← Ch.1014 | Ch.1016 → |
Bên trong Luân Hồi Thiên Môn, từng vị Thần Vương, Đế Quân cùng nhau đi xuống, xếp thành hai hàng. Thái Hư Đế Quân tay nâng Cú Mang thần thụ, khí lành ngàn dòng tràn ngập trời cao. Cành lá thần thụ tung bay, đám rễ lay động.
Đoan Tĩnh Đế Quân tay nâng Đãng Ma bia, đẩy ra tất cả, hơi thở cương mãnh dày nặng. ó
Các cường giả Phật môn là Quang Thọ Vương Phật tổ, Tinh Nguyệt Bồ Đề Phật tổ kia đừng ở trong bàn tay Phật Đế kim thân, ngồi trên kim liên. Vị Đại Phật này to lớn vô cùng, đầy trời là tiếng phật âm vang lên.
Kiền Cung Thần Quân, Sát Đế Thần Quân, Tru Tiên Thần Quân sánh vai, ma tính thâm trầm. Mỗi một vị ma thần đều rất hùng tráng.
Lại có Tạo Hóa Thần Vương, Tạo Hóa Vương Phi, Luân Hồi Pháp Vương, Vô Tướng Hoàng Phật, Thái Tổ Thần Vương, Hàn Minh Thần Vương, Thương Hạc Thần Vương... Hơn bốn mươi vị Thần Vương đều tự thể hiện ra đủ loại dị tượng, thần quốc, ma quốc, thiên quốc, yêu quốc, còn nhiều hơn nữa. :
Diệp Húc ngồi dưới Luân Hồi Thiên Môn tay nâng Vô Lượng Thần Đàn. Bên trong Thiên Môn, các tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo đều tự phát ra những dao động ngập trời, khủng bố đến cực điểm. Ngọc thụ nguyên thần trong mi tâm hắn giống như một thần thụ thật nhỏ, cành lá tung bay, rễ múa may.
Sắc mặt Thiên Hậu thay đổi. Diệp Húc không bị Nguyên Thủy Thiên Ma xử lý đúng là ngoài dự kiến của bà ta!
Khi bà ta chạy khỏi Di La Thiên Địa Tháp thì Diệp Húc vẫn còn ở trong Ngọc Hư điện phủ, gần chiến trường giữa Nguyên Thủy Thiên Ma và Thanh Đế. Không ngờ bà ta trở lại Cửu Thiên Thần giới không lâu thì Diệp Húc cũng đã tới.
Diệp Húc vừa lộ mặt đã làm cho bốn vị Đế Quân và hơn bốn mươi vị Thần Vương triển lộ, lại tế Luân Hồi Thiên Môn lên phô trương như thế, không thể nghi ngờ là muốn ra đòn phủ đầu, ra oai với bọn họ.
"Đáng giận! Tiểu tử này hủy sạch Nguyên Thủy cổ lộ, nếu không bản cung cũng không mất nhiều thời gian như vậy, để cho tiểu tử này đuổi kịp!"
Thiên Hậu nương nương có thể trở lại Cửu Thiên Thần giới chính là dựa vào cảm ứng Cửu Thiên đại đạo trong hư không mênh mông vô cùng vô tận kia mới vội về từ nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương, nếu không bà ta sẽ bị lạc ở trong hư không.
Mà Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng cũng đều dùng thủ đoạn như vậy.
Trong hư không còn nhiều các vị Thần Vương bị lạc do Diệp Húc đã luyện hóa đi mất Nguyên Thủy cổ lộ. Thiên Hậu, Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng đều thu phục đám Thần Vương đó, cũng tốn một ít thời gian.
Diệp Húc phá hủy Nguyên Thủy cổ lộ khiến bọn họ chậm đi mấy chục năm. Nếu không phải như vậy, bọn họ chỉ mất cùng lắm mười năm là có thể trở về lãnh địa từ nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương.
"Ngọc Hư tiểu tử này lấy được nhiều Tam Thập Tam Thiên chí bảo hơn ta! Lúc này trở về hơn phân nửa là có thêm thu hoạch khác trong Di La Thiên Địa Tháp, càng thêm khó giải quyết!"
Đế Tuệ cũng quan sát Luân Hồi Thiên Môn sau lưng Diệp Húc kia, thầm nghĩ: "Tam Thập Tam Thiên chí bảo quý ở tinh chứ không phải nhiều, có một tòa với vài chục tòa cũng không có gì khác nhau."
Lấy tu vi của bọn họ, thúc giục một tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo đã cực kỳ cố gắng. Chỉ vận dụng một tòa thì sẽ phát huy ra uy lực lớn hơn. Nếu đồng thời tế lên nhiều tòa, ngược lại sẽ phân tán tu vi mình, uy lực cũng không hề mạnh.
Đây cũng là Đế Tuệ nhìn thấy Thiên Hậu nương nương triển lộ ra ba tòa chí bảo rồi mà vẫn tin tưởng đấu với bà ta một trận.
Thiên Hậu nương nương nhìn Diệp Húc kỹ hơn, càng nhìn càng kinh hãi. Lúc này tu vi thực lực Diệp Húc so với khi ở trong Di La Thiên Địa Tháp càng thêm hùng mạnh, hiển nhiên là có kỳ ngộ khác. Nếu không thì thực lực của hắn không thể nào bành trướng đến trình độ này chỉ trong mười năm ngắn ngủi.
"Sợ là lúc này hắn đã ba đạo chứng Đế Quân rồi..."
Lúc này Diệp Húc đúng là đã ba đạo cùng chứng Đế Quân. Dọc theo đường về, hắn dùng Cây Thế Giới khô héo kia tu luyện, không chỉ đem nguyên thần chứng Đế Quân, thậm chí cả Luân Hồi Thiên Môn cũng được luyện thành Đế Binh.
Trên đường trở về, hơn bốn mươi vị Thần Vương thêm tám vị Đế Quân Thái Hư, Kiền Cung, Quang Thọ Vương kia đều không ngừng ngày đêm rèn luyện, rèn luyện. Lại được Diệp Húc lấy thần vận đại đạo của mình tẩm bổ, thậm chí tế lên chứng đạo chi bảo tôi luyện. Nay uy lực tòa Thiên Môn này đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng được. Tuy là Đế Binh nhưng nó thậm chí còn hơn hẳn chứng đạo chi bảo của Thiên Quân.
Tòa Luân Hồi Thiên Môn này nếu có thể hoàn toàn cất chứa uy năng Tam Thập Tam Thiên chí bảo, tất là trọng bảo gần với Di La Thiên Địa Tháp.
Chỉ là Luân Hồi Thiên Môn nay còn chưa đủ để dung nạp mười sáu tòa chí bảo. Nếu không thì cho dù đám người Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng có cùng xông lên thì cũng không phải đối thủ của hắn.
"Ngọc Hư sư huynh, trẫm còn tưởng là ngươi đã bị Thiên Hậu đánh chết! Nay xem ra, ngươi vẫn bình yên vô sự, trẫm lại thấy may mắn, lại có thêm một đối thủ để ta tôi luyện bản thân!"
Đế Tuệ nhìn thẳng Diệp Húc, cười vang nói: "Cửu Thiên Thần giới, đế vị để trống đã hơn một trăm năm, nay nên tuyển ra một người đi lên ngai vàng Đại Đế rồi."
Diệp Húc gật đầu nói: "Đúng vậy, nay Cửu Thiên Thần giới xuất hiện cường giả hàng lớp, dù chưa khôi phục đến trạnh thái toàn thịnh nhưng cũng không phải tầm thường. Là lúc thiên địa nên lập lại cương thống, định ra càn khôn! Nay ác niệm của Nguyên Thủy Thiên Vương hóa thành Nguyên Thủy Thiên Ma thu đi Di La Thiên Địa Tháp, ít ngày nữa sẽ dẫn đại quân quét cả thiên hạ này! Nếu lúc này chúng ta tranh chấp thì tổn thất bất kỳ ai đều cho Nguyên Thủy Thiên Ma cơ hội. Bởi vậy chúng ta nên xóa bỏ hiềm khích trước đây, liên kết chống địch thì mới có thể chống lại Nguyên Thủy Thiên Ma, chống lại Di La Thiên Địa Tháp được!"
Diệp Húc nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Bởi vậy ta đề nghị..."
Thiên Hậu nương nương sắc mặt thay đổi. Đế Tuệ cũng khẩn trương hẳn lên, nhìn không chuyển mắt vào Diệp Húc, chờ hắn nói tiếp.
Lời vừa rồi của Diệp Húc đã để lộ ra tin tức thật kinh người. Ác niệm của Nguyên Thủy Thiên Vương thì Đế Tuệ cũng biết, chính là vị Đại Đế của Thiên giới Âm Ám Diện, thống trị ác niệm của vô số Đế Quân từ xưa đến nay, cũng là một cấm kỵ lớn.
Vị Đại Đế Âm Ám Diện này gần trăm vạn năm nay vẫn cố thủ Âm Ám Diện, không hề có dị động, chưa từng xâm nhập Cửu Thiên Thần giới hay Thiên Phần, Phật giới, đều đã bị mọi người quên đi.
Nhưng ở trong lịch sử cực kỳ xa xưa đã có bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Ma, từng năm lần bảy lượt khai chiến với Thiên giới, Thiên Phần, Phật giới. Thậm chí mấy vị cấp Đế Quân Phật giới đã chôn thân trong chiến dịch đó.
Nếu Di La Thiên Địa Tháp rơi vào trong tay Nguyên Thủy Thiên Ma, đó đúng là một mối đe dọa lớn.
Thiên Hậu nương nương cũng từng thấy Nguyên Thủy Thiên Ma ra tay, thật sự kinh người đến cực điểm, đối đầu với bà ta và Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng liên thủ mà còn dư sức để thu Ngọc Hư điện phủ.
Bà ta cực kỳ kiêng kỵ lão ma đầu này còn hơn cả Diệp Húc. Lúc này nghe được tin Nguyên Thủy Thiên Ma cướp lấy Di La Thiên Địa Tháp, trong lòng cũng đã loạn.
Đế Tuệ hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ngọc Hư sư huynh, ngươi có đề nghị tốt gì?"
"Ta đề nghị..."
Diệp Húc mỉm cười, từ từ nói: "Để ta làm Cửu Thiên chí tôn, cho dù các ngươi ai làm Thiên Đế đều dưới trướng ta cả! Hai vị có ý kiến gì khác không?"
Thiên Hậu và Đế Tuệ đều ngẩn ra. Đế Tuệ cười ha ha, hơi thở càng ngày càng mạnh, Tự Nhiên Đại Đạo Chung không người gõ mà tự reo. Lượng Thiên Công Đức Xích cũng tỏa sáng hào quang, chiếu rọi Cửu Thiên. Đầy trời thần phật âm, chấn động thiên địa.
"Ngọc Hư, ngươi đi làm Cửu Thiên chí tôn, ngay cả Thiên Đế cũng thành thuộc hạ của ngươi! Cho dù trẫm thành Thiên Đế thì cũng thấp hơn ngươi một đầu!"
Đế Tuệ lạnh lùng nói: "Khẩu khí ngươi lớn thật đấy!"
Thiên Hậu nương nương cười khanh khác nói: "Ngọc Hư, bản cung và Đế Tuệ, bất cứ ai cũng là kình địch của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn đắc tội hai chúng ta sao?"
Hai người bọn họ rất là giận dữ, đề nghị này của Diệp Húc đúng là quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo, quả thực không coi ai ra gì.
Cho dù ai làm Thiên Đế đều phải phụng hắn làm chí tôn. Ý của Diệp Húc chính là, hắn là Thái Thượng Hoàng trên đầu Thiên Đế, là người thống trị thực sự!
Thiên Hậu và Đế Tuệ đều là nhân kiệt trong nhân kiệt, bá chủ trong bá chủ, cường giả trong cường giả, tư chất nghịch thiên, tài tình nghịch thiên. Những nhân vật như bọn họ, đặt trong bất kỳ trận chiến đoạt đế trông lịch sử cũng có thể đàn áp quần hùng, ung dung đi lên ngai vàng Thiên Đế!
Đáng tiếc là bọn họ sinh ra cùng một thời đại mà cường giả vô số này, tất phải có một trận chiến.
Nhưng điều khiến bọn họ không thể tiếp nhận là Diệp Húc lại không phải vì Đế vị kia, mà là đề nghị làm chí tôn của Thiên Đế, biến Thiên Đế thành thuộc hạ của hắn, đúng là cuồng vọng đến cực điểm.
Nhất là Thiên Hậu nương nương, bà ta cảm thấy tức giận trong lòng. Bà ta mang theo ba tòa chí bảo đến vì để tạo ra thế mạnh không gì sánh nổi, đánh bại Đế Tuệ rồi đi lên đế bị, cướp lấy Cửu Thiên đại thế. Từ đó bà ta đón đánh Diệp Húc, tạo nên bá nghiệp vô thượng.
Nay một lời nói của Diệp Húc đã làm bà ta đánh mất nhuệ khí. Khí thế mà bà ta vất vả tạo ra đã làm nền cho Diệp Húc.
"Sao nào, hai vị không chịu sao?"
Sắc mặt Diệp Húc trầm xuống, cười lạnh nói: "Đã như vậy, ta cho các ngươi một thời gian suy ngẫm. Nếu hai vị vẫn không thể nhận lời đề nghị của ta, ba tháng sau, ngoài Cửu Thiên, Diệp mỗ đợi hai vị đến!"
"Không cần ba tháng, Ngọc Hư sư huynh, giờ trẫm sẽ cùng ngươi phân thắng bại!"
Đế Tuệ hét lớn, mười tám đạo Công Đức Kim Luân chuyển động không ngớt. Y chụp xuống một chưởng hóa thành ba nghìn thế giới. Đột nhiên ba nghìn thế giới hợp lại thành một thức Địa Tiên ấn, đại đạo vang lên, công đức gia trì.
Cùng lúc đó, Thiên Hậu nương nương mặt đầy lạnh lùng không nói câu gì, cũng giơ một chưởng chụp xuống. Hàng tỉ tơ ngọc hướng về một chưởng, đạo tẫn nhân tình bách thái, ngộ đạo vu tình, siêu thoát tình, hóa thành bàn tay vô tình.
Diệp Húc ngồi ngay ngắn dưới Luân Hồi Thiên Môn, thân hình bất động. Luân Hồi Thiên Môn sau lưng hắn ầm ầm mở ra, hóa thành hai bàn tay va chạm với hai bàn tay của Thiên Hậu và Đế Tuệ kia, cùng diệt nhau.
Tự Nhiên Đại Đạo Chung ầm ầm chấn động, đạo âm thổi quét Cửu Thiên. Cùng lúc đó Thiên Hậu thúc giục Hoàng Già Trúc Địch, đạo âm chấn đãng. Đại Đạo Chung và Hoàng Già Trúc Địch một món là chứng đạo chi bảo của Hiên Viên Thiên Đế, món kia lại là Tam Thập Tam Thiên chí bảo do Nguyên Thủy Thiên Vương luyện thành, được hai vị cường giả cấp Thiên Quân tế lên, uy lực hùng mạnh ngất trời.
Diệp Húc nâng tay khẽ rung, từ trong Luân Hồi Thiên Môn bay ra một tòa Long Hán Tiêu Môn. Môn hộ mở ra nhất thời hóa thành Long Hán đại kiếp nạn, hàng tỉ thiên long chi chít tụ tập trong Long Hán Tiêu Môn, cùng há miệng rống lên. Tiếng rồng ngâm lan tới diệt sạch tất cả.
Ba tòa bảo vật xung đãng khiến hàng tỉ thời không lập tức tan vỡ.
Đế Tuệ và Thiên Hậu cùng thét lên một tiếng. Tự Nhiên Đại Đạo Chung và Hoàng Già Trúc Địch đều tự bay về. Thân hình Diệp Húc hơi lung lay, sắc mặt hiện lên chút đỏ ửng rồi khôi phục nguyên trạng, cười nói: "Hai vị, ba tháng sau ở ngoài Cửu Thiên, một trận chiến phân thắng bại!"
Ầm!
Luân Hồi Thiên Môn đánh vỡ hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Đế Tuệ và Thiên Hậu sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng, vừa rồi bọn họ chỉ thử chứ không dùng toàn lực, nhưng cũng không phải tầm thường. Diệp Húc cũng không sử dụng tất cả thủ đoạn mà đã chống đỡ được thế công của bọn họ, đúng là mạnh mẽ đến đáng sợ!
← Ch. 1014 | Ch. 1016 → |