Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Bộ Thiên Hạ - Chương 0568

Độc Bộ Thiên Hạ
Trọn bộ 1055 chương
Chương 0568: Thu Hàn Trác Cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-1055)

Siêu sale Lazada


Diệp Húc cùng Già La Minh Tôn từng tại Bắc Hải Bí Cảnh, Nghệ Hoàng hành cung ở bên trong, phát hiện qua vị áo trắng lấy hoàng tung tích, lúc ấy người này cùng Vu Hoàng thiếu Khang liên thủ, sát nhập hành cung, đánh vỡ Bắc Hải Bí Cảnh, đi Vu Hoang Thế Giới bên ngoài mặt khác hư không, chỉ là không biết hậu quả như thế nào.

Diệp Húc giờ phút này nhìn thấy thi thể vị Vu Hoàng áo trắng, cùng với kim sắc Trường Cung, nhận ra ngay được Vu Hoàng, chỉ sợ là đương thời cùng thiếu Khang liên thủ cái vị kia, Nghệ Hoàng đồ đệ.

Hắn lưng đeo Trường Cung, cũng là một cấm bảo, tản mát ra uy năng tuy nhiên không bằng Hạ gia Thiên Địa Dương Tam Đỉnh, nhưng uy lực cũng cực rất mạnh, tuy nhiên trong túi đựng tên đã có Nghệ Hoàng Kim Tiễn.

Triều Công Thiều ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hoàng, lẩm bẩm nói: “Người này nếu như là Nghệ Hoàng đệ tử, như vậy hắn nhất định là Vu Hoàng Hàn Trác rồi. Nghe nói người này chẳng những là Nghệ Hoàng đệ tử, hay là hắn nhận lấy nghĩa tử, Nghệ Hoàng đánh cắp Đại Hạ vận mệnh về sau, đem triều chính hết thảy giao cho hắn quản lý, về sau người này tạo phản...”

Gia La Minh Tôn vui mừng quá đỗi, cười ha ha nói: “Không cần nói nhiều, nơi này có thân thể của một Vu Hoàng, tăng thêm bốn cấm bảo, điều này thực lực mà có, đủ để cho chúng ta giàu đến chảy mỡ, thậm chí san bằng Hàn Nguyệt Cung!”

Rồi hắn đột nhiên phóng Vu Hoàng Hàn Trác đi, làm mọi người để tâm, ngay cả với Triều Công Thiều là một Nhân Hoàng cũng chú ý tới.

Liền lúc đó Già La Minh Tôn lao ra con sông Hoàng Tuyền lớn động thủ, liền bị tứ đại cấm bảo cùng thân thể Hàn Trác tản mát ra khí tức, ép tới kịch liệt khiến hắn bị thu nhỏ lại.

Thân thể hắn cao hơn hai mươi trượng liền biến nhỏ hơn một thước, Già La Minh Tôn ra sức tiến thẳng về phía trước, mỗi bước đi, thân thể bị thu nhỏ lại một phần, hắn đi thêm mấy trăm trượng, thân thể nhỏ chỉ còn bằng hạt đậu đinh, cả ngày mới đi được một bước.

Oa!

Già La Minh Tôn phun huyết ra, sắc mặt tái nhợt hiện rõ.

Tuy nhiên, Thiên Địa Dương Tam Đỉnh cùng thân thể Hàn Trác cùng với Hàn Trác Cung, cũng bị suy yếu nhiều lần, nhưng Tứ đại Cấm Bảo cùng khí tức của Vu Hoàng trấn ép tới làm hắn khó có thể tiếp cận.

“Hay là ta đến!”

Triều Công Thiều hét lớn một tiếng, đi nhanh về hướng Hàn Trác Vu Hoàng bay đi, đỉnh đầu sông Trường Hà mở rộng, hắn liền đem Diệp Húc giao cho Tây Hoàng Cầm, Thiên Nguyên Tinh Kỳ, Vương Mẫu sách cùng Côn Luân hết thảy tế lên, bốn Nhân Hoàng chi bảo, tản mát ra bành trướng uy năng, tất cả đối kháng cấm bảo cùng uy áp Vu Hoàng.

Thực lực của hắn hơn nhiều lần so với Già La Minh Tôn, hắn từng là Hoàng Tuyền Ma tông chủ, thủ đoạn thực lực đều vượt xa Đại Minh Tôn Vương.

Diệp Húc vội vàng cao giọng nói: “Sư bá, mau trở lai! Nhân Hoàng trấn đặt ở Trấn Ma Động nhiều vô số kể, khẳng định có không ít vị Nhân Hoàng lại tới đây, bọn hắn còn không thể thu những cấm bảo này...”

“Xú tiểu tử, ngươi đang khinh bỉ sư bá sao?”

Triều Công Thiều giận dữ, hắn đang ở xa với Già La Minh Tôn mấy trăm dặm, chạy một phát đến cách gần Hàn Trác Vu Hoàng chưa đầy một dặm.

“Tu vi lão phu so ra kém Ngọc Tiêu, nhưng là không phải lời nói đùa!”

Triều lão gia tử vô cùng phóng khoáng, hào khí ngất trời, há miệng phun ra một treo Trường Hà, dốc sức liều mạng thúc dục bốn Nhân Hoàng chi bảo, tiếp tục tiến lên, thân hình vẫn bị ép thu nhỏ lại dần dần.

Diệp Húc gặp khí thế của hắn trùng thiên, nhất cổ tác khí Hàn Trác Vu Hoàng phóng đi, cũng rất là bội phục.

Triều Công Thiều há miệng nhổ, lại là một treo Hoàng Tuyền Trường Hà, mãnh liệt bành trướng, uy thế làm cho người ta sợ hãi.

“Sư bá lợi hại thật...” Diệp Húc không khỏi tán thưởng.

Già La Minh Tôn, Tu Đề Minh Tôn cùng Bảo Hiền Minh Tôn cũng khen không dứt, thực lực mà Triều Công Thiều bày ra lúc này thật vượt qua nhữn gì bọn họ đoán.

“Ta vốn tưởng rằng Triều lão nhân đi đến đó đã là không tệ, thật không ngờ lão già này còn có thể thi triển Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển!” Bảo Hiền Minh Tôn bật thốt lên lời khen ngợi, giơ ngón cái lên.

Triều Công Thiều phun ra không ngừng, chỉ thấy hoàng hà mênh mông, nhưng lại không có chút uy lực nào.

Sau một lúc lâu, Diệp Húc liền nhìn ra chỗ không thích hợp, hắn vội dừng khen, thầm nghĩ: “Hóa ra vị lão tiên sinh này không thi triển Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển hóa ra sông Hoàng Tuyền để chống lại hơi thở cấm bảo Vu Hoàng, mà là bị áp cho ói ra...”

Hơi thở Vu Hoàng và cấm bảo nặng đến không thể tưởng tượng nổi, Triều Công Thiều chống đỡ nó mà bị ép cho suýt nữa phun ra cả mật đắng. Lão gia tử toàn mặt ủ rũ, lui trở về, lau đi vết nôn trên khóe miệng, lão phẫn nộ nói: “Hơi thở của cấm bảo nơi này thật quá nặng, quá là nặng, chỉ có lấy có lấy ra cấm bảo mới có thể chống lại nó, bằng không cho dù là Ứng Tông Đạo cũng chẳng thể làm gì!”

Diệp Húc tế Nghệ Hoàng Kim Tiễn lên, cười nói: “Sư bá, mũi Nghệ Hoàng Kim Tiễn này và Hàn Trác Cung chính là cùng một loại cấm pháp, ngài xem có thể dùng nó dắt Hàn Trác cung tới đây được không?”

Triều Công Thiều lắc đầu: “Nếu là dùng hơi thở dắt đi thì cũng là Hàn Trác cung dắt Nghệ Hoàng Kim Tiễn qua đó, dù sao cấm pháp chất chứa trong Hàn Trác cung hơn xa kim tên”

Diệp Húc cũng vô kể khả thi, bọn họ cực khổ đến được nơi đây, phát hiện ra kho báu lớn nhất trên đời, nhưng lại không cách nào đến gần, không thể lấy đi bất cứ món bảo vật nào, còn có chuyện có thể làm cho người khác khổ sở đến hộc máu hơn chuyện này không?

Theo lịch sử, Trấn Ma Quật đã trấn áp không biết bao nhiêu vị Nhân Hoàng đỉnh phong. Những người này hẳn cũng đều tới nơi đây, nhìn thấy Vu Hoàng Hàn Trác và cấm bảo của hắn, cùng với Thiên Địa Dương tam đỉnh của Hạ gia, chỉ sợ những cường giả đó cũng chỉ có thể nhìn mà không thể nào thu được bốn món cấm bảo và thân thể Vu Hoàng.

Thực lực của bọn họ hơn xa đám người Diệp Húc, lại có đủ loại Nhân Hoàng

Tu Đề Minh Tôn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Thật không có tiền đồ! Một món cấm bảo mà thôi, coi cái bộ dạng của ngươi kìa!”

Bảo Hiền Minh Tôn ngây ngô cười ha ha, nắm lấy Hàn Trác cung, cười ha ha nói: “Đồ sâu bọ, ngươi thấy cấm bảo rồi nhưng đã từng tự tay sờ qua chưa? Lão Ngưu ta sờ qua rồi nhé!”

Tu Đề Minh Tôn ngậm miệng, hắn quả thật chưa từng sờ qua cấm bảo, cho dù là cấm bảo của Sâm La Thần Điện, hắn cũng chỉ nhìn từ xa mà không có tự tay sờ vào.

Bảo Hiền Minh Tôn cười ha ha, ra sức kéo cung, kéo đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn không thể kéo được Hàn Trác cung ra.

Tu Đề liền đoạt lấy, cười lạnh nói: “Đồ vô dụng, để ta ra tay!”

Tám cánh tay của hắn mở ra, cũng chẳng thể kéo được Hàn Trác cung ra, bốn cái đầu kia tuôn mồ hôi như suối.

“Chỉ giỏi nói phét” Bảo Hiền Minh Tôn ôm tay cười lạnh.

Khuôn mặt Tu Đề Minh Tôn đỏ bừng lên, hắn cả giận nói: “Lão tử không có công phu nói phét với ngươi!”

Già La Minh Tôn vốn cũng định thử một phen, thấy thế vội bỏ qua ý định này. Triều Công Thiều tâm ngứa khó nhịn, lấy Hàn Trác cung đến nhưng cũng không thể kéo được nó ra, ngược lại mệt nhọc đến trán chảy mồ hôi ra như nước.

Diệp Húc khẽ mỉm cười, mấy người này đều là những lão quái vật đã sống trăm ngàn năm, nhưng vẫn càn quấy như là những đứa trẻ bướng bỉnh. Hắn giơ tay lấy Nghệ Hoàng Kim Tiễn đặt vào trong túi tên, đột nhiên một luồng khí màu vàng phóng lên cao, kim quang mấy vạn trượng, huy hoàng như trụ.

Mũi Nghệ Hoàng Kim Tiễn này được cấm pháp cùng loại làm dịu, mọi loại phong ấn trong tên đều mở hết ra.

Một luồng hơi thở vô cùng khủng bố đột nhiên phóng ra từ trong mũi tên, còn nặng hơn hơi thở của Vu Hoàng như Hàn Trác kia không biết bao nhiêu lần!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1055)