Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Bộ Thiên Hạ - Chương 0396

Độc Bộ Thiên Hạ
Trọn bộ 1055 chương
Chương 0396: Chư Thiên Thần Vương Ấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1055)

Siêu sale Shopee


Diệp Húc cẩn thận quan sát pho tượng này, trong lòng đột nhiên nảy lên một ý tưởng: "Pho tượng Bàn hoàng này, tướng mạo Bàn hoàng so với bức tượng đồng trên La Phù đảo kia có vài phần tương tự."

La Phù đảo Đông Hải là lãnh địa của Vạn Pháp Yêu Vương, Diệp Húc từng đi qua nơi đó một lần, La Phù đảo đó tọa lạc ở phía trên đôi tay của một pho tượng đồng cực lớn. Hắn từng cảm thấy pho tượng đồng kia dường như cất giấu một loại vu pháp kỳ lạ, đáng tiếc là mọi người trên La Phù đảo, thậm chí cả Vạn Pháp Yêu Vương cũng không thể lĩnh ngộ ra thứ vu pháp đặc thù nào từ trong tượng đồng.

Hiện giờ Diệp Húc nhớ tới chuyện đó, trong lòng không khỏi nghi hoặc không thôi, tượng đồng ở La Phù đảo và pho tượng Bàn hoàng này tướng mạo khá giống: "Chẳng lẽ, tượng đồng ở La Phù đảo và Bàn hoàng vị Thương hoàng này có quan hệ huyết thống? Thậm chí có thể bản thân hắn chính là một vị Thương hoàng... Có thời gian ta nhất định phải đến La Phù đảo một lần nữa!"

Mọi người cũng chú ý tới thủ ấn của pho tượng Bàn hoàng, đều chăm chú nhìn đến, cẩn thận lĩnh hội sự ảo diệu của ấn pháp.

Hiên Viên Như Nguyệt nằm bò lên trên nắp quan tài, mu bàn tay nâng quai hàm, hai chân nhỏ lúc ẩn lúc hiện, váy của cô kéo lên đến tận đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nón, mắt cá chân của cô thật đẹp, mượt mà như châu ngọc, lẩm bẩm nói: "Thủ ấn Bàn hoàng nắm kia thật kỳ quái, giống như có một loại cảm giác huyền diệu khó có thể giải thích được..."

"Thủ ấn này, hẳn là thức mở đầu của một loại vu pháp."

Phượng Yên Nhu ngồi cách cô ta không xa, có vẻ thục nữ hơn Hiên Viên Như Nguyệt rất nhiều, lộ ra thần sắc suy tư, hạ giọng nói: "Có lẽ có thể từ thức mở đầu suy diễn ra loại vu pháp này."

Đám người Khoa Phụ Mão Tống Cao Đức đã bắt đầu động thủ thực nghiệm định tìm ra ảo diệu của môn vu pháp này thông qua thủ ấn của Bàn hoàng.

Sau một lúc lâu bọn họ không thể không bỏ cuộc, chiếc quan tài dưới chân bọn họ đã trôi qua pho tượng Bàn hoàng, theo long khí nhập vào đám núi, lại vẫn chưa thể nắm được sự huyền diệu trong thủ ấn của Bàn hoàng.

Diệp Húc cũng thử kết xuất loại thủ ấn này của Bàn hoàng, nhưng vẫn không thể cân nhắc ra được chỗ ảo diệu của nó.

Pho tượng Bàn hoàng có hai thủ ấn, một kết ở trước ngực, một ôm ở đan điền. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được sức mạnh long trời lở đất ẩn chứa trong hai ấn pháp đó, lại thủy chung không thể thúc dục, ngược lại khi kết ra ấn pháp, cảm thấy nguyên thai chấn động, lòng ngực chấn đãng, rất là khó chịu.

Những người khác cũng có cảm thụ giống hắn, Hiên Viên Quang lắc đầu nói: "Loại ấn pháp này chỉ là một đoạn ngắn không hoàn chỉnh, căn bản không thể nào từ nó thể ngộ ra ấn pháp hoàn chỉnh."

Khoa Phụ Sơn trầm giọng nói: "Không sai. Không tu luyện tâm pháp mà Bàn hoàng tu luyện, căn bản không có khả năng học được loại ấn pháp này. Từ xưa tới nay, có không biết bao nhiêu người nhìn qua pho tượng này, nhưng loại ấn pháp đó vẫn không hề truyền lưu ra, có thể thấy được không phải là tư chất chúng ta không đủ, mà là điều kiện hạn chế, không có được loại cơ duyên này mà thôi."

"Chẳng lẽ có liên quan đến Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết?"

Diệp Húc chợt động linh cơ, sau đầu hiện ra hai vòng Công Đức Kim Luân, xoay tròn phía sau thân hắn.

Hắn lại kết ra một cái thủ ấn trong đó, lập tức cảm thấy cảm giác ngưng trệ lúc trước biến mất, thay vào đó là sức mạnh mênh mông vô cùng, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Ông!

Bên trong lồng ngực hắn truyền đến từng đợt nổ vang, giống như chư thiên thiên thần đồng loạt niệm tụng kinh văn, tiếng gầm rú chấn động tứ chi bách hải, nguyên thai nguyên thần nhảy lên không ngừng, khiến sức mạnh trong lòng bàn tay hắn càng thêm hùng mạnh hơn.

Diệp Húc dường như cảm thấy mình trở thành một nhân vật đầu đội trời chân đạp đất, trong tay nắm không chỉ là một ấn pháp, mà là một chư thiên, chư thiên gia trì, thiên thần cả ngợi, đem công đức vô lượng thêm lên người hắn!

Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn!

Đám người Khoa Phụ Man Hiên Viên Quang ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt bọn họ, Diệp Húc dường như đã biến thành một vị Thần vương thống soái chư thiên, nắm giữ thế giới!

Diệp Húc tản đi ấn pháp, ảo giác của bọn họ liền biến mất, ở trong mắt bọn họ, Diệp Húc lại khôi phục cái bộ dáng thiếu niên áo lam thanh tú vô hại kia.

"Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn là một loại vu pháp cận chiến, khác với Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết của ta. Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết thích hợp viễn chiến, ở xa trăm dặm liền có thể thi triển vu pháp, đánh chết đối thủ. Mà Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn lại là nguyên thần, nguyên thai, công đức gia trì bản thân, đạt được nguồn sức mạnh không gì sánh nổi..."

Diệp Húc cẩn thận suy xét Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, thầm nghĩ: "Nếu ta chưa từng tu tập Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết, chưa từng tu tập nhiều công đức như vậy, e là sẽ không thể tu thành môn ấn pháp này. Đáng tiếc, môn công đức ấn này ta chỉ học được hai thức, không thể nhìn thấy ấn pháp hoàn chỉnh."

Hắn từ pho tượng Bàn vương lĩnh ngộ được hai thức ấn pháp, thức thứ nhất là Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn, thức thứ hai là tên là U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn. Mỗi một thức ấn pháp đều có uy lực vô cùng mạnh, thậm chí còn hơn hẳn Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết của hắn một bậc!

Tuy nhiên, Diệp Húc dù sao vẫn còn đang ở giai đoạn trưởng thành tích lũy, Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết còn chưa hoàn toàn hoàn thiện, còn không gian tiếp tục nâng cao. Nếu hắn tiếp tục cải thiện Cửu Đỉnh Vạn Pháp Yêu Quyết, uy lực cuối cùng của môn vu pháp này chưa chắc không thể vượt qua Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn.

"Không biết uy lực của Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn như thế nào nhỉ?"

Diệp Húc không khỏi có một loại chờ mong trong lòng, hận không thể lập tức tìm người thử uy lực của Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn.

Hắn đứng ở trên quan tài, chỉ thấy nhiều quan tài trôi theo long khí, dần dần đi đến một ngọn núi lớn vô cùng hùng vĩ, ngọn núi này chính là đầu rồng của long mạch của dãy núi, chỗ rồng nằm sấp.

Long khí mù mịt chảy ra từ trong ngọn núi này.

Phần cuối của long khí dài đến ngàn nặm chính là một vách núi vô cùng rộng lớn. Long khí từ trong một cửa hang vô cùng lớn phun ra, cửa hang này nhìn như cái miệng của đầu rồng há ra, trên cao dưới thấp đều có thạch nhũ, hình dạng như răng rồng, đan xen dày đặc.

Những quan tài đó tới trước cửa động rồi, tiếp tục theo long khí trôi vào bên trong.

Quan tài cực kỳ khổng lồ, nhưng hơn mười cái quan tài trôi trong cửa hang này, chạy song song với nhau, vẫn không hề chật chội, có vẻ rất rộng rãi,

Một loạt quan tài chạy ở trong sơn động u ám, mỗi một hàng đều có hơn mười cái, không biết có bao nhiêu hàng, từ từ tiến vào chỗ sâu trong ngọn núi lớn này.

Chỉ thấy phía trên hang núi mọc lên những đóa hoa lớn. Những đóa hoa đó vẫn là nụ hoa, thể tích vô cùng khổng lồ, còn lớn hơn những cái quan tài kia không ít, hình dạng như đèn lồng, từ xa nhìn lại trông như những chiếc đèn dầu treo trên đỉnh vách đá, cách mỗi bước lại có một bông hoa lớn như vậy.

"Mọi người cẩn thận, chúng ta tiến vào Đế Canh cổ mộ, Bàn hoàng lăng rồi!

Hiên Viên Quang vội vàng đỡ muội muội dậy, hộ ở sau người, trầm giọng nói: "Nghe nói trong Thương hoàng cổ mộ cấm chế tầng tầng lớp lớp, các loại nguy hiểm xuất hiện ùn ùn. Chúng ta tốt nhất hành động cẩn thận, nếu không hơi vô ý thôi sẽ bị vùi lấp ở nơi này!"

Mọi người rùng mình, đều xốc lại tinh thần, cẩn thận cảnh giới.

Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng ba nhỏ vang lên, Một đóa hoa trên đỉnh hang đột nhiên nở rộ ra, nụ hoa thò xuống dưới, tầng tầng lớp lớp cánh hoa mở ra, thò vào bên trong long khí, cánh hoa bao lại, nuốt một cái quan tài vào bên trong.

Đóa hòa này nuốt quan tài vào rồi lập tức thu về, tiếp tục treo trên đỉnh hang như trước.

Ba! Ba! Ba!

Những đóa hoa nở rộ, đều ào ào thò vào trong long khí, thu hồi từng cái quan tài về, cất trong hoa, chỉ thấy số lượng quan tài trôi nổi bên trong long khí giảm xuống nhanh chóng, vừa rồi còn một đám quan tài rậm rạp, trong chớp mắt liền ít đi ba bốn phần.

Mọi người nhìn thấy àm choáng váng, nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.

Bông hoa đó, không ngờ là nơi thủ vệ hoàng lăng sống, quan tài đến nơi đây sẽ tự động được những bông hoa lớn đó thu lại!

Cảnh tượng kỳ quái như thế, người thường căn bản không thể tưởng tượng được.

"Thật không thể tưởng tượng nổi, thế gian lại có loại chuyện kỳ quái này, nơi kỳ quái như vậy!" Khoa Phụ Mão lẩm bẩm nói.

Tống Cao Đức lập tức lộ ra thần sắc hâm mộ, cười ha ha nói: "Ngày nào đó ta chết rồi cũng muốn xách một bông hoa thú vị như thế, gửi thân thể của ta vào đó..."

Diệp Húc không thoải mái nói: "Nếu chúng ta không đi thì hiện giờ có thể tự vùi mình vào bên trong bông hoa đó đấy!"

Trên đỉnh đầu bọn họ, một bông hoa đang yên lặng nở rộ, thò xuống dưới, định cắn nuốt chiếc quan tài nơi bọn họ ở.

"Đi!"

Diệp Húc đỉnh đầu nâng Di La Thiên Địa Tháp, tế thuyền buồm lên, cuộn tay áo một cái, bao lấy hết mọi người, hạ xuống thuyền buồm, phóng về phía trước.

Từng bông hoa lớn nở rộ, không ngừng từ trên không hạ xuống. Diệp Húc đưa mọi người xuyên qua trong quần hoa, hiểm lại càng hiểm, làm mọi người nhìn mà chấn động. Nếu Diệp Húc có chút sai lầm thôi, bọn họ sẽ bị đám hoa đó cắn sống, không biết ngày tháng năm nào mới có thể lại nhìn thấy mặt trời!

Hang động này cực kỳ dài, Diệp Húc liên tục xuyên qua không biết bao nhiêu bông hoa tập kích, cuối cùng đi đến phía cuối sơn động.

Ở trong này, long khí biến mất bên trong sơn mạch, nhìn không biết bắt nguồn ở nơi nào. Động huyệt ở nơi này rất nhiều, đếm không xuể, hình thành một loại cảnh quan kỳ lạ.

Trước mắt bọn họ là một sân bãi cực kỳ bằng phẳng, mà phía cuối là một cánh cửa cực ớn, ngăn trở ở trước mặt bọn họ.

"Đáng tiếc, chưa kịp thu lấy một cái quan tài..."

Diệp Húc có chút tiếc hận trong lòng, những cái quan tài đó được long khí nuôi dưỡng, có thể chịu được trọng áp của long khí, tuyệt đối là một món vu bảo rất tốt.

"Tức nhưỡng!"

Diệp Húc khiếp sợ vạn phần. Hắn đột nhiên cảm nhận được Thổ tinh khí mạnh mẽ bên trong cánh cửa phía trước kia, rõ ràng là bên trong cánh cửa có pha trộn tức nhưỡng, lấp kín cửa vào mộ Bàn hoàng!

Dùng tức nhưỡng làm của bảo vệ hoàng lăng, Bàn hoàng Đế Canh của Đại Thương quả thật tiền nhiều thế lớn!

Một cánh cửa lớn như vậy, dùng không biết bao nhiêu tức nhưỡng, chỉ sợ không có mấy người có thể khiêng nó lên, dù là đám người Diệp Húc cùng lên cũng đừng mơ lay động được cánh cửa này.

"Khặc khặc, không ngờ ở trong này lại hội ngộ cố nhân!"

Đột nhiên, một tiếng cười chói tai truyền đến, Diệp Húc quay đầu nhìn, đã thấy Viên Thiên Công, Yêu Sa Vương, Hồ Tiên Nhi, Hắc Kiêu Vương và rất nhiều yêu vương Kiềm Hải từ không biết con đường nào xuất hiện ở nơi này.

Những yêu vương đó đều là cường giả Tam Thần cảnh, bá chủ Kiềm Hỉa, ước chừng có hơn mười một vị Đại vu yêu tộc!

"Diệp Thiếu Bảo, lúc trước ở Kiềm Hải ngươi chém hai cánh của ta, hiện giờ ta bốn chém rơi ba cái chân ngươi!"

Hắc Kiêu Vương đã nối lại hai cánh của mình, đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Húc, không có hảo ý nói: "Nhớ kỹ, là ba cái chân, chứ không phải hai cái!

Hồ Tên Nhi cười khanh khách nói: "Trên người tiểu tử này rất nhiều bảo vật, Viên Thiên Công, đầu Kim Tinh Đồng Tử ta không cần, ta chỉ muốn cái thuyền buồm kia của hắn!"

"Ta muốn ăn hết bọn chúng..." Yêu Sa Vương vươn cái đầu lưỡi cực dày ra, liếm mặt, cười quái dị nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1055)