tháp lại giảm xuống một phần."
Diệp Húc gật đầu, nói: "Ta cũng cảm giác được sức mạnh của món bảo vật này đang suy yếu đi. Nếu Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo bị lấy đi hết, uy lực của Di La Thiên Địa Tháp sẽ hạ xuống không, đến lúc đó càng có khả năng bị người ta lấy mất. Chúng ta phải nhanh chóng đi trước, tránh cho đám chứng đạo chi bảo còn lại rơi vào tay kẻ khác!"
Di La Thiên Địa Tháp tiếp tục suy yếu đi. Diệp Húc không dám chậm trễ, xông thẳng vào trong Huyền Minh Cung Hoa Thiên. Hắn lập tức liên thủ với Phượng Yên Nhu, hai người cùng thúc giục Huyền Minh Cung Hoa Đại Đế hóa thân, nhanh chóng dắt ra chứng đạo chi bảo chôn sâu trong Thiên giới này. Một tiếng ầm vang lên, một bảo tràng thật lớn chui ra từ dưới đất, phi tới Diệp Húc.
Huyền Minh Cung Hoa bảo tràng bay tới, bụp một tiếng xuyên vào trong Luân Hồi Thiên Môn, tương dung với Huyền Minh Cung Hoa trong Thiên Môn.
Tiếp theo là Thái Hoán Cực Dao Thiên, Diệp Húc cảm thấy Cửu Thiên đại đạo bắt đầu khởi động, nhốn nháo không thôi, lay động tòa Thiên giới này. Sau đó một chiếc mui xe bay lên, hắn liền biết đây là Thiên Hậu làm ra.
"Cửu Thiên đại đạo của Thiên Hậu bao quát trong Tam Thập Tam Thiên, nếu bị ả chiếm mất tiên cơ, ả có thể thu được ít nhất là chín món chứng đạo chi bảo!"
Lúc này Thiên Hậu cũng phát hiện ra Diệp Húc, đột nhiên bay lên tòa Thiên giới tiếp theo, cười khanh khách nói: "Đế Quân, ta và ngươi tranh chấp chỉ làm cho Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng được lợi! Chờ thu hết Tam Thập Tam Thiên chứng đạo chi bảo rồi, bản cung sẽ cùng ngươi quyết một trận tử chiến!"
"Ta sợ bà sao?"
Diệp Húc cười lạnh, không dám chậm trễ mà xông lên phía trước. Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc đến được ngoài Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên!
Dọc theo đường này, hắn lại thu được Hoàng Nhai Thần Trụ, Hiển Định Cực Phong Châu, Vô Cực đồ, Hạo Đình Thiên Phủ, Nguyên Động Thâm Uyên vầ Long Hán Tiêu Môn. Thêm Thái Cực đồ và Huyền Minh Cung Hoa bảo tràng là có tất cả mười bốn món chứng đạo chi bảo. Tất cả mười bốn món này đều tan vào trong Luân Hồi Thiên Môn, gia trì tòa Thiên Môn này.
Nhất là tòa bảo vật Long Hán Tiêu Môn kia thì mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Trong cửa có hàng tỉ thiên long, mỗi một vị đều hùng mạnh ngang với Đế Quân, lại còn vô cùng vô tận, chỉ là thúc giục nó sẽ cực kỳ hao phí tu vi.
"Bên trong Tam Thập Tam Thiên, Thái Thanh Cảnh, Thượng Thanh Cảnh và Ngọc Thanh Cảnh là cao nhất. Ba món chứng đạo chi bảo của ba Thiên giới này tất hơn xa những bảo vật khác. Nhất là Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, chứng đạo chi bảo nơi đó hẳn là bảo vật quan trọng nhất để thu đi Di La Thiên Địa Tháp!"
Diệp Húc lập tức bước vào Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên. Đại đạo của mảng trời đất này yên lặng làm cho người ta cảm thấy tùy theo tự nhiên.
Hắn nhìn khắp mọi nơi thì lòng trầm hẳn xuống. Bảo vật của Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên đã bị người ta lấy mất, hơi thở đại đạo trở nên mỏng manh.
"Không đúng, không đúng..."
Diệp Húc đột nhiên cảnh giác. Bảo vật trong Thái Thanh Cảnh Đại Xích Thiên hẳn là một trong ba món bảo vật hùng mạnh nhất, theo lý mà nói thì dù là Thiên Quân cũng phải mất mấy tháng mới có thể dắt được tòa trọng bảo này.
Bảo vật nơi này bị lấy đi khiến hắn không thể không cảnh giác.
"Một đường đi tới, ta gặp Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn và Thiên Hậu. Bọn họ đều không đủ tu vi thực lực để thu đi bảo vật này trong thời gian ngắn! Chỉ là chưa thấy Đế Tử Thương!"
Diệp Húc bước nhanh lên phía trước, phóng tới Thượng Thanh Cảnh, thầm nghĩ: "Đế Tử Thương hoàn toàn không có thực lực có thể thu được bảo vật kia! Chẳng lẽ kẻ phát tán Di La Thiên Địa Tháp phỏng chế phẩm cuối cùng cũng xuất hiện ư?"
Hắn xông thẳng vào Thượng Thanh Cảnh Vũ Dư Thiên, lòng lại càng trầm xuống. Bảo vật của Thượng Thanh Cảnh cũng đã bị lấy mất!
"Xem ra chỉ có gã, chỉ có gã mới có thể lấy đi ba món chứng đạo chi bảo cuối cùng trong thời gian ngắn ngủi như vậy!"
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, trong lòng khó chịu. Hắn không sợ Đại Thế Tôn, không sợ Ma Thần Hoàng, cũng không sợ Thiên Hậu, càng khỏi nói Đế Tử Thương. Nhưng kiêng kỵ duy nhất chính là kẻ đã rải phỏng chế phẩm của Di La Thiên Địa Tháp kia.
"Nay ta cũng lấy đủ, non nửa chứng đạo chi bảo đều rơi vào tay ta, được lợi rồi thì nên đi."
Hắn hít vào một hơi thật dài, lẩm bẩm: "Nhưng ta đã đáp ứng với Đàm Tổ, phải tìm kiếm xem ta có phải sư tôn của ông ấy chuyển thế hay không. Nay mà đi thì sẽ không có cơ hội biết được chân tướng nữa. Huống chi..."
Ánh mắt hắn đầy kiên nghị, hắn bước nhanh tới tầng cuối cùng của Di La Thiên Địa Tháp, Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, thản nhiên nói: "Mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi mà Nguyên Thủy Thiên Vương gom nhặt kia chỉ có thể rơi vào tay ta, nếu không thì lấy gì mà ngăn cản trận tranh giành vu tiên?"
"Ngươi thật sự quá mạnh, chỉ sợ thế gian không người có thể địch. Nhưng ta lại muốn tranh một chuyến, vì tương lai tranh một đường tiên cơ!"
Hắn bước vào Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, lập tức tử khí vô cùng vô tận ùn ùn kéo tới, áp đảo hết tất cả sinh cơ. Cho dù là vu đạo hay tiên đạo đều biến mất ở trong tử khí.
Ba người Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu nương nương đều thúc giục những tòa chứng đạo chi bảo, đều tự bày ra dị tưởng, mở mang thời không ép ra tử khí, hô quát liên tục, đánh tới một vị cổ xưa.
Vị cổ xưa kia tọa trấn hư không, mặc cho đám người Thiên Hậu Ma Thần Hoàng thúc giục chứng đạo chi bảo tấn công mà không hề động đậy, hiển nhiên đang kết nối với chứng đạo chi bảo của Ngọc Thanh Cảnh!
Ông ta mạnh mẽ vô cùng, không ai có thể sánh bằng, thậm chí đại đạo trong Di La Thiên Địa Tháp đều bị dắt đến thêm vào cho ông ta.
"Nguyên Thủy Thiên Vương..."
Diệp Húc từ từ phun ra một hơi: "Sai rồi, ta hẳn phải gọi các hạ là Nguyên Thủy Thiên Ma!"
← Ch. 1007 | Ch. 1009 → |