← Ch.0180 | Ch.0182 → |
Tu vi của Cố Ngôn Chi đã đạt tới Hạo Nguyệt cửu phẩm, chân nguyên có dấu hiệu hóa trăng thành sông, thực lực này, ở trong Ngũ Độc giáo coi như nhân vật ít có, bởi vậy trong lời nói có chút ngạo khí, muốn ôm đồm nhiều chuyện, gánh vác cả ân oán của Diệp Húc.
Diệp Húc vẫn thận trọng cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, đám người Mục Thiết Sơn giống như đám giòi trong xương mu bàn chân, dán phía sau hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới, khiến hắn không thể an tâm tu luyện.
Hạ Hầu Thường là cao thủ trong quân Đại Tần, bản thân lại là cường giả Đan Đỉnh kỳ, hơn nữa Hạ Hầu gia cũng là vu hoang thế gia cổ xưa, tuy rằng không bằng Hạ gia Trung Châu, Đông Hoàng gia, nhưng Hạ Hầu gia luôn lấy quân công hiển hách nổi danh, khiến người ta không thể khinh thường. :
Có Hạ Hầu Thường ở bên cạnh, đám người Mục Thiết Sơn, bao gồm cả tên cường giả Đan Đỉnh kỳ kia cũng không dám làm liều.
Nếu Diệp Húc tu luyện đến Tam Chân cảnh Chân Nguyên kỳ, có thể tế khởi vu bảo, sẽ không cần e ngại đám người Mục Thiết Sơn, chỉ cần tế khơi Thiết huyết chiến kỳ, vung kỳ đảo qua, những cao thủ đó sẽ toi mạng hết!
Hóng gió dưới đại thụ, đạo lý này, hắn cũng hiểu được.
Những vu sĩ chính đạo này nhanh chóng bị đám người Hạ Hầu Thường giết hết, chỉ có một gã vu sĩ chính đạo chui vào trong cát vàng, tính độn thổ chạy đi.
Hạ Hầu Thường sắc mặt đờ đẫn, đột nhiên quát lớn một tiếng, một quyền hung hăng nện xuống, lập tức đập sa mạc phạm vi trăm mét lõm xuống thành một dấu ấn nắm tay thật lớn.
Tên vu sĩ chính đạo kia vừa mới trốn xuống dưới liền bị hắn chấn cho tim gan đều vỡ hết ra, một tòa bảo tháp từ dưới lòng đất hiện lên, hóa thành linh quang tan rã.
"Vị Hạ Hầu Thường này càng dũng mãnh hơn vu sĩ Đan Đỉnh kỳ nhiều, là kẻ nguy hiểm!" Diệp Húc thấy thế, trong lòng thất kinh.
Một chưởng liền làm đại mạc phạm vi trăm mét đông lại, đánh chết vu sĩ trốn đi dưới lòng đất, dù là yêu thú hóa thân từ Thú hóa đan của Ngũ Độc giáo chỉ sợ cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay người này.
Hạ Hầu Thường thân hình cao to khôi ngô, tuổi hơn ba mươi, dẫn mọi người đi đến, nhìn thấy Diệp Húc đứng bên cạnh đám người Cố Ngôn Chi, ngẩn ra, cà lăm nói: "Cố tiên sinh, vị huynh đệ này là?"
Thấn sắc hắn hiền lành, ăn nói không rõ, khi nói chuyện ấp a ấp úng.
Cố Ngôn Chi vội vàng giới thiệu, Diệp Húc chắp tay cười nói: "Môn hạ Ngũ Độc giáo Diệp Thiếu Bảo, ra mắt Hạ Hầu tướng quân."
Hạ Hầu thường trong mắt lộ ra dị sắc, đánh giá Diệp Húc từ trên xuống dưới vài lần, bây giờ hắn ta vẫn chưa phải là tướng quân, nhưng lời này của Diệp Húc vẫn khiến hắn rất hưởng thụ, vuốt cầm nói: "Diệp lão đệ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, giống như hai gã con cháu Hạ gia Trung Châu cũng chết trong tay ngươi, Hạ gia vẫn còn đang truy nã ngươi đó."
Diệp Húc cười khổ, gật đầu nói: "Đúng là có chuyện như thế."
"Tu vi Diệp lão đệ, thật làm cho người ta kinh ngạc."
Hạ Hầu Thường tán thưởng một câu, có vẻ cực kỳ thật thà, hòa thuận nói: "Nguyên khí của ngươi hùng hậu vô cùng, gần như gấp trăm lần vu sĩ cùng cấp bậc, khó trách ngay cả con cháu Hạ gia cũng chết trong tay ngươi. Nếu ta cũng là Dung Nguyên kỳ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Chu Thế Văn mặt mang đắc ý, Hạ Hầu Thường khích lệ Diệp Húc, dường như là khích lệ hắn vậy, cười ha ha nói: "Thiếu Bảo, Hạ Hầu tướng quân nói ngươi không tồi, ngươi chắc chắn không tồi, chính là kém ta một chút mà thôi."
Hạ Hầu Thường liếc hắn một cái, thầm nghĩ: "Lão già này, da mặt dầy đến đáng sợ."
Hắn cà lăm nói: "Ha ha, Hạ gia Trung Châu, rất rất giỏi sao? Hạ Hầu gia ta, chưa chắc đã kém bọn chúng..."
Hạ Hầu gia và Hạ gia đều là vu hoang thế gia cổ xưa, nhưng Hạ Hầu gia vẫn luôn bị Hạ gia chèn ép. Tổ tiên Hạ Hầu gia vốn là một nhánh của Hạ gia, tu vi chấn thước cổ kim, bởi vì chi thứ sinh ra, không được Hạ gia trọng dụng, mà lại bị xa lánh.
Sau này thời kỳ Đại Chu hoàng triều thống trị, vị tổ tiên Hạ Hầu gia này liền tách ra khỏi Hạ gia, trở thành một vu hoang thế gia, được Đại Chu hoàng triều phong làm chư hầu, gọi là Hạ Hầu, họ kép này liền lưu truyền tới nay.
Thế gia cổ xưa này đã tách ra được mấy vạn năm, nhưng ân oán với Hạ gia vẫn liên tiếp không ngừng, truyền nhân hai đại thế gia đều không vừa mắt nhau, thường xuyên tranh đấu với nhau.
"Ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo Vân Môn sơn?"
Một vu sĩ mặt mang màu xanh trong mắt lộ ra dị sắc, không có ý tốt, cười khanh khách nói: "Diệp lão đệ, hiện giờ đầu của ngươi rất quý a."
Cố Ngôn Chi hừ lạnh một tiếng, đứng ở trước người Diệp Húc, điềm nhiên nói: "Thanh Dương lão tổ, ngươi nói những lời này là có ý gì?"
Tên vu sĩ kia mặt mang yêu khí, rõ ràng là một con đại yêu, cười ha ha, nói: "Ta nghe nói Hạ gia Trung Châu xuất ra một kiện vu bảo cấp trấn giáo, truy nã Diệp lão đệ, chẳng qua là quan tâm một chút, Cố tiên sinh cần gì để ý?"
Đám người khác nghe thế, trong mắt cũng lộ ra dị sắc, đều đánh giá Diệp Húc.
Những kẻ này đến từ những môn phái, thế lực khác nhau, bởi vì một tờ chiếu thư của Tần hoàng mà tụ tập cùng một chỗ, hiệu lực vì quân Tần, lúc này nghe được thiếu niên trước mặt chính là Diệp Húc, không khỏi đều động tâm tư khác thường.
Vu bảo cấp trấn giáo, đối với một môn phái nhỏ mà nói, quả là dụ hoặc quá lớn, không thể không làm cho bọn họ động tâm.
"Vu bảo cấp trấn giáo, quả là một cái đầu thật đắt tiền..." Một gã vu sĩ trung niên liếm liếm môi, thấp giọng cười khẽ.
Những người khác nghe thấy, đều nhìn hướng Diệp Húc, tựa như nhìn một cái kim nguyên bảo có hai chân, đủ loại ánh mắt không có hảo ý.
Trong những người này, chỉ có một mình Hạ Hầu Thường là cao thủ trong quân đội, những người khác trên danh nghĩ là nghe theo triều đình sai phái, nhưng vẫn bướng bỉnh bất tuân như trước, với Hạ Hầu Thường là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Hạ Hầu Thường tu vi dù cao, nhưng không phải loại người quyết đoán, ngược lại có chút yếu đuối, làm việc không quả quyết, bởi vậy tuy hắn là thủ lĩnh, nhưng cũng không có nhiều lực ngưng tụ.
"Đầu Diệp lão đệ quý như vậy, không bằng cho ta mượn dùng?" Một gã vu sĩ có hơi thở lạnh lẽo âm u chớp chớp đôi mắt tam giác, cười ha ha nói.
Chu Thế Văn giận tím mặt, cầm Bách độc phiên, quát: "Phan Hào, lời này của ngươi là có ý gì?"
Phan Hào liếc hắn một cái, sắc mặt lành lạnh, cười lạnh nói: "Họ Chu, ta niệm ngươi lớn tuổi, xương cốt đều già, không chấp nhặt với ngươi, nếu không lấy loại tu vi này của ngươi, dám rít gào với ta, ta đã sớm cho ngươi chết không chỗ chôn!"
Chân nguyên trên đỉnh đầu hắn bắt đầu khởi động giống như một con sông dài, rõ ràng là cao thủ Hỗn Nguyên kỳ, hơi hơi chắp tay hướng Hạ Hầu Thường, cười ngạo nghễ, nói: "Hạ Hầu huynh, hiện tại chúng ta phụng mệnh Đông Hoàng tướng quân, dò thám tình hình quân địch, một tiểu vu sĩ Dung Nguyên kỳ đi theo chỉ làm liên lụy tới chúng ta."
Những người khác đều chớp mắt, nói: "Tướng quân, nhiệm vụ của chúng ta rất quan trọng, không phải loại chó mèo gì cũng có thể lại đây, có con chó con mèo ở đây, còn cần gì chúng ta nữa? Xin tướng quân hãy suy nghĩ cho kỹ."
Cố Ngôn Chi sắc mặt âm trầm, sở dĩ những người này muốn đuổi Diệp Húc đi, đơn giản là tính toán thừa dịp Diệp Húc một mình, ra tay, tiêu diệt hắn để đổi tiền thưởng của Hạ gia, lúc này nhịn tức giận, không mặn không nhạt nói: "Hạ Hầu huynh, ngươi thấy sao?"
Hạ Hầu Thường rất khó xủ, tuy hắn là thủ lĩnh, nhưng những người này đến từ ngũ hồ tứ hải, các môn các phái, cũng không phục tùng hắn. Nếu vì một mình Diệp Húc liền làm cho đội ngũ tan rã, tuy rằng hắn rất thưởng thức Diệp Húc, nhưng vì duy trì ổn định trong đội ngũ, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua Diệp Húc.
Cố Ngôn Chi đã thầm nổi giận, thản nhiên nói: "Nếu Hạ Hầu huynh cố ý đuổi sư đệ của ta đi, như vậy đám người sư huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thể rời khỏi lần hành động này."
Hạ Hầu Thường thở dài nói: "Cố tiên sinh cần gì phải khiến ta khó xử..."
Cố Ngôn Chi thấy hắn không quả quyết, chỉ phải thầm than một tiếng, chắp tay nói: "Cáo từ."
Hạ Hầu Thường không chỉ là con cháu quý tộc, mà bản thân lại gánh trách nhiệm nặng nề, nhưng không hề có chút thủ đoạn mạnh mẽ nào, khiến hắn nguội lạnh trong lòng, xoay người nói với ba người Diệp Húc: "Chư vị sư đệ, chúng ta đi thôi."
Diệp Húc cũng không ngờ được sẽ có loại kết quả này, thở dài trong lòng: "Chẳng lẽ ta không tìm được một nơi để an tâm tu luyện sao..."
Hắn vốn định hóng gió dưới gốc đại thụ, hiện giờ thấy Hạ Hầu Thường căn bản không trấn áp được mọi người, biết là ở lại nơi này chỉ càng thêm nguy hiểm, không nhịn được lắc lắc đầu.
Phan Hào cười lạnh một tiếng, ngăn bốn người bọn họ lại, lạnh lùng nói: "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, Cố tiên sinh coi quân đội Đại Tần là kỹ viện sao? Ngươi có thể đi, nhưng để đầu tiểu tử này lại!"
Cố Ngôn Chi, Chu Thế Văn và Phương Thần giận tím mặt, sát khí bắt đầu động.
Đám người Thanh Dương lão tổ ánh mắt lóe ra, đều lặng lẽ tiến lên, Hạ Hầu Thường gấp đến mồ hôi đầy đầu, liên thanh nói: "Tất cả mọi người đều là đồng đạo, bán mạng cho triều đừng, đừng như thế, đừng như thế a..."
Tính cách hắn ta yếu đuối, những người này mặt ngoài thì tôn kính, những chẳng có ai để hắn trong lòng, chỉ cười lạnh tiến lên, chuẩn bị hạ sát đám người Diệp Húc.
Đỉnh đầu Cố Ngôn Chi vầng trăng sáng dâng lên, cổ trung chui ra khỏi chân nguyên như vầng trăng kia, trán hắn không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, thực lực đám người Thanh Dương lão tổ hắn đã sớm biết rõ, nếu những người này vây lại giết, chỉ sợ bốn người cũng không thoát được!
"Chẳng lẽ bốn sư huynh đệ chúng ta, thật sự phải chôn thây nơi này?" Cố Ngôn Chi trong lòng có chút tuyệt vọng.
Diệp Húc tiến lên một bước, trong mắt lóe ra hào quang dị thường, mặt mỉm cười, khẽ nói: "Phan sư huynh, nếu ngươi muốn đầu tiểu đệ, vì sao không tự mình tới lấy?"
Chu Thế Văn nghe như thế, không khỏi rùng mình một cái, cùng Phương Thần liếc nhau, lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ: "Tiểu từ này nổi giận rồi... Lúc tiểu tử này động sát khí, luôn cười đến cực kỳ khoái trá, cười càng vui vẻ, sát khí càng nặng! Nhưng mà, lấy thực lực của hắn, sao có thể là đối thủ của Phan Hào..."
Hai người bọn họ cũng không xem trọng Diệp Húc.
Tu vi Phan Hào, đã tu luyện đến Hỗn Nguyên kỳ, gần như cùng cấp bậc với Diệp phủ chủ Diệp Tư Đạo, thực lực cực kỳ cao thâm, vừa rồi khi đối chiến với vu sĩ chính đạo, ba năm kẻ đã chết trong tay hắn, thủ đoạn rất độc ác.
Phan Hào cười ha ha, bức đi hướng Diệp Húc, dòng sông chân nguyên trên đỉnh đầu bắt đầu khởi động, giống như sóng biển mênh mông, rầm rầm, một tiếng rồi lại một tiếng, cười lạnh nói: "Được, ta liền tự mình gỡ đầu ngươi xuống!"
Chân nguyên của hắn đột nhiên hóa thành một bàn tay to, thoát ra từ giữa dòng sông, chộp tới đầu Diệp Húc, tu vi của Diệp Húc tuy chỉ là Dung Nguyên kỳ, kém hắn ba cảnh giới lớn, hai mươi bảy cảnh giới nhỏ, có thể nói là lạch trời vậy, cho nên hắn ta căn bản không định dùng vu pháp hoặc vu bảo, mà trực tiếp dùng bàn tay chân nguyên, nhẹ nhàng hái đầu Diệp Húc xuống!
Răng rắc!
Bàn tay chân nguyên này vồ xuống, đã thấy thân hình Diệp Húc vặn một cái, liền chấn bàn tay chân nguyên của hắn ta vỡ ra từng khúc!
Ngay sau đó, Diệp Húc liền đi đến trước người Phan Hào, bàn tay to như quạt hương bồ ầm ầm hạ xuống!
Ầm!
Bàn tay của hắn giống như một ngọn núi lớn đè xuống, lực đạo đâu chỉ vạn quân, trực tiếp vung lên trên ngọc lâu của Phan Hào, chỉ một chưởng liền ép ngọc lâu của hắn ta lùi về trong đan điền, một chưởng tiếp theo hạ xuống, đánh cho dòng sông trên đỉnh đầu hắn chia năm xẻ bảy, vô số chân nguyên bắn ra bốn phương tám hướng.
Phan Hà kinh hãi gần chết, hắn chưa hề giao thủ với Diệp Húc, không ngờ thiếu niên này ra tay lại linh hoạt sắc bén như thế, nếu đổi lại là đám người Tiêu Trường Thanh, Mục Thiết Sơn, tuyệt đối không dám khinh suất như thế.
Oanh!
Bàn tay của Diệp Húc đặt lên trên trán hắn, lập tức đánh nứt đầu hắn ra, lại thm một chưởng, hung hăng chụp xuống.
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng...
Vị cao thủ Hỗn Nguyên kỳ này, bị hắn dùng bàn tay tát thành thịt vụn.
Diệp Húc thu tay lại, nhìn về phía mọi người, mặt mỉm cười, khẽ giọng nói: "Chư vị sư huynh, còn ai muốn lấy đầu của ta nữa?"
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
← Ch. 0180 | Ch. 0182 → |